Mà hai bên quảng trường có hai nhóm người giương cung bạt kiếm, tựa hồ là đang chờ đợi kết quả giao thủ của hai người giữa sân.
Trong đó một bên có khoảng chừng bảy, tám người, hẳn là cùng là cao thủ dị quốc như hai gã bên ngoài ngăn cản Tôn Phi, phong cách quần áo mặc trên người rất giống nhau, đang vây quanh một thiếu niên khoảng chừng mười sáu, mười bảy tuổi, thần thái nông cạn kiêu căng, những người này ai nấy thần tình đều hung hãn tới cực điểm, dáng vẻ rất có thể một lời không hợp liền rút đao.
Mà một bên khác chỉ có hai người, một người trong đó mặc trang phục như hộ vệ, vóc người cao lớn, áo giáp thiếp thân bằng da, bắt đầu khởi động năng lượng ma pháp nhàn nhạt dâng trào, hiển nhiên một thân bì giáp này không thể xem thường, cơ thể tráng hán này dường như muốn đem bì giáp làm chống đỡ, một thân khí tức quân nhân đặc hữu bách chiến vờn quanh, thực lực phi phàm.
Tên hộ vệ này hoàn toàn không đem mấy người đối diện để vào mắt, toàn bộ tâm thần và ánh mắt đều tập trung vào trên thân người bên cạnh, giống như nhiệm vụ của hắn là hộ vệ sinh mệnh cho người kia.
Mà người bị hắn nhìn kỹ là một nam tử trung niên.
Nam tử trung niên này vóc người vĩ ngạn, dáng vẻ khoảng chừng bốn mươi tuổi, mày rậm mắt to, không tính là anh tuấn, chỉ có thể nói là không xấu xí, thế nhưng một đầu tóc dài sắc xanh giống như là sóng biển bay lượn, dị thường lóa mắt, trên người hắn không có một chút đấu khí hay ma pháp ba động, trên đầu ngón tay phải xoay tròn một hạt châu tròn màu lam nhạt kích cỡ khoảng chừng một quả trứng gà nhỏ, hạt châu tỏa ra quang hoa xán lạn, mỹ lệ dị thường, cả người người này bất động như núi, thâm thúy như uyên, khí tức như biển, cơ trí như thiên cấp cho người ta cảm giác thần bí vô cùng.
Cơ hồ là trong nháy mắt Tôn Phi đã thấy rõ ràng cục diện trong sân, thực lực của hai nhóm người cũng không thấp, thế nhưng Tôn Phi không có một chút dự định dừng lại nào, thân hình như điện, cấp tốc đi tới.
Hắn không muốn cùng những người này có bất kỳ liên quan nào, thế nhưng dựa theo lộ tuyến an toàn mà bức địa đồ thần bí kia vẽ thì muốn tiếp tục đi đến khu vực trung tâm thì chỉ có con đường này. Cả người Tôn Phi hiện lên vòng lực lượng bảo hộ ngân sắc, khí thế lao tới trước, thân hình nhanh hơn cả thiểm điện hướng về phía vòng trung tâm hai đại cường giả đang chiến đấu phóng đi.
Đã có vết xe đổ của hai đại hán bên ngoài, nếu ngôn ngữ đã trở nên không có sức thuyết phục thì Tôn Phi cũng không muốn làm trễ nải thời gian thêm nữa, vì vậy chỉ đành dùng vũ lực xông vào.
Rầm rầm! !
Trong nháy mắt khi Tôn Phi xông vào vòng chiến, hai đại cường giả đang chiến đấu đều dừng lại theo bản năng, đối với những người đang chiến đấu đặc biệt mẫn cảm đối với ngoại nhân đột nhiên tham gia vào vòng chiến, không hẹn mà cùng hướng về phía Tôn Phi đánh ra một quyền, Tôn Phi sớm đã có chuẩn bị, trái phải đánh ra một quyền, giơ tay nhấc chân đã dễ dàng hóa giải sát chiêu của hai người, sau đó xuyên qua nhanh như sao băng.
Chỉ trong nháy mắt thân ảnh Tôn Phi lóe lên rồi biến mất trong nhai đạo phía xa xa.
Thế nhưng ngay trong nháy mắt này, Tôn Phi lại đột nhiên cảm giác được xa xa có một ánh mắt kinh khủng trước nay chưa từng gặp dừng trên người hắn.
Đây chỉ là chuyện trong nháy mắt, thế nhưng đối với Tôn Phi mà nói lại tựa hồ như dài dằng dằng vô cùng, một luồng ánh mắt phảng phất ẩn chứa pháp tắc thiên địa làm người ta vô pháp phản kháng, đem đến cho Tôn Phi cảm giác như ánh mắt đó có thể nhìn rõ tất cả bản chất và bí mật, giống như là trong nháy mắt đã nhìn thấu toàn bộ bí mật trên người mình.
