- Dĩ nhiên lại là hai người bọn họ!
Sau khi hai cường giả thần bí chết đi, vụ khí lượn lờ trên mặt bọn họ tiêu tán, rốt cục lộ ra tướng mạo thật, “Tuyết Sơn Ẩn Giả” vừa nhìn liền phẫn nộ trong lòng, hai người này hắn đã gặp vài lần, thậm chí miễn cưỡng cũng có thể coi là bằng hữu, cho tới nay bọn hắn đều muốn kiện bảo vật cất dấu trên người hắn, nghĩ không ra lại chọn thủ đoạn bỉ ổi này, hẳn là sớm đã có tính toán, cố ý theo sát tới di chỉ Thần Ma mới động thủ, thật sự là làm người ta đau lòng.
- Sư tôn, ngài không sao chứ?
Nguy hiểm được giải trừ, nhóm các đệ tử Đại Tuyết Sơn chỉ còn lại ba người Jan Vertonghen, Murdoch và Donie, bọn họ vội vàng vây lại bên người Tuyết Sơn Ẩn Giả, trên mặt mang thần tình thân thiết lo lắng.
- Không sao.
“Tuyết Sơn Ẩn Giả” khoát khoát tay.
Nhìn mấy người đệ tử thực lực Cửu Tinh cấp chết đi, lại bị bằng hữu phản bội mà phẫn nộ, trên mặt “Tuyết Sơn Ẩn Giả” hiện lên một tia buồn bã, nguyên bản hắn muốn đem vài đệ tử tư chất không tồi tới Thần Ma Cung Điện này để thử vận, nếu như gặp một ít ma pháp ảo trận thích hợp đi vào tôi luyện một phen, nói không chừng có thể đột phá bình cảnh tấn cấp Nguyệt cấp, ai biết lại gặp cảnh ngộ như vậy…
“Tuyết Sơn Ẩn Giả” lắc đầu, xua tan bi thương trong lòng, lại nghĩ tới điều gì, thần sắc nghiêm túc nhìn chằm chằm Jan Vertonghen một hồi, nói:
- Nghĩ không ra, người kia không ngờ lại thật sự là quan tâm tới ngươi, bỏ thánh binh đế quốc “Địa Nộ Chi Sa” giấu trong cơ thể của ngươi, có chí bảo này thủ hộ, chỉ sợ trong mảnh không gian này, chỉ cần ngươi không rơi vào Thần Ma sát trận thì không người nào có thể làm hại tới ngươi.
- Đệ tử cũng là vừa mới phát hiện sự tồn tại của “Địa Nộ Chi Sa”, cũng không có ý giấu diếm sư phụ, thỉnh sư phụ cho con chuộc tội.
Jan Vertonghen rất sợ trong lòng sư phụ sinh kẽ hở, liền vội vàng giải thích.
- Hừ, ngụy biện! Ngươi đã có thánh binh như vậy, vì sao không sớm lấy ra giải quyết hai người này? Ngươi còn chờ tới khi các sư huynh đệ chết thảm mới lấy ra đùa giỡn danh tiếng, hừ, tuổi còn nhỏ mà tâm tư ác độc đến cực điểm!
Donie ban đầu một mực im lặng không lên tiếng, sắc mặt hắn âm trầm như nước, sâu trong đáy mắt hiện lên tia đố kỵ, lúc này đột nhiên lên tiếng chỉ trích Jan Vertonghen.
- Câm miệng, lui ra!
Còn chưa đợi Jan Vertonghen kịp nói gì thì sắc mặt “Tuyết Sơn Ẩn Giả” đã phát lạnh, giận dữ mắng mỏ Donie khiến cho hắn sửng sốt, chưa bao giờ thấy sư tôn nói lời như vậy với mình bao giờ, thần sắc thì nghiêm nghị, hắn vô thức lui lại mấy bước nhưng cũng không cam lòng.
“Tuyết Sơn Ẩn Giả” đem những biểu hiện này thu vào trong mắt, cũng không nói gì nữa, quay đầu nhìn Jan Vertonghen gật đầu, thần sắc hòa hoãn nói:
- Không sao, “Địa Nộ Chi Sa” là chí bảo của đế quốc Ajax các ngươi, ngươi thân là trưởng Hoàng tử, giữ bảo vật cũng là nên làm, người kia có thể coi trọng ngươi như vậy thật ra lại khiến vi sư rất là ngoài ý muốn, cũng vì ngươi mà cao hứng.
Sư ân như núi.
Jan Vertonghen có thể cảm giác được tình cảm nồng đậm thân thiết của sư tôn đối với mình, cảm kích cực điểm, liên tục cúc cung.
