Giờ khắc này, nhãn thần hắn nhìn Tôn Phi giống như đao, cả người nhịn không được mà run lên một trận, hiện tại hắn mới hiểu được chính mình đã chọc phải một sát tinh kinh khủng cỡ nào, khiêu khích của hắn khi trước quả thật chính là tự sát, thế nhưng hối hận đã không kịp rồi, nỗi sợ hãi thật lớn bao phủ toàn bộ tâm trí hắn…
- Trốn! Nhanh trốn đi!
Ý nghĩ này dũng mãnh tiến vào trong đầu “Hắc Sa Chi Vương”, hắn căn bản không kịp nghĩ gì khác, vô ý thức xoay người điên cuồng chạy trốn, giống như là chó hoang chạy trối chết. Không thể không thừa nhận, thực lực của “Hắc Sa Chi Vương” vì bị trọng thương mà đại giảm, dần dần khó có thể chống cự được thủy áp thật lớn, coi như là miễn cưỡng tiến nhập “Thần Ma Chi Môn” cũng không thu hoạch được gì, trái lại còn có khả năng bị những kẻ khác thừa dịp chèn ép, thân hình hắn nhanh như điện hướng về phía trên thủy vực mà đi.
Mà lúc này rất nhiều cường giả khác thấy một màn như vậy đều chấn động vô cùng, từng đợt hàn ý bao phủ thân thể bọn họ.
Cường giả thực lực tân Nguyệt cấp sơ giai bát đoạn thế nhưng lại không chống đỡ được một chiêu của Hương Ba Vương, thật sự là quá kinh khủng, mà Hương Ba Vương trẻ tuổi này quả nhiên là tâm ngoan thủ lạt như trong lời đồn, “Hắc Sa Chi Vương” chỉ là cười lạnh vài lần đã bị đánh cho thê thảm như vậy!
Nhất thời, đông đảo cường giả đều vô ý thức mà cách ra xa Tôn Phi hơn, như thể rất sợ vị sát tinh này chú ý đến mình.
Tôn Phi một chiêu đắc thủ, cũng không chậm chễ, lập tức xuất ra chiêu thứ hai, đem “Hắc Sa Chi Vương” diệt trừ triệt để.
Cũng không phải là Quốc Vương Bệ Hạ thật sự hung tàn tới trình độ mất nhân tính mà là từ trên thần thái của “Hắc Sa Chi Vương” có thể thấy được, hắn không những thực lực siêu tuyệt mà còn cực độ âm hiểm, thuộc loại hình lòng dạ hẹp hòi có thù tất báo, một khi đã trêu chọc thì hắn sẽ như giòi bọ bám vào trong xương, hậu họa vô cùng, coi như là Tôn Phi không sợ hắn, vạn nhất hắn triển khai thủ đoạn tập sát đối phó với Hương Ba thành, chỉ sợ là một hồi tai họa ngập đầu, vì vậy Tôn Phi tuyệt đối sẽ không để cho hắn chạy trốn.
Nhưng thời điểm ngay khi Tôn Phi chuẩn bị đuổi theo diệt trừ hậu họa thì dị biến phát sinh, thủy tầng bên người truyền đến một trận xao động, khí tức trên thân các cường giả trở nên vội vàng xao động.
Chỉ thấy đột nhiên có từng sợi quang huy bạch sắc từ kiến trúc trong đáy nước bắn ra, quang diễm che mất thân hình mọi người, tiếp theo là từ trong thủy vực hắc sắc đột nhiên xuất hiện từng cái quang diễm chói mắt, rậm rạp như sao khắp bầu trời, những quang điểm bạch sắc này không ngừng di động biến hóa, từ từ hội tụ thành từng dây ngân sắc nhỏ, mà dây nhỏ vẫn không ngừng biến hóa, hội tụ, hình thành một vài bức đồ án từ nhỏ đến lớn.
Một màn này giống như là có một thần bút vô hình lấy phiến thủy vực vô biên này làm vải vẽ tranh sơn dầu, trong ngắn ngủi ba mươi giây tất cả đã kết thúc, tròn hai mươi tọa quang môn hình vòm cao chừng năm, sáu thước, rộng hơn ba thước xuất hiện trong thủy vực đen kịt.
Trên những quang môn này lóe ra từng đạo ký hiệu ngân sắc mỹ lệ, hoa văn thâm ảo, quang huy du tẩu, đường cong quang môn lưu sướng, tràn đầy mỹ cảm không nói nên lời khiến người ta có một loại ảo giác tang thương cổ xưa, thần bí.
Rất hiển nhiên, hai mươi tọa quang môn hình vòm này chính là “Thần Ma Chi Môn” trong truyền thuyết.
- Mở ra rồi, “Thần Ma Chi Môn” rốt cục đã mở ra rồi!
