Một tiếng này chưa tính là to, nhưng lại vang vọng trong tai mỗi người, giống như búa tạ đánh trong lòng bọn hắn, sau khi đối thủ biểu lộ địch ý, phản ứng đầu tiên của mọi người trong phủ thành chủ chính là tạm thời để Lampard là cao thủ đệ nhất hiện tại trong thành làm chủ, tất cả đã bắt đầu chuẩn bị toàn lực chống trả lại công kích của đối thủ, coi như là liều mạng cũng phải bảo vệ hai cô gái xinh đẹp có thể nói là vạn phần trọng yếu đối với Quốc Vương Bệ Hạ là Angela và Elena.
Giữa không trung, “Hắc Sa Chi Vương” mang theo vẻ tàn nhẫn nhe răng cười nhìn thành trì đột nhiên trở nên náo loạn phía dưới, hưởng thụ cảm giác vui vẻ khi làm nhục kẻ yếu, điều hắn lo lắng duy nhất chính là thành trì này do một đời đại đế Yashin xây dựng nê, chọc giận Yashin không phải là chuyện có thể đùa giỡn, thế nhưng ngẫm lại lúc tin tức truyền đi thì Yashin đại đế đã sắp tắt thở, như vậy hắn cũng yên tâm hơn nhiều.
- Ha ha ha, giãy dụa đi, tuyệt vọng đi, đám kiến hôi, muốn trách thì trách tên chó chết Hương Ba Vương Alexander của các ngươi, nếu không phải vì hành vi ngu xuẩn của hắn chọc giận tới ta thì các ngươi vẫn còn có thể sống sót hơi tàn, ha ha ha ha…
Đúng lúc này…
- Uy, tên kia, ngươi biểu diễn xong chưa? Ngươi cười khúc khích ngu ngốc như vậy là rất vui sao?
Một thanh âm thanh thúy của trẻ con đột nhiên vang lên bên tai “Hắc Sa Chi Vương”, đột ngột như vậy cho nên “Hắc Sa Chi Vương” cũng không kịp phản ứng, đương nhiên gật đầu nói:
- Ha ha, nắm giữ sinh tử của những kẻ đáng thương này, nhìn bọn chúng cầu xin rơi lệ dưới chân mình, đương nhiên là một sự tình rất có ý tứ…
Nói đến đây, “Hắc Sa Chi Vương” đột nhiên phản ứng thấy sự tình không được bình thường, hắn ngạc nhiên xoay người, thấy một tiểu dáng dấp toàn thân cao thấp khoác hắc giáp, trên mặt là mặt nạ hình con mèo khả ái đang đứng bên cạnh mình, ánh mắt trong suốt khiến người ta có cảm giác cả người lẫn vật đều vô hại như một con mèo nhỏ.
- Là ngươi?
Trong lòng “Hắc Sa Chi Vương” giật mình một cái.
Hắn nhận ra tiểu tử trước mắt này, đây chính là một trong hai người đứng bên cạnh Hương Ba Vương trong thủy vực khi nãy, loại dáng vẻ nhỏ nhắn đáng yêu như vậy khác hẳn với người thường, dĩ nhiên là nhớ cũng không khó khăn, bất quá tên tiểu tử này có tư cách đứng bên cạnh Hương Ba Vương, lại có thể lặng yên không một tiếng động xuất hiện bên cạnh mình, đủ thấy thực lực phi thường kinh khủng, kinh nghiệm phong phú như “Hắc Sa Chi Vương” đương nhiên sẽ không đem tiểu nam hài này cho rằng là một kẻ bình thường.
- Thúc thúc, ngươi biết ta? Ta không tìm được ba ba và mụ mụ, ngươi có biết bọn họ đang ở nơi nào không?
Trên mặt Arthur lộ ra vẻ mỉm cười mê người, tư thái không hề đề phòng xông lại, hai tay mở ra làm tư thế ôm, dùng giọng điệu vô cùng ngọt ngào làm nũng nói:
- Thúc thúc ôm một cái, Arthur hơi sợ, thúc thúc ôm một cái…
- Tiểu hài tử chết tiệt này, cút ngay!
“Hắc Sa Chi Vương” còn lâu mới đứng im, có thể đứng bên cạnh Hương Ba Vương lẽ nào lại là một kẻ yếu ớt được? Bất quá đối với tiểu hài tử khả ái mang giọng điệu ngọt ngào xông lại phía mình như vậy, tuy rằng hắn đánh ra một chưởng thế nhưng trong vô thức lại không có xuất toàn lực mà còn giữ lại vài phần lực. Thật sự là bởi vì vẻ ngoài của tiểu nam hài này quá mức đáng yêu, bất luận là một người nào cũng không nỡ đả thương tới.
