Một đòn đánh lén bí mật đến cực điểm.
- Muốn chết!
Tôn Phi gầm lên một tiếng như là đã sớm nhận ra đòn đánh lén lần này, lúc sắp xảy ra va chạm thì hắn xoay người, đánh ra một quyền, phát sau mà đến trước, trong hư không đột nhiên xuất hiện bàn tay đụng vào nhau.
Bang bang bang bang! !!
Trong không khí truyền đế từng đợt tiếng khí bạo liên tiếp, sau đó chính là tiếng xương gãy, trong lúc hỗn loạn đó là tiếng kêu rên kinh hãi, mấy giọt máu tươi nhỏ trên mặt đất, cánh tay trong hư không kia cũng chợt tiêu thất, ẩn nấp đi.
Kẻ đánh lén thế nhưng lại có một loại kỹ xảo ẩn thân.
Trách không được hắn có thể lặng yên không một tiếng động tiếp cận đến bên người Tôn Phi.
Thế nhưng, tinh thần lực của Tôn Phi giống như một cái lưới mở rộng ra, coi như là không cần nhìn bằng mắt thì chu vi trong vòng bốn, năm trăm mét chỉ cần gió động cỏ lay đều không thể chạy khỏi cảm ứng của hắn.
Hắn phát hiện thích khách đang chậm chậm hướng về phía ngoại vi rời đi.
- Ha ha, hiện tại còn muốn chạy? Hừ, đã muộn! Loại trộm đạo gì đó mà dám đánh lén Bản Vương, nỗ lực giác ngộ đi!
Trong tiếng cười lạnh trầm mặc, Tôn Phi đột nhiên bước ra một bước, thân hình di chuyển, ngũ chỉ lăng không nắm chặt, bàn tay giống như một cái kìm lớn, hướng về một hướng hư không chụp tới.
Trong không khí đẩy ra từng đạo rung động trong suốt.
Tôn Phi đưa tay tới chỗ hư không như bị cắn nát, lôi ra một thân ảnh chật vật đến cực điểm, trang phục toàn thân hắc sắc, vóc người thấp bé, đôi mắt thật nhỏ hẹp dài, trong đôi mắt đó lóe ra thần sắc kinh hãi khó có thể tin được.
- Ngươi…điều đó là không có khả năng, làm thế nào ngươi phát hiện ra ta?
Tên thích khách bị Tôn Phi nắm cổ như là nắm một con gà con, một thân thực lực tân Nguyệt cấp sơ giai tứ đoạn hoàn toàn bị phong tỏa khiến hắn không có chút lực lượng nào, ngay cả giãy dụa cũng không được, sợ hãi hỏi.
- Ngươi là ai? Vì sao ra tay đánh lén ta?
Ánh mắt Tôn Phi như đao, nhìn chằm chằm tên thích khách, lạnh giọng hỏi.
- Ha ha ha, ta sẽ không nói cho ngươi biết, Alexander, ngươi nhất định phải chết, coi như là ngươi giết ta thì ngươi cũng chết chắc rồi, hiện tại không biết có bao nhiêu người mơ ước đến bí mật trên người ngươi, ha ha, chỉ cần ngươi thả ta ra, ta sẽ nói cho ngươi biết thân phận của bọn họ…
Tên thích khách từ từ tỉnh táo lại, trên mặt hắn hiện ra một tia âm ngoan không dễ dàng phát giác.
- Muốn biết bí mật trên ngưởi ta? Muốn làm con tốt bị lão tử giết như chó sao? Được, ngươi đã không muốn nói, vậy thì đi chết đi!
Tôn Phi đã mất đi kiên trì, con ngươi người này loạn chuyển, hiển nhiên là đang chuẩn bị quỷ kế gì, ngủ chỉ Quốc Vương Bệ Hạ nhẹ nhàng nắm chặt, tiếng cuồng tiếu của thích khách nhất thời dừng lại, sau đó là một chùm huyết vụ bể ra, thịt nát văng khắp nơi, nhiễm đỏ bốn phía tường và mặt đất.
Đinh đương!
Một khối thủ trạc như màu vàng nhạt yếu ớt rơi trên mặt đất, phát ra một tiếng vang thanh thúy.
Tôn Phi nhìn cái thủ trạc này, tựa hồ đã minh bạch ra điều gì, ngoắc tay một cái, cách không đem nó hút vào lòng bàn tay mình.
- Hả? Thú vị, trách không được… Ta còn tưởng rằng là kỹ xảo ẩn thân gì, thì ra là dựa vào cái thủ trạc này thực hiện ẩn thân, cũng được lắm, tuy rằng không thể ngăn cản tinh thần lực của cao thủ lục soát thế nhưng để tách cường giả ra thì cũng là dư dả.