Một cường giả Nguyệt cấp hô nhỏ một tiếng, phản ứng đầu tiên chính là lựa chọn một quang môn gần mình nhất, thân hình chợt lóe lên, tiến nhập vào trong đó thật nhanh, chỉ thấy quang mạc bạch sắc chợt lóe, cả người hắn biến mất trước mắt mọi người, trong nháy mắt tiếp theo, thân ảnh của hắn xuất hiện dưới vòng quang tráo bảo hộ nơi thủy vực “Thần Ma Cung Điện”, sự xuất hiện của người này nhất thời làm kinh động đến các ma thú nhân ngư, mấy tiếng tê minh trầm thấp truyền đến, các nhân ngư điên cuồng nhắm về phía cường giả kia, trong miệng phát ra từng đạo sóng âm đáng sợ như muốn đem xé nát người nọ, ngăn cản không để hắn tiến vào “Thần Ma Cung Điện”.
Chỉ một thoáng đại chiến đã bắt đầu, cường giả kia thi triển ra thủ đoạn dũng mãnh, phàm là ma thú nhân ngư đến gần thân thể hắn trong vòng ba thước toàn bộ đều hóa thành một đoàn huyết vụ, máu loãng tràn ngập trong nước lạnh.
Cử động của người này khiến các cường giả khác khôi phục lại tinh thần, ai nấy đều thi triển, hướng về phía Thần Ma Chi Môn vọt đi.
- Bệ Hạ, trong “Thần Ma Cung Điện” đầy rẫy bẫy rập và ma pháp sát trận viễn cổ, nguy hiểm vô cùng, hơn nữa theo thời gian trôi qua không biết chừng còn phát sinh nhiều biến hóa khác, chúng ta không cần sốt ruột tiến nhập, trước tiên chờ thêm một chút, để những cường giả phía trước đi thăm dò.
Tử Linh Ma Pháp Sư Hasselbaink ghé sát tai Tôn Phi nhỏ giọng nói.
- Ừ, cũng tốt, chờ ta đi diệt trừ cái tên “Hắc Sa Chi Vương” kia đã, giữ lại người này tuyệt đối là mối họa.
Tôn Phi gật đầu, chuẩn bị đi ra ngoài truy sát.
- Chuyện này để Arthur làm đi, chúng ta hãy tĩnh tâm chờ đợi.
Tử Linh Ma Pháp Sư nháy mắt với tiểu nam hài, Vong linh Cốt Long dáng dấp biểu tình không nguyện ý, lầm bầm không hài lòng sau đó bước ra khỏi lồng khí ngân sắc của Tôn Phi, hướng về phía trên đi lên, trong nháy mắt đã biến mất không thấy.
Trải qua hai ngày tu dưỡng, thực lực của cốt long đã bắt đầu khôi phục, vững vàng đạt cảnh giới tân Nguyệt cấp thượng giai, đối phó với tên tân Nguyệt cấp sơ giai kia tuyệt đối không có vấn đề gì.
Cường giả xung quanh thấy một màn như vậy, mơ hồ đã đoán được ý tứ của Hương Ba Vương.
Khi thấy tiểu vóc dáng toàn thân bao phủ khôi giáp hắc sắc tiêu thất ở trên, cốt long lại bày ra thực lực kinh hãi, “Hắc Sa Chi Vương” lại vừa mới thoát đi không lâu, điều này hiển nhiên cho thấy Hương Ba Vương không có ý định buông tha cho hắn, “Hắc Sa Chi Vương” cả đời không biết đã làm ra biết bao nhiêu sự tình giết chóc ám toán, nghĩ không ra lại chấm dứt một đời kiêu ngạo bởi vì trêu chọc phải một người không nên chọc, vậy cũng là tiền định, đúng là đáng đời!
Tôn Phi mỉm cười trong lòng.
Bây giờ Quốc Vương Bệ Hạ mới ý thức được sau khi có hai đại cường giả Hasselbaink và Arthur gia nhập vào liên minh, chính mình chẳng khác nào có thêm hai cánh tay cường kiện, thực lực của hai người này thậm chị còn vượt qua chính mình, rất nhiều chuyện trước đây chỉ có thể tự mình xuất thủ thì hiện tại đã không cần tự mình ra tay.
Quốc Vương Bệ Hạ mừng thầm trong lòng, bên ngoài biểu hiện ra thì vẫn bất động thanh sắc, cùng Tử Linh Ma Pháp Sư lẳng lặng đợi, nhìn từng cường giả trước sau tiến nhập vào trong Thần Ma Chi Môn làm lóe ra từng đạo ngân sắc lưu quang dị thường mỹ lệ, nhìn các cường giả cùng chém giết với ma thú nhân ngư, đợi thời cơ tiến vào tốt nhất.