- Không a, thúc thúc ôm một cái!
Âm thanh Arthur phát ra nũng nịu, cũng không giảm tốc độ mà tiếp tục lăng không vọt tới.
- Muốn chết…Ngươi…Ách? Phốc!
Chỉ trong ngắn ngủi kinh ngạc mà tiểu nam hài đã tới bên cạnh mình, “Hắc Sa Chi Vương” phát hiện một chưởng trên ngực tiểu nam hài của mình giống như là kim cương vạn năm, cảm giác đau đớn từ tay truyền đến, xương cốt thân thể như muốn bị nghiền nát, tiếp theo đó hắn phát hiện ngực truyền đến một trận lạnh giá, giống như là có một vật gì đó vừa rời khỏi thân thể mình.
Trong kinh hãi, hắn cúi đầu nhìn lại thì thấy đôi tay mập mạp khả ái của tiểu nam hài giống như là binh khí kinh khủng nhất trên thế giới, dễ dàng xuyên thấu qua thân thể kiên cố của cường giả Nguyệt cấp như hắn, không biết từ lúc nào đã cắm phập vào trong lồng ngực của mình, “Hắc Sa Chi Vương” lại khó khăn quay đầu nhìn lại, lúc này lại phát hiện một chi cốt trảo đen kịt xuyên qua thân thể, cốt trảo lóe ra hàn quang yếu ớt, đây tuyệt đối không phải là xương tay của nhân loại, cốt trảo chỉ có ba ngón, vô cùng sắc bén.
- Ôi…Ôi ôi…Ngươi…Ngươi không phải là người…Ngươi…Ngươi là vong linh…vong linh cốt long…Hương Ba Vương thế nhưng…thế nhưng cấu kết với tử linh ma pháp…Hắn….
Nỗi sợ hãi và sự quyến luyến đối với sinh mệnh của mình khiến cho “Hắc Sa Chi Vương” gần như tan vỡ, bóng ma tử vong bao phủ lấy hắn, trong mắt hắn lộ ra vẻ cầu khẩn, khẩn cầu tiểu nam hài trước mặt buông tha cho hắn, coi như là lực lượng của cường giả Nguyệt cấp cường hãn vô cùng nhưng khi bị bóp nát tim thì hẳn phải chết là không thể nghi ngờ, “Hắc Sa Chi Vương” dùng ngữ khí gian nan nói:
- Không…Mong ngươi ban phát từ bi…tha cho ta được không?
- Xin lỗi, đối với ngươi, không có từ bi!
Trên mặt tiểu nam hài lộ ra vẻ tươi cười mê người, trong ánh mắt của “Hắc Sa Chi Vương” thì lại giống như là nhìn thấy tử thần, Arthur nói xong, bàn tay bóp chặt trái tim của “Hắc Sa Chi Vương”, lắc đầu nói:
- Ngươi đã nói, nhìn kẻ yếu ở trước mặt ngươi cầu xin thương xót là một sự tình phi thường có ý tứ, hiện tại, ta phát hiện quả nhiên ngươi nói không sai, nhìn ngươi cầu xin tha thứ làm tâm tình ta đột nhiên rất khá!
Phanh! !
Cánh tay vong linh cốt long khẽ động, nhất thời đem thân thể “Hắc Sa Chi Vương” chấn thành một đoàn huyết vụ, biến mất trong thiên địa.
Sau một cái chớp mắt, bàn tay của vong linh cốt long một lần nữa lại biến thành bàn tay nhỏ bé khả ái của một tiểu nam hài. Bởi vì trong thành trì còn có Thần Thánh Giáo Đình tồn tại, lo lắng bị nhận thấy lực lượng ba động nên lúc giết “Hắc Sa Chi Vương” Arthur hoàn toàn là dựa vào thân thể kiên cố như thần binh lợi khí của mình, không có sử dụng đến tử linh ma pháp. Lúc này cho dù là ai cũng không thể nhận ra, ngay cả Thánh Nữ cũng hận không thể ôm hôn bàn tay nhỏ bé này, bàn tay mà khi nãy vừa giết chết một cường giả Nguyệt cấp.
Arthur đắc ý liếm liếm môi, con ngươi đảo một vòng, sau đó nghĩ tới điều gì liền hướng về phía dưới thành rống lớn một câu:
- Nhân danh Hương Ba Vương Alexander Bệ Hạ, diệt trừ ác đồ, tòa thành này đã được Alexander Bệ Hạ bảo hộ, kẻ nào dám khiêu khích sẽ phải chết!
Âm thanh từ xa xa truyền xuống, rơi vào trong tai mỗi người dân trong Song Kỳ thành.