Tôn Phi quan sát văn lộ ma pháp trên mặt tấm thủ trạc, rất nhanh đã hiểu nguyên nhân tên kia dám đánh lén mình, cái thủ trạc này chính là tác phẩm luyện kim của của một Ma Pháp Sư thực lực không thấp, có công năng nhất định trong việc ẩn thân.
Ẩn thân, đây là một kỹ năng rất có ý tứ!
Trong bảy đại chức nghiệp của thế giới Diablo, “hình thức Thích Khách” am hiểu ẩn thân, tuy rằng có thể ấn giấu khí tức thế nhưng lại cũng đạt được ẩn thân tuyệt đối về thị giác, Tôn Phi suy nghĩ một chút liền đem thủ trạc này thu hồi vào giới chỉ trữ vật, hay là cứ lấy về để cho hai người cuồng nghiên cứu ma pháp kia xem xét một phen xem sao, biết đâu có thể thu được kinh hỉ ngoài ý muốn.
…
…
Sau khi thân ảnh Tôn Phi tiêu thất ở phía xa, trong một tòa thạch điện gần đệ nhất Vũ Tọa Thần Tượng đột nhiên hiện ra bốn, năm thân ảnh mặc trang phục hắc sắc như tên thích khách ban nãy.
- Tek bị giết rồi, tên ngu ngốc này thế nhưng lại không lưu lại cho Hương Ba Vương một chút vết thương nào, thật đúng là vô tác dụng, chết vô ích, lại còn làm lãng phí một cái thủ trạc huyễn tức, vô dụng như vậy chết cũng xứng đáng!
Một hắc y nhân dáng người gầy nhỏ nhìn mảnh đất đầy tiên huyết phía xa, trong mắt hắn hiện ra hung quang tràn đầy lãnh huyết.
- Cũng không có chết vô ích, chí ít Tek cũng dùng tính mạng của hắn chứng minh được một chuyện, thủ trạc huyễn tức tựa hồ không có tác dụng với Hương Ba Vương, thời điểm động thủ tiếp theo tất cả mọi người phải chú ý, không được quá dựa vào thủ trạc huyễn tức mà khinh suất.
Một hắc y nhân khác như có điều suy nghĩ, chậm rãi nói.
- Không sai, thực lực của Hương Ba Vương quả thật là kinh người, hơn nữa tốc độ đề thăng cực nhanh, nếu không phải là do chủ nhân có hứng thú với tốc độ đề thăng của hắn, nói thật, ta nhất định không muốn đi trêu chọc vào một đối thủ như vậy.
Một hắc y nhân khác đứng phía trước nhẹ giọng nói.
- Hắc hắc, thế nào? Đại danh đỉnh đỉnh “Ma Nguyệt Thích Khách” Kerst mà muốn rút lui? Hương Ba Vương thì tính là gì, hắn chẳng qua là một cái tiểu quốc vương lệ thuộc vào đế quốc Zenit mà thôi, cho dù là thiên tài thì lớn lên cũng chỉ như một con heo yếu đuối, hắc hắc, mà giết một con heo không phải là đơn giản sao?
Một thích khách khác mang thần sắc khinh miệt, ngả ngớn nói.
- Sự tình không có đơn giản như vậy, ta cảm thấy trên người hắn cất dấu một loai lực lượng phi thường đáng sợ, mọi người vẫn còn cần cẩn thận hơn, sau khi đắc thủ không được để lưu lại dấu vết, không được chọc giận Yashin, dù sao thì hiện tại Hương Ba Vương cũng là người của hắn… Hiện tại hắn tiến nhập vào khi vực nhị cấp Thần Ma Cung Điện, chúng ta đuổi theo hắn, chờ cơ hội tốt nhất mới có thể xuất thủ, ngàn vạn lần không được đánh rắn động cỏ.
Một kẻ thân hình cao lớn ra quyết định, thân hình hắn chợt lóe, nhảy xuống thạch điện, không nhanh không chậm đuổi theo phương hướng mà Tôn Phi tiêu thất.
Bốn người khác cũng nhảy khỏi thạch điện, giống như là bốn cái U Linh, thân ảnh từ từ tiêu thất trong không trung.
Trên người bọn họ, hiển nhiên cũng có thủ trạc huyễn tức.
…
…
Phanh!
Khu vực giếng nước thành Song Kỳ, một cột nước đột nhiên phóng lên cao.