- Được rồi, tiếp tục đi thôi, chúng ta đã làm trễ nãi không ít thời gian, cũng muộn rồi.
Lúc này cách khi Thần Ma Chi Môn mở ra cũng đã qua một ngày, “Tuyết Sơn Ẩn Giả” nhìn tầng tầng lớp lớp quần thể cung điện phía xa xa, trên mặt lộ ra một tia kiên định, phảng phất như vừa ra một quyết định gì cực kỳ gian nan, mang theo ba đệ tử may mắn sống sót tiếp tục hướng về nơi trung tâm quần thể cung điện mà đi tới.
Không đến nửa phút sau khi mấy người rời đi thì dị biến lại tái sinh.
Đột nhiên, phía xa xa truyền đến một trận bạo hưởng ầm ầm, toàn bộ Thần Ma Cung Điện tựa hồ như bị phá hủy, một cỗ khí tức bàng bạc như Thần chi lâm thế gấp gáp khuếch tán ra, mặc dù ở ngoài mười lý thì đoàn người của “Tuyết Sơn Ẩn Giả” cũng có thể cảm thụ được cỗ hơi thở cường đại không gì chống lại được này, từng người sắc mặt đại biến, chấn động trong lòng.
Khí tức lúc “Địa Nộ Chi Sa” bộc phát nhất cử giết chết hai đại cường giả đã xem như là cực kỳ cường đại, thế nhưng so với dư ba do lực lượng này khuếch tán vẫn còn kém quá xa.
- Lại là một vị cường giả tuyệt thế triển hiện lực lượng của chính mình sao?
Trong lòng ba người Jan Vertonghen không nhịn được mà đều nghĩ như vậy, thần sắc mờ mịt, ở trước mặt cỗ lực lượng này ba người không khỏi cảm thấy chính mình quá nhỏ bé.
Sắc mặt “Tuyết Sơn Ẩn Giả” cũng đại biến, mi vũ mơ hồ có chút ưu sắc.
Dừng một chút, “Tuyết Sơn Ẩn Giả” trầm giọng nói:
- Đi thôi.
Nói xong, tiếp tục triển khai cước đi đi tới.
Cước bộ của đoàn người vội vã, rất nhanh đã biến mất nơi phía xa xa trong quần thể cung điện.
Sau khi đoàn người “Tuyết Sơn Ẩn Giả” rời đi không lâu thì một đóa hoa trong suốt như nước nở rộ trong hư không, tiếp theo hai đạo thân ảnh thong thả từ nơi rung động này đi ra, xuất hiện ở nơi thi thể và tiên huyết đầy đất chiến đấu khi nãy.
- Bệ hạ, cỗ hơi thở này…Người kia rốt cục đã tới.
- Ừm, cái tên kia vẫn là không kiêng nể gì như vậy, gia hỏa kiêu ngạo, luôn luôn chọc cho người ta ghét.
Nam nhân được gọi là Bệ hạ có vóc người ải tráng, đầu đội kim quan hoàng bảo, khí thế vừa dày vừa nặng, lưng rộng, khiến người ta có một loại ảo giác như hắn nắm trong tay cả thiên hạ, bĩnh tĩnh nói:
- Thực sự là càng ngày càng thú vị, trò chơi này, không biết ai sẽ là người cuối cùng chiến thắng đây, hay là sau khi Thần Ma Chi Môn đóng lại, ta và ngươi đều phải táng thân ở chỗ này?
- Không có người nào là đối thủ của Bệ hạ được, người chiến thắng cuối cùng, dĩ nhiên là đế quốc Ajax!
Thân ảnh mang vương miện cười ha hả:
- Không có người nào là người thắng vĩnh viễn, cũng không có ai không thay đổi…
Đi thôi, đi gặp các lão bằng hữu.
Nói xong, quang diễm màu cam chợt lóe, hai người tiêu thất ngay tại chỗ.
…
…
Thời gian trôi qua thật nhanh.
Trong nháy mắt đã là ngày thứ hai sau khi Thần Ma Chi Môn mở ra.
Tôn Phi là người may mắn nhất trong toàn bộ cường giả tiến nhập vào Thần Ma Cung Điện lần này, càng tới gần khu vực trung tâm thì tấm bản đồ mà chủ quản thương hội Soros biếu tặng cho Tôn Phi lại càng phát huy chỗ thần kỳ của nó, chỉ ngắn ngủi một ngày mà Tôn Phi đã tiến vào khu vực độ khó cấp độ ba mươi mốt, khu vực nguy hiểm nhất mà chỉ có Tôn giả Đại Nhật cấp mới có thể tùy ý tiến nhập.
