- Ta cho rằng, chúng ta cần phải tiếp tục xuất thủ.
Sau vài phút trầm mặc, hắc y nhân được gọi là “Ma Nguyệt Thích Khách” nói, thực lực của hắn ở trong mấy người thuộc hàng thượng đẳng, hơn nữa tư duy càng rõ ràng, chậm rãi nói:
- Bất luận cường giả nào đều có nhược điểm, chúng ta là Thích Khách, không phải là Chiến sĩ, không cần chính diện quyết đấu, nắm chắc cơ hội một kích giết chết mới là cường hạng của chúng ta, quần thể Thần Ma Cung Điện này nguy cơ tứ phía, hơn nữa theo ta quan sát, Hương Ba Vương hình như là đang sốt ruột tìm vật gì đó, chúng ta chỉ cần theo sau hắn, duy trì khoảng cách thích hợp, một khi hắn rơi vào ma pháp sát trận, ảo trận hoặc cơ quan bẫy rập, lúc đó chúng ta chỉ cần ra tay lấy tính mạng của hắn. Vào lúc đó, giết một người không nhất định phải so với thực lực của hắn, then chốt là ở chỗ nắm chắc cơ hội.
- Ô ô ô, hay, ha ha, nói rất hay, nói rất hay a! Mọi người vỗ tay!
Có tiếng vỗ tay khen ngợi trầm trồ, tựa hồ là cực kỳ tán thưởng quan điểm của “Ma Nguyệt Thích Khách”, chỉ là trong âm điệu lại không che giấu chút nào tia trào phúng và ý trêu tức.
Trong nháy mắt sắc mặt của bốn tên Thích khách đều đại biến.
Bốn người đều đồng loạt lui về phía sau bốn, năm bước, quay đầu đề phòng mở tư thế chiến đấu, thần sắc ngưng trọng đến cực điểm, bởi vì từ âm thanh lời nói vừa nãy bọn hắn biết đó không phải người thuộc phe bọn hắn. Thậm chí có thể lặng yên không một tiếng động tách ra khỏi cảm giác của bọn hắn, lặng lặng đến bên cạnh, như vậy sao không khiến bọn họ kinh hãi.
Giương mắt nhìn lại, bốn người đều nhất tề ngẩn ngơ.
Không biết từ lúc nào, một người mặc giáp bào hắc sắc, dáng vẻ tiểu nam hài ngồi trên tượng đá, hai chân nhỏ lảo đảo, cười hì hì nhìn bọn họ, cái tiểu nam hài này hết sức khả ái, đôi mắt to trong suốt, tràn đầy vẻ thuần khiết ngây thơ, cầm trong tay một bình rượu, tiểu nam hài còn đang liếm liếm môi giọt rượu ở khóe miệng, cái miệng béo mập khả ái đến cực điểm.
Tiểu nam hài quỷ dị!
- Vị bằng hữu kia, ngươi là ai? Nghe trộm người khác nói chuyện là chuyện không có đạo đức!
Đội trưởng Thích khách ý bảo đồng bọn không nên hành động thiếu suy nghĩ, cái tiểu nam hài khả ái như thiên thần đột nhiên xuất hiện ở chỗ này, quá mức quỷ dị.
- Nghe trộm? Vị đại thúc này, ta không có nghe trộm a!
Tiểu nam hài vỗ võ cái mông phủi bụi, trên mặt lộ ra vẻ mỉm cười mê người, tiếp tục nói:
- Ta vẫn luôn ngồi đây quang minh chính đại a, hì hì. Ta là ai? Ừm, ta thật ra là người đến giết các ngươi.
Từ nơi tiểu nam hài nói ra lời “Ta là người đến giết các ngươi” hời hợt phảng phất như là đang nói “Còn không ăn đi, ta là người đưa cơm cho các ngươi” vậy, thế nhưng trong tai bốn tên Thích khách lại vô cùng đáng sợ, một kẻ có thể vô thanh vô tức xâm nhập đến bên cạnh bọn họ mà không bị phát hiện, nếu như người này đến để tới giết bọn hắn, vậy thì càng đáng sợ hơn.
…
…
Đem tất cả sự tình phía sau giao cho Vong linh cốt long, Tôn Phi không ngừng lại mà tiếp tục hướng về phía khu vực trung tâm Thần Ma Cung Điện chạy như bay.