- Tuyệt đối là cao thủ! Thật sự là nhìn nhầm rồi, nghĩ không ra trong hai nhóm người thế nhưng lại ẩn chứa cao thủ như vậy!
Bị đạo ánh mắt kia nhìn thoáng qua, phía sau lưng Tôn Phi toát ra một mảnh mồ hôi lạnh, trong lòng kinh hoàng không ngớt, dưới chân đẩy tốc độ nhanh hơn, dựa theo lộ tuyến an toàn trong đầu cuồn cuồn mà đi, không có một chút dự định quay đầu nhìn lại nào.
…
…
Tôn Phi đột nhiên xuất hiện khiến chiến đấu trên quảng trường bị gián đoạn.
Hai đại cường giả liếc mắt nhìn nhau một cái rồi lui về trận doanh của chính mình.
- Đánh a, vì sao dừng đánh, đánh chết ba người bọn hắn, ta muốn hạt châu trong tay tên kia, may đoạt lấy cho ta…
Thanh niên được vây ở giữa những Vũ sĩ dị quốc quát to.
Người thanh niên này ăn mặc xa hoa quý khí, trên mặt không che giấu chút nào kiêu căng và ngạo khí, nếu như tỉ mỉ quan sát sẽ phát hiện trên người hắn thậm chí có một cỗ ma pháp nhàn nhạt dâng trào, bao phủ lấy toàn thân, vững vàng bảo hộ hắn trong đó khiến người ta có một cảm giác không rõ sâu cạn, thế nhưng nhìn tư thái lỗ mãng của hắn, nhìn thế nào cũng không giống một cao thủ mà giống một tên ăn chơi quần là áo lượt, một người như vậy không biết làm sao có thể xuất hiện trong Thần Ma Cung Điện nguy hiểm thế này.
Người thiếu niên lô thỗ nói, không có một chút phong độ nào làm cho các Vũ sĩ bên cạnh hắn cũng xuất hiện thần sắc khó chịu.
Bên kia, vị cường giả dáng dấp hộ vệ hướng phía người trung niên tóc dài lam sắc hành lễ, xấu hổ nói:
- Bệ Hạ, thỉnh ngài trách phạt, ta làm bẩn vinh quang của ngài, thực lực của hắn rất mạnh, trong khoảng thời gian ngắn ta không đánh bại hắn được.
- Bỏ đi, cũng không trách ngươi, Anatoly, ngươi lui xuống đi.
Nam nhân trung niên nhàn nhạt nói, không chứa khen chê, thế nhưng trong giọng nói mang theo vị đạo chân thành đáng tin, đây cũng không phải là cố ý, coi như là một động tác tùy ý của hắn đều sẽ làm người khác sản sinh một loại cảm giác thâm bất khả trắc cao không thể chạm.
- Dạ.
Hộ vệ tên Anatoly mang vẻ ngượng ngùng trên mặt, giống như việc không đánh bại được cao thủ Tân Nguyệt cấp trung giai tam đoạn của đối phương là một sự tình hết sức mất mặt, cung kính lui về phía sau.
- Uy, cái tên tóc xanh kia, đúng, nói ngươi đó, còn không mau đem hạt châu trong tay ngươi dâng lên cho ta, dám ngỗ nghịch trái mệnh lệnh của ta, ba người các ngươi đê tiện như lũ giòi bọ mà thôi, thật sự là nên băm thành thịt vụn…
Thiếu niên vênh mặt hất hàm sai khiến, chỉ thẳng vào mũi người trung niên mắng.
Ba!
Một tiếng bạt tai thanh thúy vang lên.
Người thiếu niên nhất thời bị đánh bay ngã ra ngoài, trên mặt trắng nõn nổi lên một dấu tay đỏ sậm có thể rõ ràng nhìn thấy, nửa khuôn mặt xưng như cái đầu heo, hàm răng rớt đầy đất, té lăn trên mặt đất, ánh mắt mờ mịt, tựa hồ là còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra…
Hơn mười Vũ sĩ dị quốc trong nháy mắt như lâm đại địch, phản ứng cực nhanh đi tới bên người thiếu niên, đem hắn bảo hộ vào giữ, trong mắt các Vũ sĩ lộ vẻ kinh ngạc, trong bọn họ không thiếu cường giả Tân Nguyệt cấp trung giai tứ, ngũ đoạn thế nhưng vừa rồi người trung niên rốt cục ra tay làm sao, dùng thủ đoạn gì để cho chủ tử của bọn hắn một cái bạt tai lại không ai thấy gì cả.
