Quốc Vương Vạn Tuế (Dịch Ful)

Chương 570 - Chương 466: Mọi Người Cảm Kích

Quoc vuong van tue Full
Chương 466: Mọi Người Cảm Kích
 

Ma thú nhân ngư hung ác làm cho người ta kinh sợ, thế nhưng điên cuồng khu động đến loài người tựa hồ chỉ là một loại bản năng, mà không phải là trí tuệ, Tôn Phi đưa tay nắm chặt, đem một đầu nhân ngư hình thể hơi nhỏ vào bên trong quang tráo để nhìn rõ hơn.

Thứ này xấu xí vô cùng, nửa người dưới đầy lân phiến, mang theo một lớp chất lỏng màu đen dính như hồ, vây cá sắc bén như loan đao phân bổ trên người, trên đuôi còn có gai xương vô cùng sắc bén, mà nửa người trên lại là hình người, có thể mơ hồ thấy rốn và nhũ. Bộ dạng khuôn mặt có bảy, tám phần tương tự nhân loại, chỉ là trong đôi mắt có một tầng chất sừng bạch sắc hơi mỏng, thoáng ẩn thoáng hiện, răng trong miệng như răng năng trắng ởn, dị thường dữ tợn.

Ma thú nhân ngư bị Tôn Phi nắm liều mạng giãy dụa, thế nhưng làm sao có thể thoát khỏi lực lượng kinh người của Tôn Phi, thủ ấn ngân sắc vững vàng đem nó nhiếp vào trong đó, sóng âm của thứ này bắn ra cũng đủ để chấn một Vũ sĩ Lục Tinh cấp thành huyết bọt.

Tôn Phi quan sát trong chốc lát, trong lòng là một trận thất vọng.

Bởi vì những ngư thú này và “Cuồng Bạo Thị Kim Nghĩ” bên ngoài “Cổ Thành Tử Vong” có đặc tính như nhau, những sinh vật này chỉ còn lại bản năng điên cuồng giết chóc mà thôi, căn bản là không có cách nào thuần phục để phục tùng mình được cả.

Tôn Phi tỉ mỉ quan sát hoàn cảnh xung quanh, lại phát hiện một ít chi tiết trước nay chưa từng chú ý tới.

Ma thú tộc nhân ngư quần chiếm giữ ở thủy tầng cách quần thể cung điện khoảng chưgnf hơn hai trăm thước, chúng nó quả thật là giống như bị nhốt ở tầng đoạn thủy tầng này, không thể lên mà cũng không thể xuống, không ai biết trải qua hàng mấy ngàn năm mà số lượng những sinh vật này không có giảm xuống, chúng lấy gì mà sống sót, cũng không biết chúng nó sinh tồn ở đây là có ý nghĩa gì, mặc kệ là bất luận kẻ nào tiến nhập vào đoạn thủy tầng này cũng sẽ đụng phải sự công kích điên cuồng của bọn chúng.

- A…Không! Cứu mạng!

Một cường giả Cửu Tinh cấp đỉnh phong bị ma thú nhân ngư vây công, cuối cùng màn phòng ngự của hắn bị xé rách, trong nháy mắt đã bị chấn thành ngàn mảnh, cứ như vậy ngã xuống tại chỗ.

Một màn máu tanh như vậy vẫn tiếp diễn ở đây.

Một ít kẻ thực lực cũng không cao lắm ôm may mắn tiến nhập Thần Ma Chi Môn hiển nhiên là đã đánh giá thấp sự nguy hiểm ở đây, ngắn ngủi không đến mười phút đã có ba, bốn mươi danh cao thủ Cửu Tinh cấp tẫn mạng dưới đàn ma thú nhân ngư, làn nước tràn ngập mùi máu tanh hôi của cả người và nhân ngư cùng với các cơ quan tay chân còn sót lại của các cường giả, điều này càng kích thích ma thú điên cuồng tấn công.

Thấy các cường giả bị tập sát như vậy, trong lòng Tôn Phi là một trận không đành lòng.

Quốc Vương Bệ Hạ tâm niệm vừa động, ngân sắc quang tráo gấp gáp khuếch tán ra, bành trướng như bọt khí, chỉ cần là gặp phải cường giả đang rơi vào khổ chiến thì sẽ đem họ bao phủ vào trong đó, dưới sự bảo vệ của Tôn Phi, có vài danh Cửu Tinh cấp nguyên vốn đã bị ma thú điên cuồng tập kích phá mất vòng đấu khí hộ thân, rất nhanh sẽ bị tan thành trăm mảnh, chỉ có thể nhắm mắt chờ chết, thế nhưng một giây sau lại kinh ngạc phát hiện không có đau nhức như trong dự đoán, thời điểm mở mắt ra thấy một tầng quang tráo bảo hộ chính mình khỏi những nhân ngư điên cuồng thì lại kích động khó nói nên lời.