Lúc này hắn đã đến khu vực độ khó cấp mười một, ở đây áp lực không gian đã rất cường đại, không khí sềnh sệch như ao đầm, lực hút đại địa đủ để một cường giả thực lực dưới Tam Tinh cấp không thể bước được, hai bên đường phố quần thể cung điện bắt đầu có nguyên tố thiên địa ba động, không thể nghi ngờ, đây đều là ma pháp ảo trận đáng sợ, nhìn như đất đá bằng phẳng thế nhưng tràn đầy bẫy rập khó phát hiện, sát cơ tràn ngập.
Tôn Phi dựa theo lộ tuyến trên địa đồ thần bí mà đi, quả nhiên tránh được tất cả bẫy rập và sát trận, thông thuận vô cùng.
Thoáng qua mà hắn đã tiến vào khu vực độ khó cấp độ mười hai.
Dọc theo đường đi thật ra Tôn Phi cũng có gặp các cường giả khác, có thể tiến nhập đến địa vực khu vực độ khó cấp tám đều là những người nổi bật, thực lực đều ngoài Tân Nguyệt cấp sơ giai bát đoạn, ai nấy đều cẩn thận từng li từng tí, bọn họ cũng chuẩn bị rất đầy đủ, hướng về phía mục tiêu của mình mà đi tới, chỉ là so với tốc độ của Tôn Phi thì bọn họ còn kém xa.
Đi qua các khu vực Tôn Phi cũng chiếm được trọn mười hai bộ đấu khí kỹ Nguyệt cấp từ truyền thừa Vũ tọa thần tượng, đều là vũ kỹ không sai, mặc dù đối với bản thân Quốc Vương Bệ Hạ mà nói thì không có ý nghĩa gì lớn, thế nhưng chỉnh sửa lại một ít rồi truyền thụ cho các Thánh Đấu sĩ Hương Ba thành cũng coi như là võ học cực kỳ lợi hại.
Vừa rảo bước tiến lên khu vực độ khó cấp thứ mười ba, phía trước cách đó không xa đột nhiên truyền tới một trận tiếng quát lớn, ngay sau đó đấu khí kinh khủng ba động truyền đến, giữa hỗn loạn truyền đến tiếng nổ liên miên, Tôn Phi khẽ nhíu mày, dừng bước, nếu như đoán không sai thì phía trước hẳn là có cường giả giao thủ, bởi vì ma pháp sát trận trong Thần Ma Cung Điện cũng không gây ra tình cảnh như vậy.
Trung tâm chiến trường ngay trên lộ tuyến Tôn Phi đi, hắn thoáng nghĩ một chút, liền tiếp tục hướng về phía trước chạy như bay.
Đột nhiên….
Oanh! !!
- Người nào? Đường này không thông, phía trước đại nhân nhà ta đang làm việc, lập tức dừng lại lui về!
Một đạo trường kiếm màu bạc nhạt sắc bén kéo tới như kình phong, phía trước vội vã lóe lên hai đạo thân ảnh, một người cầm đầu sắc mặt ngạo mạn, trên cao nhìn xuống, cao giọng quát to.
Bàn tay Tôn Phi vung lên, hời hợt bóp nát kình phong. Dừng bước lại, nhìn hai người một chút, phát hiện về trang phục hau diện mạo đặc thù đều không phải là người của đế quốc Zenit hay đế quốc Ajax, Quốc Vương Bệ Hạ trước giờ đều chưa từng gặp qua loại quần áo và Vũ sĩ tướng mạo như vậy.
- Ta chỉ là đi ngang qua, không tham dự đến chiến đấu của các ngươi.
Lời Tôn Phi nói đều là nói thật.
Quốc Vương Bệ Hạ chỉ muốn sớm tìm được Thần Ma Tế Đàn, đối với phát sinh tranh đoạt trong quần thể cung điện cũng không có bao nhiêu hứng thú, tuy rằng Thần Ma Cung Điện cách mỗi ba mươi năm cũng bị vô số cường giả thăm dò một lần, thế nhưng ở đây thật sự là quá lớn, mỗi lần một ít cường giả vận khí tương đối khá đều phát hiện được không ít bảo vật, những bảo vật này một khi hiện thế thì sẽ dấy lên một phen tranh đoạt tinh phong huyết vũ, ở nơi này không có chỗ nói đạo lý, khắp nơi đều là cướp giật và giết chóc dã man, chỉ có người có thực lực cực mạnh mới có tư cách trở thành chủ nhân của bảo vật.
Nhưng đối phương hiển nhiên là không nghĩ như vậy.
- Cút, lập tức biến đi, đừng nói lời nhảm nhí!
