- Hiện tại mới biết?
Tôn Phi dùng ánh mắt thương hại nhìn tên thích khách sắp chết, giễu cợt nói:
- Ngươi phế vật như vậy, thật sự không xứng với cái danh xưng thích khách này, ngu xuẩn, kiêu ngạo, tự phụ, tự đại, cuồng vọng, mù quáng…đều là những nhược điểm mà một thích khách không nên có thì ngươi đều có tất cả, ngay cả tình báo về đối tượng ám sát cũng không rõ ràng, giống như là ngu ngốc đến ám sát thì khác gì chịu chết, ta đoán ngươi còn có đồng bọn khác đi? Hẳn là sự cuồng vọng của ngươi đã chọc giận đồng bọn, vì vậy bọn họ mới phái ngươi đi tìm cái chết, thuận tiện thăm dò thực lực chân chính của ta đi?
- Làm sao ngươi biết…
Dater mở to hai mắt, lời nói của Tôn Phi tựa hồ khiến hắn hiểu ra vì sao đội trưởng Madas lại nhanh chóng đồng ý để chính mình xuất thủ như vậy, cũng bảo đảm những người khác tuyệt đối không tranh công thưởng, thì ra là bởi vì hắn đã sớm biết, chính mình căn bản không giết được Hương Ba Vương…Chính mình và Tek đều chết như nhau, chỉ là công cụ bị lợi dụng mà thôi.
- Ngươi nói cho ta biết.
Trên mặt Tôn Phi lộ ra vẻ tươi cười.
- Ngươi…Ngươi thật là ma quỷ…Ngươi…
Cả người Dater run rẩy, hắn giờ mới hiểu được chính mình đã nói ra, khiến Hương Ba Vương biết sự tồn tại của đồng bọn, cũng minh bạch từ khi mới bắt đầu thì trong mắt đối phương chỉ là một vở hài kịch mà thôi, bị kẻ trẻ tuổi trước mặt đùa bỡn trong tay, Dater vừa sợ vừa giận, hắn dùng cánh tay phải chưa bị rụng móc từ trong lòng ra một cái bình hắc sắc nhỏ, điên cuồng cười nói:
- Chết đi, cùng chết đi, ha ha, đồng quy vu tận đi!
- Hiện tại mới nghĩ tới một chiêu như vậy không cảm thấy đã quá muộn sao? Ngươi thật sự không thích hợp làm một thích khách!
Thân hình Tôn Phi như quỷ mị xuất hiện trước mặt hắn, trong nháy mắt đã đem bình nhỏ cướp về trong tay mình, Tôn Phi từ chỗ cánh tay kia đã bị rụng của tên thích khách lấy thanh chủy thủ trong tay, trở tay một cái đặt trên ót của Dater:
- Một thích khách tuyệt đối không thể vứt bỏ vũ khí của mình, ngươi thật sự là quá nghiệp dư, hiện tại ta trả lại cho ngươi!
Phanh!
Thi thể Dater vô lực ngã lăn trên đất, nằm trên vũng máu tươi của chính hắn nhuộm đỏ cả mặt đất.
Tôn Phi xoa xoa bàn tay, đem cái bình nhỏ thu vào trong nhẫn trữ vật của mình, đột nhiên ngẩng đầu nhìn tòa thạch điện phía xa xa, nhàn nhạt nói:
- Nhìn lâu như vậy rồi, hiện tại biết thực lực của ta sâu cạn thế nào chưa? Thế nào, bốn vị không định xuất thủ sao?
Đáp lại hắn là một mảnh trầm lặng.
- Không dám? Nếu dám đi theo, rồi lại không dám ra, muốn chơi trò trốn tránh với Bản Vương sao?
Tôn Phi nhún nhún vai, cười nói:
- Các ngươi đã không dám thì ta đi…
Nói xong, hướng về phía xa xa nhìn thoáng qua, rồi xoay người rời đi.
Bất quá sau khi đi không quá ba bước, Quốc Vương Bệ Hạ đột nhiên xoay người, một quyền đánh ra, Bất Bại Hoàng Quyền kết thành dấu quyền vuông vắn nửa thước, một tiếng ầm vang lên, kích tại thạch điện xa xa.
Một trận âm thanh chấn động đại địa truyền đến.
Thạch điện lay động kịch liệt, đất đá văng xa, rồi một cự thạch bị nhấc lên, mấy bóng người mặc hắc y chật vật không chịu nổi hiện ra, từ trên thạch điện nhảy xuống, thế nhưng lại không giao thủ với Tôn Phi, thân hình lắc lư, biến mất trong không trung, gấp gáp đi xa.