- Là Hương Ba Vương! Hương Ba Vương đã cứu chúng ta!

Sống sót sau tai nạn, rất nhanh các cường giả đã hiểu được tình cảnh của mình, nhìn thần sắc dễ dàng duy trì quang tráo màu bạc nhạt của Tôn Phi khiến ai nấy đều khiếp sợ nhưng lại có cảm giác an toàn trước nay chưa từng có, rốt cục họ phát hiện thì ra người hung tàn trong truyền thuyết kỳ thực lại không có máu lạnh vô tình như vậy, từng người biểu hiện ra vẻ cảm kích nồng đậm, nhãn thần nhìn Tôn Phi tràn đầy ý tôn sùng.

Rất nhanh quang tráo màu bạc nhạt đã vượt qua hai mươi mét, Tôn Phi vẫn duy trì bộ dạng vô cùng dễ dàng như cũ.

Hắn dứt khoát thăm dò nguy hiểm ở thủy tầng này mấy lần, gặp một ít cường giả đang bị nguy hiểm thì đều đem bảo hộ trong vòng quang tráo, hiện tại trong đó đã có hơn ba mươi vị cao thủ được che chở trong đó.

Dưới đoạn thủy tầng ma thú nhân ngư là một vòng bảo hộ vô hình nữa, vòng bảo hộ đó đem quần thể cung điện phía dưới bảo vệ trong đó, đồng thời cũng có hai mươi tọa quang diễm ngân sắc lóng lánh ký hiện đồ án “Thần Ma Chi Môn”.

Lúc này Tôn Phi đã ngộ ra.

Thì ra đám ma thú nhân ngư bị hai tầng bảo hộ kẹp ở giữa, vì vậy bọn chúng không có cách nào đi về phía trước, cũng không có cách nào tiến vào không gian quần thể cung điện, chỉ có thể ở không gian giữa hai tầng bảo hộ này mà sinh tồn.

Giống như là cá bị nuôi dưỡng trong hồ vậy. May là tầng không gian này tuy không đến một trăm mét thế nhưng bốn phương trùng trùng điệp điệp vô biên vô hạn, như vậy mới đủ cho quần thể sinh vật này sinh tồn.

Một lần nữa tiến vào Thần Ma Chi Môn lại là cảm giác như xuyên qua đường hầm thời không, tiếp theo, cảnh sắc trước mắt biến hóa, không còn thủy áp cùng vô tận ngư thú nữa, há mồm là có thể hô hấp được không khí mới mẻ, khiến người ta có ảo giác như đã trở về mặt đất.

Phóng mắt nhìn lại là cả một quần thể kiến trúc mang khí tức cổ xưa, tang thương, nham thạch màu vàng nhạt rõ ràng đã trải qua năm tháng, mặt ngoài có vẻ thô ráp vô cùng, nơi đoàn người xuất hiện chính là một cái quảng trường nhỏ, hai bên có Thần Điện cao tới năm, sáu mươi mét.

Dòng nước băng lãnh như là bị tầng bảo hộ thứ hai ngăn cản ở bên ngoài, mảnh quần thể cung điện vô tận vô biên này lại không có sự tồn tại của nước, mà trong kiến trúc lại là không khí, bốn phía có quang mang ngân sắc nhàn nhạt, chiếu sáng trong vòng mười thước xung quanh vô cùng rõ ràng.

Thủ đoạn như vậy, có thể nói là Quỷ Phủ Thần Công.

Lực lượng phải cường hãn cỡ nào mới có thể đem ngăn tách hai phía thủy vực ra? Quả thực chính là thần tích!

Ở mép quảng trường là thạch trụ thật lớn khởi động Thần Điện, cửa đại điện sâu thẳm hắc ám giống như một đầu cự thú ẩn núp trong đó làm tim người ta đập nhanh, phía xa là những pho tượng nguy nga to lớn, hình thù các loại sinh vật, có cự thú trên lưng mọc sáu cánh, có thân rắn sáu tay cầm loan đao hải tộc, có đại hán nhân tộc…Những pho tượng này trông rất sống động, phảng phất như là tản ra khí tức bàng bạc như có sinh mệnh, nếu như không định nhãn nhìn thì rất có thể sẽ rơi vào ảo giác, kinh khủng vô cùng!

Đây, chính là “Thần Ma Cung Điện” tràn đầy nguy hiểm nhưng cũng đầy kỳ ngộ trong truyền thuyết!

- Đa tạ Hương Ba Vương Bệ Hạ đã có ân cứu mạng!