Trong cột nước lóe lên một đạo thân ảnh chật vật, lảo đảo rơi xuống mặt đất, cả người hắn ướt sũng, nửa cánh tay bị gãy lộ ra xương trắng hếu, sắc mặt hắn vàng như nến, cước bộ phù phiếm, đây chính là cao thủ Nguyệt cấp “Hắc Sa Chi Vương” bị Tôn Phi đả kích trọng thương dưới phiến thủy vực.
Vết thương của hắn hiển nhiên là rất nặng, hắn đã không có cách nào xuyên thủng thổ tầng hơn bốn, năm trăm mét để đi ra, chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ thoát lên qua thông đạo khu vực giếng nước, nếu như trì hoãn thêm một thời gian nữa có lẽ hắn sẽ trở thành cường giả Nguyệt cấp đầu tiên trong lịch sử chết do thủy áp, sau khi thoát khỏi thủy vực đi lên, thực lực của hắn đã suy yếu đến cực điểm, hắn nhìn mặt trời trên cao, hít thở bầu không khí trong lành mà nhịn không được sợ hãi trong lòng khi nghĩ về chuyện vừa qua.
Hắn một đời quát tháo một phương, chưa từng bị vũ nhục như vậy, cho tới bây giờ đều là hắn ỷ thế ức hiếp người khác, đây chính là lần đầu tiên hắn bị người khác đánh chật vật như vậy, điều này làm cho hắn vừa sợ vừa hận, cơn giận dữ nổi lên không ngừng.
- May là ta quyết định tẩu thoát thật nhanh, bằng không chỉ sợ bây giờ đã là một cỗ tử thi…
Trong mắt “Hắc Sa Chi Vương” đều là thần sắc oán độc, thở dốc một trận, nhanh chóng vận chuyển đấu khí áp chế thương thế của mình, sau khi cảm giác đỡ hơn, lúc này thân hình hắn mới khẽ động, trong nháy mắt tiếp theo đã xuất hiện dưới bầu trời cách thành Song Kỳ ngàn mét.
Nhìn thành trì sinh cơ bừng bừng, trong lòng “Hắc Sa Chi Vương” nổi lên ác tâm, thấp giọng lẩm bẩm:
- Nghe nói Hương Ba Vương là thủ hộ thần của Song Kỳ thành, hắc hắc, ngày hôm nay trước hết ta đem thành trì mà hắn thủ hộ phá hủy, hung hăng dằn mặt hắn một phen, đợi sau khi thực lực khôi phục sẽ lại nghĩ biện pháp báo thù cho cánh tay bị đứt ngày hôm nay, hắc hắc…
Nghĩ đến đây, một tay hắn nắm chặt hư không, một cỗ lực lượng bàng bạc bắt đầu tràn ngập ra.
Tuy rằng bản thân bị trọng thương thế nhưng sự cường hãn của cường giả Nguyệt cấp không thể bỏ qua được, sau khi bước vào Nguyệt cấp thì Vũ giả đã loáng thoáng chạm đến pháp tắc thiên địa, càng có thể điều động được nguyên tố lực lượng trong thiên địa, “Hắc Sa Chi Vương” đối với Tôn Phi là oán hận đến cực điểm, bởi vậy mới không tiếc thương thế nặng thêm mà thi triển đấu khí muốn phá hủy thành Song Kỳ.
Trên bầu trời lực lượng ba động biến hóa, rất nhanh đã đưa tới sự chú ý của trú quân và những cao thủ trong thành.
- Người nào ở phía trên?
- Địch nhân? Lực lượng thật là cường đại, là ai dám can đảm đến thành Song Kỳ chúng ta mà dương oai?
- Nhanh đi bẩm báo Alexander Bệ Hạ, người này có thể ngưng lập hư không, đã là cường giả Nguyệt cấp, chúng ta không phải là đối thủ của hắn, mau mau nhanh đi!
Cảm nhận được địch ý của thân ảnh trong hư không, những cao thủ trong thành Song Kỳ đích thực rất kinh hãi trong lòng, chỉ có trong cao tầng quan quân mới biết được ngày hôm nay Alexander đại nhân có việc rời đi, cũng không ở trong thành, làm sao lại vừa khéo xuất hiện địch nhân Nguyệt cấp, cục diện thật sự là cực kỳ nguy hiểm, vạn nhất ứng phó không tốt thì tất cả thành đều rơi vào nguy hiểm.
- Ngươi là ai? Vì sao xuất hiện trên bầu trời khu quân sự phía Tây Bắc của đế quốc Zenit, mau mau rời đi!
Ribery đứng ở cửa Tây thành, vận đủ đấu khí, cao giọng quát to.