Trong quá trình đi tới, Tôn Phi cũng không gặp bất luận cơ quan, bẫy rập hay ma pháp sát trận, ảo trận nào.
Trong lúc này Tôn Phi cũng đã tranh thủ thời gian tiến vào thế giới Diablo giết quái thăng cấp, nhân vật Barbarian của Tôn Phi đã hoàn thành hai nhiệm vụ, thăng tới cấp 34 rồi, thực lực bạo tăng lần nữa, tương đương với cảnh giới Bán Nguyệt cấp hạ cấp tứ đoạn trong thế giới hiện thực, vốn là phải kinh lịch mọt lần khảo nghiệm thiên địa thế nhưng trong Thần Ma Cung Điện là không gian bị cô lập, vô cùng thần bí vậy nên khảo nghiệm thiên địa cũng không có xảy ra, điều này có nghĩa là lực lượng của Tôn Phi đã ở Bán Nguyệt cấp thế nhưng đối với cảm ngộ pháp tắc thiên địa vẫn dừng lại ở cảnh giới Tân Nguyệt cấp như cũ.
Áp lực trong khu vực độ khó cấp độ ba mươi mốt quả thật là đạt tới trình độ khủng bố.
Lấy thực lực lúc này của Tôn Phi mà tốc độ đi cũng phải giảm xuống thấp nhất, tuy rằng không nói là bước đi tập tễnh thế nhưng cũng là chật vật tới cực điểm, không thể nào chạy được, chỉ có thể từng bước từng bước đi tới, cố sức đến cực điểm, giống như là lão giả đã quá già, mỗi bước đi đều phải cẩn thận từng li từng tí, cả người Quốc Vương Bệ Hạ tỏa ra quang diễm ngân sắc chói mắt, một thân thực lực vận hành tới cực hạn mới có thể chống lại áp lực càng lúc càng lớn.
Lại ước chừng hao tổn một ngày nữa Tôn Phi mới tiến nhập khu vực độ khó cấp độ ba mươi ba.
Lúc này lấy thực lực của Tôn Phi cũng khó có thể đi tiếp, bị áp lực áp chế mạnh mẽ, cố gắng đi tiếp làm cho da dẻ thân thể bật máu, tùy thời đều có xu thế tan vỡ, Quốc Vương Bệ Hạ không thể không dừng lại ở một địa phương bí mật trong khu vực độ khó cấp độ ba mươi ba, lần thứ hai tiến nhập thế giới Diablo, đánh quái để đề thăng thực lực của mình.
Sau lần thứ hai tiến nhập thế giới hắc ám, Tôn Phi đi tới địa đồ thứ hai, từ NPC Quốc vương Drognan nhận lấy nhiệm vụ thứ tư và thứ năm, sau đó không ngừng nghỉ đánh quái thăng cấp.
Từ thông đạo bí mật trong hoàng cung, một đường chém giết Ác Ma và quái, ở trong nhà giam ngầm thứ ba Tôn Phi đã tìm được truyền tống môn tiến về “The Arcane Santuacy”.
Tọa truyền tống môn do hai cánh tay cự nhân mở rộng giao nhau tạo thành, hai cánh tay này màu xám không biết là đúc bằng kim loại gì mà thành, đường cong hoàn mỹ, trụ thần điêu khắc từng đạo đồ án, giống như xiềng xích quấn trên cánh tay, hai cánh tay tạo thành hình bán cung, phía dưới hình bán cung chừng ba thước tổ hợp thành hình dạng cánh cửa cực lớn, mà phía trên là một bánh răng dạng tròn đường kính ba mươi cm, bất động, trung tâm vòng tròn nhô ra đôi mắt to hơi mở làm tim người ta đập nhanh.
Tọa truyền tống môn này ở trạng thái lặng im, không có một chút lực lượng ba động truyền ra, hiện tại cũng không có đủ công năng truyền tống.
Dựa theo trí nhớ kiếp trước của mình, Tôn Phi đi tới trước truyền tống môn, đưa tay áp vào cây cột trụ màu xám, truyền một cỗ lực lượng ma pháp đi vào.
Lực lượng ma pháp đi vào làm lưu chuyển ký hiệu ma pháp, cuối cùng cả tòa truyền tống lóe lên quang diễm màu lam nhạt, sau đó phía dưới hình bán cung xuất hiện một mảnh quang mạc lam sắc trơn nhẵn, giống như là một mảnh vũ trụ yên tĩnh.
Trong cả quá trình giết quái thăng cấp lần này, điều mà làm Tôn Phi ấn tượng nhất chính là tọa truyền tống môn này.