Lúc trước những người này còn đang thất kinh cho rằng ngày diệt môn đã đến, lúc này không khỏi hoan hô từng đợt, mặc dù bọn họ không thấy cường giả tà ác bị giết chết như thế nào thế nhưng tóm lại là nguy hiểm đã được giải trừ, hơn nữa lại là nhờ có Alexander đại nhân, lúc này đây sau khi sống sót qua tai nạn khiến uy vọng của Tôn Phi đã đạt đến đỉnh cao ở tòa thành này.
- Hắc hắc, xem ra tên Alexander kia nhất định rất hài lòng, ít nhất cũng phải đưa cho lão tử mấy bình rượu khích lệ, ha ha ha…
Nghe mấy vạn người trong thành hô to khẩu hiệu “Alexander đại nhân vạn tuế”, vong linh cốt long đắc ý cười, cõi lòng đang tưởng tượng đến lúc được mặc sức uống rượu ngon, thân hình Arthur hóa thành một tia hắc tuyến như ẩn như hiện, biến mất trên bầu trời.
…
…
Sau khi tiến vào khu vực cấp hai của “Thần Ma Cung Điện”, Tôn Phi đột nhiên cảm thấy áp lực thật lớn trước mặt, không khí trở nên trầm trọng hẳn lên khiến hành động bất tiện, tựa hồ như lực hút của đại địa lớn hơn, mỗi một bước đi đều phải tiêu hao gấp đôi lực lượng so với bình thường.
Cũng may nhân vật Barbarian chủ yếu là dựa vào lực lượng, áp lực như vậy đối với Tôn Phi mà nói cũng không tính là gì, sau thời gian thích ứng ngắn ngủi, Tôn Phi liền đẩy mạnh tốc độ, tốc độ càng lúc càng nhanh hơn trước, thời gian cấp bách, Quốc Vương Bệ Hạ phải nhanh chóng tìm được Thần Ma Tế Đàn để tinh lọc “Thế Giới Chi Thạch” bị ô nhiễm, vì vậy mới không có thời gian chậm rãi đi khám phá không gian huyền bí này, bằng không một khi Angela và Elena gặp bất luận nguy hiểm gì đều lưu lại tiếc nuối cả đời không thể bù đắp được.
Khu vực cấp hai nguy hiểm lớn hơn, Tôn Phi nghe được tiếng nổ kịch liệt và tiếng hét từ xa xa truyền tới, tựa hồ như có cường giả nào gặp phải nguy hiểm đáng sợ gì đó, trong lúc chiến đấu dật tán ra khí tức ba động cường đại, điều này khiến cho Tôn Phi cũng không khỏi kinh hãi.
Lúc sau, Tôn Phi thấy phía trung tâm của mười nhai đạo xuất hiện một pho tượng Vũ sĩ thật lớn, trên người khoác áo giáp, đại kiếm và đại thuẫn hình cung, trông rất sống động, trông giống như một chiến thần đang đứng trên chiến trường khiến người ta có một loại cảm giác chèn ép, hít thở không thông.
- Đây là tọa thần tượng chiến sĩ đệ tam, tiếp sau chính là khu vực thứ ba.
Tôn Phi ngừng lại, nhìn pho tượng nguy nga đến cực điểm, trong lòng hắn khẽ động liền đem tinh thần lực khuếch tán ra, Quốc Vương Bệ Hạ muốn biết trong tọa thần tượng này ẩn chứa đấu khí kỹ dạng gì.
Không đến một phút đồng hồ sau, Tôn Phi mở mắt.
- Tử Thần Chi Dập Đầu? Hay cho một cái tên kỳ cục, bất quá coi như là một bộ đấu khí kỹ không sai, vừa lúc quan giám ngục Oleguer thiếu một bộ đấu khí kỹ phương diện tử khí, để cho cái kẻ nịnh hót này cũng tốt.
Quốc Vương Bệ Hạ mỉm cười, tự thấy thu hoạch cũng không sai. Sau khi học được kỹ năng “học tập”, một trong tam đại thần kỹ, việc lĩnh ngộ võ học đối với Tôn Phi đạt đến trình độ kinh khủng, chỉ cần nhìn qua là sẽ không quên, quá trình lĩnh ngộ truyền thừa Vũ Tọa Thần Tượng quả thực giống như lắp tên lửa, cũng không có làm lỡ thời gian của hắn.
Sau khi chiếm được bộ đấu khí kỹ này, Tôn Phi không do dự chút nào lập tức vọt vào khu vực độ khó cấp ba.
Giống như suy đoán của Tôn Phi, khu vực cấp ba áp lực và dẫn lực đều lớn hơn, người bình thường vào đây chỉ sợ sẽ lập tức bị chấn nát cốt cách, căn bản là khó có thể sinh tồn, những nơi này chỉ có các cường giả võ đạo mới có thể tiến vào.