Hơn ba mươi người thì rõ ràng có một ít người chỉ nói qua loa cho xong, không có một chút thành ý, ngay cả tên của mình cũng không nói ra, chỉ là khách sáo nói vài câu rồi xoay người rời đi, thậm chí còn có bốn, năm tên gia hỏa ngay cả một câu cảm tạ cũng không có nói, vừa mới an toàn đã nhanh chóng vội vã quay đầu đi hướng về quần thể kiến trúc “Thần Ma Cung Điện”, nỗ lực tìm bí mật và bảo tàng mà một ít tiền nhân chưa từng phát hiện.
Đối với những người này Tôn Phi cũng chỉ lắc đầu, không thèm để ý, cũng không nói cái gì.
Rất nhanh, hơn ba mươi người đều tự rời đi, biến mất nơi nhai đạo xa xa, mỗi người bọn họ có một mục đích khác nhau mà đến, đương nhiên sẽ không kết thành đội cùng thám hiểm một chỗ.
Diện tích của quần thể “Thần Ma Cung Điện” vô cùng lớn, nhìn không thấy giới hạn, quả thực giống như là lạc vào một thế giới khác.
Bầu trời tản mát ra quang diễm ngân sắc nhàn nhạt, đem soi sáng không gian, tràn đầy màu sắc mộng ảo, kiến trúc và phong cách cung điện ở đây khác với thế giới bên ngoài, lần này tiến nhập “Thần Ma Cung Điện” có đến bốn, năm trăm người, thế nhưng đối với diện tích quần thể “Thần Ma Cung Điện” mà nói thì chỉ như muối bỏ biển, không tạo thành chút rung động nào.
- Chúng ta cũng vào đi thôi.
Tôn Phi triển khai cước bộ, hướng về chỗ sâu trong quần thể kiến trúc đi tới, Tử Linh Ma Pháp Sư theo sát phía sau, hai người vẫn duy trì độ cảnh giác nhất định, ai cũng biết, phiến kiến trúc này biểu hiện nhìn như an tĩnh, hài hòa thế nhưng khắp nơi đều là sát cơ tràn ngập.
Dọc theo quảng trường sau khi đi vào bốn, năm trăm mét nhai đạo, Tôn Phi thấy ven đường có một người đang đứng dưới tọa cự tượng cao hơn mười thước, đây rõ ràng là người ban nãy Tôn Phi cứu khỏi vây công của ma thú nhân ngư nhưng lại không cảm ơn lấy một tiếng, người này đã không còn chút khí tức nào, hiển nhiên là đã chết từ lâu.
Tôn Phi đi tới trước người người này, tỉ mỉ quan sát.
Quốc Vương Bệ Hạ phát hiện trên mặt người này vẫn duy trì bộ dáng mừng như điên, hai mắt vẫn duy trì trạng thái mở, chằm chằm nhìn vào cự tượng trước mắt, giống như là phát hiện ra bảo tàng gì, động tác đưa tay lên, nhưng rõ ràng có thể cảm giác được, tinh lực toàn thân và đấu khí tiêu thất không còn, triệt để chết rồi.
Ngón tay vừa đụng nhẹ vào thì người này đã biến thành một chùm than chì, mười mấy quang điểm ngân sắc trong thân thể hắn bắn ra, chìm vào trong cự tượng mình thú mặt người.
- Người này thực lực không đủ, bị “Vũ Tọa Thần Tượng” phản phệ, bị hút hết một thân tinh hoa, tự tặng tính mệnh.
Tử Linh Ma Pháp Sư đi tới, nhẹ giọng thở dài nói.
- “Vũ Tọa Thần Tượng” ?
Tôn Phi còn chưa hiểu đó là gì.
- Chính là tọa thần tượng trước mắt chúng ta đây, nó là một loại tồn tại phi thường thần kỳ, nếu có duyên thì có thể sử dụng tinh thần thử câu thông với thần tượng, có thể tìm ra một ít đấu khí kỹ Nguyệt cấp, nghe đâu đây là truyền thừa của đại cao thủ thời đại thần ma ngưng tụ cho hậu đại, không chỉ có tọa thần thú này mà kỳ thực bất luận một cái tượng thần nào trong “Thần Ma Cung Điện” cũng đều ẩn chứa các đấu khí kỹ không tầm thường, hiện nay đấu khí kỹ Nguyệt cấp trên đại lục đều là từ đây mà có, vì vậy những tượng thần này đều được xưng là “Vũ Tọa Thần Tượng”. Đáng tiếc những đấu khí kỹ ẩn chứa trong “Vũ Tọa Thần Tượng” đại đa số đều chỉ thích hợp với cường giả Nguyệt cấp tu luyện, đây cũng chính là lý do vì sao “Thần Ma Chi Môn” mở ra lại thu hút nhiều cường giả Nguyệt cấp và Cửu Tinh cấp sắc bước vào Nguyệt cấp như vậy, Tôn giả Đại Nhật cấp thì rất ít khi hiện thân.