- Một kích không trúng, xa dật tiềm lực, ừm, mấy người là thích khách thật.
Tôn Phi cũng không có đuổi theo, mấy người này thực lực không kém, đều là Tân Nguyệt cấp sơ cấp trên dưới tam đoạn, nếu như một lòng một dạ chạy trốn, lại mượn kiến trúc rắc rối phức tạp như mê cung của Thần Ma Cung Điện, rất khó đuổi theo, hơn nữa Tôn Phi cũng không có nhiều thời giờ để lãng phí ở chuyện như vậy.
- Dựa theo trí nhớ của Tử Linh Ma Pháp Sư Hasselbaink, “Thần Ma Tế Đàn” nếu quả thực có tồn tại thì hẳn phải ở khu vực trọng yếu nhất của quần thể cung điện, chỉ là ở đó thật sự quá nguy hiểm, ngay cả Tôn giả Đại Nhật cấp cũng rất khó đi vào, hy vọng duy nhất của ta là ở trên tấm bản đồ thần bí này, hy vọng tấm bản đồ này đánh dấu lộ tuyến an toàn, có thể giúp ta một đường tiến vào khu vực trung tâm, tìm được “Thần Ma Tế Đàn”.
- Bất quá, ta lại bị vài con chuột theo sau, sớm muộn gì cũng có chuyện xấu, cần phải tìm biện pháp giải quyết bọn họ. Hừm, Arthur đã đi ra thời gian dài như vậy, lấy thực lực của hắn, sự tình hẳn là đã sớm xong xuôi đi?
Nghĩ đến đây, Tôn Phi lấy từ trong giới chỉ trữ vật ra một cái sớ ước dài chừng mười cm, lớn bằng ngón tay cái, cả vật thể màu bạc nhạt, Tôn Phi rót vào một tia ma lực, nhất thời một trận ong ong nhẹ truyền đến, một tòa truyến tống trận loại nhỏ xuất hiện trong không trung, so với truyền tống môn từ “quyển trục phản hồi thành trấn” thì nhỏ hơn phân nửa, màu sắc cũng bàng bạc giống như thủy ngân.
Đây là “Quyển trục triệu hoán khoảng cách ngắn”.
Hai người nữ tu sĩ Akara và đại gia Kane đã căn cứ vào nguyên lý truyền tống trận không gian do Tôn Phi nói, kết hợp với nguyên lý ma pháp của “quyển trục phản hồi thành trấn” mà chế tạo nên loại quyển trục truyền tống kiểu mới, chỉ truyền tống được trong phạm vi hạn chế mười dặm, hơn nữa không thể truyền tống sinh vật sống, chỉ có thể truyền tống một ít vật phẩm thể tích không lớn, rất nhiều hạn chế, thế nhưng có còn hơn không, hiện tại chính là lúc phát huy công dụng.
Một bàn chân nhỏ nhắn từ trong truyền tống môn đạp đi ra.
Là Vong linh cốt long Arthur.
Cũng chỉ có sinh vật tồn tại quái thai như hắn, không có máu thịt lưu thông mới có thể đánh vỡ hạn chế của “Quyển trục triệu hoán khoảng cách ngắn”, từ bên trong đi ra.
- Nga, thật là đáng chết, cái truyền tống môn này cấp cho ta cảm giác không thoải mái chút nào.
Tiểu nam hài rất nhanh từ trong truyền tống môn đi ra, Arthur quệt cái miệng nhỏ nhắn hậm hực nói:
- Alexander, ngươi gấp gáp triệu hoán ta tới đây làm gì?
- Sự tình làm thế nào rồi?
- Ngươi là nói tên ngốc đáng thương cảm kia hả?
Khuôn mặt Arthur lộ ra bộ dạng giảo hoạt không tương tướng với vẻ non nớt bề ngoài, cười nói:
- Đương nhiên là chết rồi, không phải ngươi muốn ta xử lý hắn sao? Ta bóp nát trái tim hắn, sau đó…Phanh một tiếng, hóa thành huyệt vụ khắp bầu trời, hài cốt cũng không còn, hắc hắc, thế nào, ta làm rất đẹp đi? Đã sớm nói với ngươi rồi, loại chuyện giết người như này, chính là sở trường của ta!
Vong linh cốt long vừa nhắc đến chuyện giết người thì dị thường hưng phấn, đem toàn bộ quá trình giết Hắc Sa Chi Vương nói lại tỉ mĩ kỹ càng một lần.