Rốt cục sau một hồi phục hồi lại tinh thần, một vị cường giả Cửu Tinh cấp trẻ tuổi hướng về phía Tôn Phi hành lễ biểu thị cảm tạ, vừa lúc nãy hắn bị ngư thú vây công, mắt thấy sắp phải táng thân, ở thời khắc sinh tử được Tôn Phi cứu, vì vậy trong lòng hắn tràn đầy cảm kích, lớn tiếng nói:

- Ta tên là Louis, là một trong Thánh Kỵ sĩ của đế quốc Saint-Germain, hôm nay Bệ Hạ có ân cứu mạng, ta nhất định sẽ vĩnh viễn ghi khắc, sau này Alexander Bệ Hạ có đến Saint-Germain làm khách, thỉnh nhất định thông tri cho Louis ta một tiếng, ta nguyện ý vì Bệ Hạ và cung cấp tất cả phương tiện.

Người thanh niên này diện mục đoan chính, tóc dài màu vàng kim, toàn thân tỏa ra chính khí bừng bừng, tư thế oai hùng phấn chấn, mặt mày ngầm có quý khí, rất uy nghi, thoạt nhìn cũng không quá hai mươi sáu tuổi nhưng đã có thực lực Cửu Tinh cấp sơ giai, chắc hẳn là một trong những nhân tài mới xuất hiện của đế quốc Saint-Germain, thậm chí có thể là người của Hoàng thất, thân phận hẳn là cực kỳ tôn quý, thế nhưng không biết vì sao lại một mình xông vào “Thần Ma Cung Điện” mà không mang theo cao thủ hộ vệ, thiếu chút nữa đã ngã xuống dưới chân ngư thú rồi.

- Louis đại nhân khách khí rồi!

Tôn Phi mỉm cười, cũng không kể công, thái độ như vậy nhất thời khiến mọi người ở đây càng thêm tôn sùng gấp bội.

- Ta là Mango của đế quốc Marseille, ân cứu mạng của Bệ Hạ hôm nay ta vĩnh viễn ghi nhớ trong lòng, sau này chỉ cần Alexander Bệ Hạ có điều gì muốn làm, chỉ cần phái người mang huy chương tín vật này đến phủ thành chủ của ta truyền một phong thư, Mango nguyện ý vì Bệ Hạ xuất kiếm chiến đấu!

Một đại hán xuất ra một huy chương gia tộc màu lam nhạt đưa cho Tôn Phi, sau khi trịnh trọng nói lời tạ ơn mới xoay người rời đi, bắt đầu chuyến thám hiểm của chính mình.

- Ta chỉ là một Vũ giả vô danh vô tộc, Bệ Hạ có ân cứu mạng ta, từ nay về sau chỉ cần Bệ Hạ triệu hoán, Decca ta nguyện ý vì Bệ Hạ mà chiến đấu!

- Bệ Hạ có ân cứu mạng, ba huynh đệ chúng ta vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên…

- Bệ Hạ khoan dung độ lượng nhân từ, hai người chúng ta nếu có thể sống sót trở ra khỏi Thần Ma Cung Điện, nguyện ý toàn lực hoàn thành ba chuyện cho ngài…

Ba mươi người khi trước được Tôn Phi cứu khỏi sự vây công của đàn ma thú, những người này mặc dù khi tiến nhập vào Thần Ma Chi Môn đạo thứ nhất biểu hiện vô cùng chật vật đến cực điểm, thế nhưng nếu đặt ở thế giới bên ngoài thì đều là đại nhân vật quát tháo một phương, lúc này ai nấy đều bày tỏ cảm tạ với Quốc Vương Bệ Hạ, nhớ kỹ nhân tình này của Tôn Phi, nói chỉ cần có thể sống sót ra ngoài thì đều nguyện ý vì Quốc Vương Bệ Hạ mà làm một việc.

Tôn Phi vẫn không kiêu căng, nhất nhất mỉm cười cảm tạ.

Lúc trước khi Quốc Vương Bệ Hạ cứu những người này cũng không có mang theo tâm tư được báo đáp, tuy rằng có thể khiến cho họ cảm kích nhưng Tôn Phi coi như là kết một ít thiện duyên, nói không chừng ngày sau có chỗ dùng đến bọn họ.

Tử Linh Ma Pháp Sư đối với cách làm này của Tôn Phi có chút tán thành, hắn tuy rằng thực lực siêu phàm nhập thánh, thế nhưng cũng trải qua thời điểm cực kỳ nghèo túng, vì vậy không giống như các cường giả cao cao tại thượng ai nấy đều tự phụ, hắn hiểu được tầm quan trọng của bằng hữu, hiển nhiên là cực kỳ tán thành cách hành xử này của Quốc Vương Bệ Hạ.

Bình Luận (0)
Comment