Đột nhiên, từ xa xa có một đoàn khí tức thánh lực cường đại tới gần đây thật nhanh, chỉ thấy hơn hai mươi người được bao phủ trong quang diễm thánh lực màu bạch ngân, tốc độ cực nhanh, loáng cái đã chỉ còn cách đám người Tôn Phi ngoài trăm thước.
Là cao thủ của Thần Thánh Giáo Đình.
Tôn Phi nhìn Hasselbaink đứng bên người mình, cười nói:
- Xem ra cái tiểu ngoạn ý này rất phi thường, ngươi đường đường là một Tử Linh Ma Pháp Sư cường đại đứng cách bọn họ trăm thước mà cao thủ của Thần Thánh Giáo Đình lại không có phát hiện ra sự tồn tại của ngươi, ha ha, rất có ý tứ!
- Tay sai của Giáo đình trời sinh nhạy cảm nhận biết được ma pháp hệ tử linh, bất quá cái “Khi Thần Văn Chương” mà Bệ Hạ chế tạo quả thật là thần kỳ, thế nhưng lại dễ dàng che mắt mọi người, có cái văn chương mạ này, sau này ta cùng Arthur hành sự cũng thuận tiện hơn, Bệ Hạ thật sự là kỳ tài ngút trời!
Tử Linh Ma Pháp Sư nịnh nọt Quốc Vương Bệ Hạ một hồi, hắn cũng không phải là loại người tự phụ, vui cười hồng trần, ở cùng với Tôn Phi phi thường hòa hợp, nói như vậy cũng không phải là quá nịnh hót.
Tôn Phi liên tục lắc đầu nói:
- Đây không phải là do ta phát minh, mà là kiệt tác của hai người cuồng ma pháp vẫn đang ẩn thân ở một nơi bí mật, ừm, đợi có cơ hội ta sẽ giới thiệu cho các ngươi nhận thức…Di? Lại có người đến?
Xa xa xuất hiện thân ảnh của tám, chín người, hướng về phía “Thần Ma Chi Môn” bay đến, bất ngờ một người trong số đó chính là hồng bào nhân “Tuyết Sơn Ẩn Giả”, phía sau hắn chính là đại đệ tử Murdoch, nhị đệ tử Donie và hoàng tử đế quốc Ajax Jan Vertonghen, còn có vài cao thủ cửu Tinh cấp đều ở trong vòng đấu khí bảo vệ của hồng bào nhân, đoàn người không tốn chút lực lượng nào, thuận lợi tiến vào một tòa Thần Ma Chi Môn.
Trong nháy mắt lúc tiến nhập “Thần Ma Chi Môn”, “Tuyết Sơn Ẩn Giả” tựa hồ cũng nhận ra cái gì, quay đầu hướng về phương hướng chỗ Tôn Phi nhìn qua, Tôn Phi cũng không thèm tránh, trên mặt Tôn Phi hiện rõ vẻ tươi cười mà chỉ “Tuyết Sơn Ẩn Giả” mới hiểu được sự nguy hiểm trong đó.
- Bệ Hạ, người nọ chính là cừu nhân theo như lời mấy ngày nay Bệ Hạ nói sao? Đợi lát nữa tiến nhập “Thần Ma Cung Điện”, ta sẽ tìm một cơ hội vì Bệ Hạ mà đập chết hắn!
Tử Linh Ma Pháp Sư thấy thần thái của Tôn Phi thì đã đoán được sự tình.
- Chuyện này vẫn là để ta tự mình giải quyết, thời gian không sai biệt lắm, không đợi tiểu Arthur nữa, chúng ta cũng vào thôi!
Mắt thấy cường giả bốn phía đều đã tiến vào “Thần Ma Chi Môn” không sai biệt lắm, hai người Tôn Phi cũng lựa chọn một quang môn tiến vào trong đó.
Cái gọi là “Thần Ma Chi Môn” hẳn là một cái truyền tống môn không gian cự ly ngắn, có thể đem người từ tầng thủy vực bên ngoài vượt qua tầng bảo hộ, sau khi bước vào trong đó có một loại cảm giác giống như xuyên qua đường hầm thời không, không đến một giây hai người họ đã xuất hiện giữa đám ma thú nhân ngư.
Lực lượng quang tráo màu bạc nhạt đẩy ra, những người thực lực khoảng chừng thất, bát, cửu Tinh cấp và ma thú nhân ngư căn bản đều không có cách nào vượt qua phòng ngự cấp 24 độ khó ác mộng Barbarian của Tôn Phi, nhưng những nhân ngư này lại giống như phát điên, vẫn điên cuồng không ngừng phát ra từng đạo sóng âm kinh khủng, hung hãn vô cùng, không sợ chết tiếp tục hướng về phía Tôn Phi, đánh và tầng quang tráo khiến cho đám nhân ngư biến thành từng đống thịt nát.