Hasselbaink vì đã có kinh nghiệm ba lần vào đây nên có hiểu biết rất sâu, lúc này giải thích cặn kẽ cho Tôn Phi.
- Thì ra còn có chuyện như vậy…
Trong lòng Tôn Phi khẽ động, tinh thần lực khuếch tán vào tọa thần tượng trước mặt, cơ sở võ đạo của hắn vô cùng kiên cố, vượt xa cường giả đã chết kia, dĩ nhiên là không e ngại xuất hiện tình huống bị phản phệ. Vừa chạm đến tầng ngoài của thần tượng, nhất thời một trận thực hấp dẫn thật lớn truyền đến, tư duy cả người như bị xé ra nhét vào một thứ gì đó, ngay sau đó một bộ khẩu quyết võ học có tên “Khủng Thú Chi Quyền” xuất hiện rõ ràng trong đầu hắn.
Tôn Phi cảm thụ một phen, lắc đầu nói:
- Đáng tiếc, bộ “Khủng Thú Chi Quyền” này tựa hồ không thích hợp cho nhân loại tu luyện, hơn nữa về uy lực cũng kém xa “Bất Bại Hoàng Quyền” ta tự nghĩ ra, kém quá xa!
Năng lực lĩnh ngộ của Tôn Phi thuộc hàng kinh khủng, cơ hồ là không cần tu luyện thì trong nháy mắt đã nắm giữ được toàn bộ quyền, thế nhưng hắn rất nhanh đã phát hiện trong quyền pháp tồn tại chỗ thiếu hụt, hẳn là một loại người thú tộc mới có thể tu luyện quyền pháp này.
Đáng tiếc thú tộc trên đại lục Azeroth hầu như đã tuyệt tích, bộ quyền pháp này cũng không có cách nào lưu truyền xuống.
- Chỉ có tọa tượng hình người mới ẩn chứa đấu khí kỹ thích hợp cho nhân loại tu luyện, các pho tượng hình thù kỳ quái khác ẩn chứa võ đạo mà nhân loại căn bản không thể tu luyện được.
Hasselbaink giải thích:
- Hơn nữa, thần tượng có kích thước càng lớn thì đấu khí kỹ ẩn chứa trong đó càng mạnh, đương nhiên lực phản phệ càng kinh khủng, nếu như Bệ Hạ có hứng thú với đấu khí kỹ thì thật ra ta có nhớ mấy khu vực có “Vũ Thần Tọa Tượng” rất tốt.
- Bỏ đi, mục tiêu của ta là nhanh chóng tìm được “Thần Ma Tế Đàn”, thời gian “Thần Ma Chi Môn” mở ra không đến mười ngày, ta không có thời gian đi sưu tầm những đấu khí kỹ này, huống chi quyền thuật của ta cũng không thua truyền thừa “Vũ Tọa Thần Tượng” là bao.
Tôn Phi lắc đầu, suy nghĩ một chút lại nói:
- Chúng ta chia nhau ra hành động, như vậy cơ hội càng lớn hơn một chút, nếu như tìm được tọa tế đàn, dựa theo phương thức ban đầu liên lạc với đối phương!
- Như vậy cũng tốt, Bệ Hạ tất cả phải cẩn thận, ta đi kiếm ở khu vực phía Tây.
Tử Linh Ma Pháp Sư nói xong, thân hình chợt lóe, nháy mắt biến mất tại chỗ, ngay cả Tôn Phi cũng không thấy rõ rốt cuộc hắn rời đi như thế nào, thực lực gần Nguyệt cấp Đại viên mãn quả thật đúng là đáng sợ.
Tôn Phi nhảy lên trên một tòa Thần Điện cao khoảng chừng mười thước, nhìn về phía xa xa xung quanh, tầng tầng lớp lớp kiến trúc cao thấp không đồng nhất nhưng lại không nhìn thấy sự tồn tại của “Thần Ma Tế Đàn”, hắn trở lại mặt đất, tinh thần lực vô thanh vô tức khuếch tán ra, nhận thức đúng phương hướng của trung tâm quần thể cung điện mà đi.
Qua một đoạn thời gian Tôn Phi đã có thể hoàn toàn xác định, bí đồ thần bí ngày đó chủ quản thương hội Soros của thành Song Kỳ Abramovich biếu tặng cho mình chính là bản đồ của quần thể “Thần Ma Cung Điện”, bởi vì một ít kiến trúc trên đó trong lúc Tôn Phi chạy vội qua cũng đều thấy được.
Tấm bản đồ này Tôn Phi đã ghi tạc trong đầu, đặc biệt trên bản đồ biểu thị một lộ tuyến lục sắc, Tôn Phi khắc sâu ấn tượng nhất, dựa theo chỉ thị lộ tuyến lục sắc, dọc đường đi Tôn Phi không gặp bất kỳ nguy hiểm nào, ngẫu nhiên vài lần gặp một ít cơ quan và bẫy rập kinh khủng cũng bị hắn sớm tách ra.