Hai mắt Tôn Phi mở to, tức giận trong lòng, bất quá vẫn cố áp chế xung động muốn xuất thủ, hắn không muốn bị cuốn vào tranh đấu làm lỡ mất thời gian, liền kiên trì giải thích:
- Nói lại lần nữa, ta sẽ không tham dự tranh đấu của các ngươi, ta chỉ muốn đi qua đường mà thôi…
- Cút! Tiện chủng đáng chết, nghe không hiểu hả? Lão tử bảo lập tức cút ngay, bằng không chết!
Không đợi Tôn Phi nói xong, một kẻ trong đó không nhịn được gầm lên, dương tay lại là một đạo kình phong sắc bén hướng về phía Tôn Phi lao tới.
Ba!
Tôn Phi khoát tay, đem đạo kình phong này bóp nát, thần sắc cũng lạnh xuống:
- Nói lại lần cuối, tránh ra!
- Phi! Tiểu tử, mắt chó mù nhà ngươi, đại nhân chúng ta đang làm việc phía trước, loại heo chó như ngươi mà cũng dám đi ngang qua? Tư thế thật lớn a, ta xem ngươi không cần đi rồi, vừa lúc chặt bỏ đầu chó của ngươi, dùng thi thể của ngươi cảnh cáo những kẻ không biết sống chết, không nên tới gần đây, đồng loạt ra tay, giết hắn!
Tên đầu tiên trong lúc xuất thủ quỷ dị cười vài tiếng, ý bảo đồng bạn đồng loạt ra tay, giết chết Tôn Phi.
Thực lực của hai người này cũng là vừa bước vào Tân Nguyệt cấp sơ giai nhất đoạn, hơn nữa căn cơ bất ổn, rõ ràng là dựa vào ngoại vật mới thôi phát được tới cảnh giới trước mắt, thế nhưng thần thái lại hết sức kiêu ngạo, thái độ xúc phạm, quả thật nếu so với thái độ của cường giả Nguyệt cấp đại viên mãn thì chỉ có hơn chứ không kém.
Tôn Phi lắc đầu, cũng lười đi giải thích lại với bọn họ, thân hình hóa thành một đạo thiểm điện trực tiếp nghênh đón.
Hai đại hán ngay cả một tia tàn ảnh của Tôn Phi cũng không bắt được, bọn họ căn bản không kịp phản ứng chuyện gì xảy ra, chẳng qua là cảm thấy bên người có một trận gió xẹt qua, sau một cái chớp mắt chiếu rọi ra vô số đạo quyền ảnh, như là sao trên trời hướng về phía bọn họ mà đánh tới, mà lúc này Tôn Phi cũng đã lướt qua bọn họ tới địa phương cách bọn họ năm, sáu chục mét, thân ảnh lại lóe lên một cái, hướng về phía trung tâm chiến trường đi tới.
Người đã qua, quyền mới tới.
Tốc độ cực nhanh đã triệt để vượt qua cực hạn tưởng tượng của hai tráng hán.
Bang bang bang bang! !!
Dấu quyền mang theo lực lượng kinh khủng giống như cuồng phong đập vào trên người bọn họ, đây căn bản là lực lượng không phải hai người họ có thể chống lại, tiếng kêu rên và tiếng xương cốt gãy răng rắc hỗn loạn, tiến huyết văng ra bốn phía…
Mãi cho đến quyền ấn cuối cùng của Tôn Phi toàn bộ ấn trên người bọn họ thì hai người đó mới vô lực xụi lơ trên mặt đất, ngã xuống trong vũng máu, ngửa mặt hướng lên trời, trong mắt là hoảng sợ không thể che giấu.
Dù sao cũng không phải là xung đột sinh tử nên Tôn Phi cũng không có trực tiếp giết chết hai người họ mà vẫn giữ lại cho họ một mạng.
Phía trước năm trăm mét chính là nơi tranh đấu.
Tôn Phi đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy hai đạo thân ảnh triển khai chiến đấu kịch liệt giữa một quảng trường nhỏ, bóng người giao thoa, chiến đấu cực kỳ kịch liệt, quang diễm vàng nhạt và thủy lam sắc tràn ngập, căn bản không thấy rõ dáng dấp hai người giao thủ, thế nhưng khí tức dư ba bạo tràn khắp nơi, thực lực hai người này chí ít cũng ở Tân Nguyệt cấp trung giai tam đoạn, cũng coi như là cao thủ chân chính một phương.
Mà hai bên quảng trường có hai nhóm người giương cung bạt kiếm, tựa hồ là đang chờ đợi kết quả giao thủ của hai người giữa sân.