- A a a a, đánh ta? Ngươi lại dám đánh ta? Ngươi nhất định phải chết, chết chắc rồi… A a, các ngươi là heo sao? Ta bị người đánh, bị người đánh a, còn không mau giết hắn, giết hắn cho ta, ta muốn dùng sọ đầu của hắn làm thành chén rượu, làm thành cái bô, mau mau giết hắn cho ta!
Có lẽ vì bị kích thích, trên mặt lại truyền đến đau đớn, sau khi ngắn ngủi mờ mịt và thất thần thì lúc này rốt cục điên cuồng hét lên, gầm lên như chó điên vậy.
Thế nhưng, giờ khắc này, những võ sĩ dị quốc bảo hộ cho hắn không có vâng theo lời hắn nữa.
Bởi vì người trung niên một bước bước ra, mọi người chỉ cảm thấy tầm nhìn thoáng biến hóa, cảnh vật và kiến trúc xung quanh thật nhanh biến mất, trong thiên địa chỉ còn thân ảnh một mình hắn, khí thế bàng bạc giống như một tòa cổ sơn che đậy bầu trời.
Dù có là cao thủ Tân Nguyệt cấp trung giai thất đoạn thì trước khí thế dạng này cũng như muối bỏ biển, căn bản khó có thể chống lại, toàn bộ đều quỳ trên mặt đất, đấu khí cả người điên cuồng mà lóe ra, hai tay nỗ lực chống đỡ trên mặt đất, chống cự lại không để mình cúi đầu quỳ rạp trên mặt đất, cả người run rẩy không ngớt.
- Mấy tên dị quốc huyết thống đê tiện mọi rợ cũng dám đén Thần Ma Cung Điện làm càn như vậy, thật sự là không biết sống chết.
Người trung niên lắc đầu nhàn nhạt nói, trong mắt thể hiện ý khinh miệt rõ ràng, đây là một loại miệt thị đến từ sâu trong cốt tủy và linh hồn, nhìn đám vũ sĩ dị quốc quỳ đầy trên mặt đất, cũng không có tiếp tục xuất thủ mà xoay người rời đi.
- Đi thôi, các lão bằng hữu cũng đã ở trước mặt của chúng ta.
Người trung niên xoay người, ý bảo hai hộ vệ đuổi theo, chính mình từng bước một hướng về phía sâu nhất trong Thần Ma Cung Điện đi tới.
Thân ảnh của hắn, một bước chợt lóe.
Mà sau mỗi một lần lóe lên như vậy đều đã cách trăm thước, khiến người ta có một loại cảm giác phi thường kỳ dị, sau khi hắn bước được bốn, năm bước thì đã biến mất nơi xa xa sâu trong Thần Ma Cung Điện, không thấy bóng dáng. Hai gã hộ vệ cũng theo sát phía sau, rất nhanh cũng biến mất nơi xa xa trong quần thể cung điện.
- A a a…Các ngươi đều là lũ chết tiệt, ngu ngốc, phế vật! Bọn họ đi rồi, còn quỳ trên mặt đất làm gì? Đứng lên cho ta, đuổi theo giết chết hắn, đem đầu cái tên tóc xanh chết tiệt kia chặt bỏ cho ta…
Lúc nãy thiếu niên bị uy thế của trung niên tóc xanh nhiếp chấn không dám lên tiếng, hiện tại mới dám mắng từng vũ sĩ đang quỳ trên mặt đất.
Thế nhưng, mắng nửa ngày cũng không có bất cứ người nào đáp lại.
Người thiếu niên cơ hồ là tức chết, đây đã là lần thứ hai bọn hộ vệ không làm theo mệnh lệnh của hắn, lần thứ nhất là do vội vã trước khí thế của trung niên tóc xanh không có cách nào hành động được, thế nhưng lúc này trung niên tóc xanh cũng đã đi rồi, bọn chúng lại vẫn dám thờ ơ trước mệnh lệnh của mình.
Đột nhiên, sau một khắc, chuyện kinh khủng xảy ra…
Bang bang bang bang! !!
Mười mấy vũ giả quỳ trên mặt đất, bất luận là Cửu Tinh cấp đỉnh phong hay cao thủ Tân Nguyệt cấp trung giai, tất cả như đột nhiên bị một cây búa vô hình đập bể đầu, toàn bộ vỡ nát, dịch thể màu hồng trắng bay loạn, dĩ nhiên là toàn bộ đều nát không còn một mống!