Thời gian ngắn ngủi không đến mười phút, Tôn Phi cũng đã đẩy mạnh tốc độ hướng về phía trung tâm quần thể cung điện, dọc theo đường đi thấy một ít “Vũ Tọa Thần Tượng” thì dừng lại cảm ngộ đấu khí kỹ trong đó, hoặc là lại chủ động tiến nhập một ít ma pháp ảo trận nguy hiểm để tôi luyện thực lực của chính mình, mong muốn đột phá bình cảnh, trong quá trình đó Tôn Phi cũng gặp không ít thi thể của các cường giả, tiên huyết tràn ngập nhai đạo.
Đây đúng là một địa phương phi thường nguy hiểm.
Thấy Tôn Phi cơ hồ là dùng phương thức chạy như bay hướng về phía trung tâm quần thể cung điện, trên mặt một số người lộ ra thần sắc kinh hãi, khắp nơi trong “Thần Ma Cung Điện” đều tràn ngập nguy hiểm, coi như là cường giả Nguyệt cấp đại viên mãn cũng bởi vì lý do có lực tràng thần bí mà không cách nào ngưng lập hư không phi hành, chỉ có thể bôn tẩu trên mặt đất, thế nhưng lại có rất ít người dám đẩy nhanh tốc độ, một khi va chạm với ma pháp sát trận hoặc cơ quan bẫy rập, tuyệt đối là chỉ có chết.
- Đó là Hương Ba Vương? Tốc độ nhanh như vậy, lẽ nào hắn không biết nơi này rất nguy hiểm sao?
- Hừ, càng tới gần trung tâm khu vực “Thần Ma Cung Điện” sẽ càng nguy hiểm, nơi nào cũng là hiểm cảnh, nghe đồn Tôn giả Đại Nhật cấp cũng phải cẩn thận từng li từng tí đi tới, Hương Ba Vương thật sự là quá kiêu ngạo, lỗ mãng như thế là muốn đi chịu chết sao?
- Hắc hắc, cũng tốt, đợi hắn chết rồi, chúng ta đi nhặt xác hắn, trên người tiểu tử này nhất định là có không ít bảo bối!
Thấy Tôn Phi xẹt qua như bay, các cường giả ven đường đều tự phản ứng khác nhau, có người cao giọng nhắc nhở Tôn Phi phía trước nguy hiểm, cũng có người cười nhạt không ngớt, đáy mắt hiện lên đố kỵ và có chút hả hê, tất cả mọi người ai nấy đều có dự định riêng, rất nhanh lại bắt đầu bận rộn tìm kiếm.
Tôn Phi ngừng lại trước một tòa “Vũ Tọa Thần Tượng” hình người Chiến sĩ cao khoảng chừng hơn mười thước.
- Đây hẳn là “Vũ Tọa Thần Tượng” đệ nhất VŨ sĩ hả?
Trong đầu Tôn Phi hồi tưởng, ở trên bản đồ có tổng cộng hơn ba mươi sáu tọa thần tượng Chiến Sĩ, sắp xếp từ ngoài vào trong trung tâm khu vực “Thần Ma Cung Điện”, mỗi một tọa đại biểu cho một cấp nguy hiểm khác, càng đi sâu càng nguy hiểm.
- Không biết trong tọa “Vũ Tọa Thần Tượng” này ẩn chứa dạng võ học gì?
Tâm niêm Tôn Phi vừa động, tinh thần lực khuếch tán ra, chạm đến tọa thần tượng nguy nga, Tôn Phi nhắm mắt lại tỉ mỉ cảm thụ, sau một hồi lâu mới thỏa mãn gật đầu, mở mắt:
- Thì ra là “Điện Quang Liệt Không Quyền”, ừm, một bộ đấu khí kỹ Tân Nguyệt cấp không sai, cũng có thể truyền thụ cho Lampard thúc thúc, rất thích hợp với đấu khí hệ điện của hắn.
Bởi vì vẫn duy trì rèn luyện nên tinh thần lực hiện tại của Tôn Phi cường hãn vô cùng, các cao thủ đồng cấp khác cần thời gian chít ít nửa ngày mới có thể kế thừa truyền thừa trong “Vũ Tọa Thần Tượng” mà hắnn lại chỉ cần thời gian không đến mười giây đồng hồ, quả thật là kinh khủng.
Tọa thần tượng này được coi là đệ nhất truyền thừa võ học, Tôn Phi đang muốn tiếp tục đi tiếp thì đúng lúc này, bên người hắn truyền đến một trận âm trắc cười nhè nhẹ, vô cùng quỷ mị, một đạo âm nhu ác độc lặng yên không một tiếng động hướng về phía tim của Tôn Phi như bão tố mà bắn tới.