- Thế nhưng lại phát rồ lên muốn hủy diệt Song Kỳ thành tàn sát bình dân vô tội cho hả giận? Xem ra hắn có chết cũng chưa hết tội.
Tôn Phi nghe xong lắc đầu, tia hổ thẹn cuối cùng trong lòng tiêu tán, chợt gõ một cái lên đầu Arthur đang dương dương đắc ý, mắng:
- Giết người là được rồi, vì sao còn muốn nói ta phái ngươi đi, chẳng lẽ còn sợ người khác không biết lá bài tẩy của ta? Khiêm tốn, khiêm tốn mới là vương đạo!
Ai biết Vong linh cốt long lại hỏi vặn lại:
- Uy, còn giả bộ gì a, Bản Long đã sớm nhìn ra ngươi là một cái gia hỏa yêu hư vinh, như vậy không phải là thỏa mãn tâm ưa hư vinh của ngươi sao? Mau mau mau, mau cho ta uống rượu, khát chết ta rồi…
Tôn Phi: “…”
Dừng một chút Tôn Phi liền lấy ra mấy bình rượu ngon mà trưởng công chúa đưa mang cho Arthur, sau đó liền thấp giọng ghé bên tai Arthur nói vài câu, cốt long nghe xong, mặt mày rạng rỡ nói:
- Ha ha ha, tốt, lại được đi giết người? Thật tốt quá, giết người a, ta thích nhất, yên tâm, mấy người này thì giao cho ta, đảm bảo để cho bọn họ hài cốt không còn, hắc hắc, bất quá, giết một người, một bình rượu, thế nào?
- Thành giao.
Tôn Phi gật đầu đáp ứng.
…
…
- Hương Ba Vương này thật sự là quá kinh khủng, chúng ta đều đánh giá thấp hắn…
Dưới cự tượng hình thú nơi cách Tôn Phi và Vong linh cốt long hơn một ngàn mét, bốn thân ảnh hắc y thích khách hiện ra còn mang theo vẻ hoảng sợ, ngươi xem ra, ta xem ngươi, mặc dù chỉ có đôi mắt lộ ra bên ngoài nhưng khó có thể giấu được chấn động trong lòng.
Ngay từ đầu khi thấy Hương Ba Vương nghiền nát Dater hành hạ đến chết, mấy người bọn họ còn chưa cảm thấy có gì không đúng, dù sao cái tên Dater này ngu xuẩn lại cuồng vọng như vậy, không dùng kỹ năng ám sát mà thích khách am hiểu nhất mà lại chủ động lộ ra hành tung, chính diện quyết đấu với Hương Ba Vương, đó không phải là muốn chết sao?
Thế nhưng sau khi Hương Ba Vương giết chết Dater lại xuất ra một quyền long trời lở đất, oanh vào thạch điện, đem thạch điện nổ nát phân nửa, như vậy lại chân chính làm cho bọn họ hồn bay lên trời.
Kiến trúc thạch thất trong Thần Ma Cung Điện không biết bảo tồn bao nhiêu năm, trải qua năm tháng mà vẫn kiên cố cứng cỏi, coi như là một kích toàn lực của bọn họ cũng chỉ có thể miễn cưỡng lưu lại một chút dấu vết chết vách tường, thế nhưng Hương Ba Vương ở cách xa trăm mét đánh ra một quyền đã có thể phá vỡ thạch điện, thực lực như vậy đã vượt ra khỏi suy đoán của bọn họ lúc ban đầu.
Một quyền này khí phách mười phần, trong quyền ý tràn đầy một loại khí tức vương giả khó nói nên lời, làm người ta nhịn không được mà tâm thần run sợ, quả thực giống như là vương giả cao cao tại thượng bao quát nhìn xuống, trực tiếp chấn động tinh thần võ đạo của ngươi, mặc cho thực lực của ngươi cường đại như nào thì trong nháy mắt cũng sẽ sản sinh ra một loại cảm giác nhỏ bé không thể chống đối.
- Xem ra tình báo của chúng ta có sai lầm, thực lực của Hương Ba Vương đã xa xa vượt khỏi phạm vi năng lực của chúng ta, kế tiếp chúng ta nên làm gì bây giờ? Ngừng hành động trở về hướng chủ nhân giải thích, hay là tiếp tục xuất thủ? Nếu là vế sau thì ta nghĩ cơ hội thành công hẳn là rất nhỏ.
Đội trưởng Madas nhìn ba đồng bọn bên cạnh, trầm tĩnh nói, vẻ mặt hắn là một mảnh ngưng trọng.