Nếu như không có Á Thần Đấu Binh “Địa Nộ Chi Sa” thì với thực lực bốn người nhóm “Tuyết Sơn Ẩn Giả” mà muốn tranh giành một tòa “Nguyên tố chi môn” với đông đảo các cường giả ở đây quả thực chính là người si nói mộng.
Bất quá, chỉ phát uy trong chớp mắt ngắn ngủi kia cũng làm cho Jan Vertonghen bị tiêu hao quá nhiều đấu khí.
Để thôi phát Á Thần Đấu Binh cần lực lượng cực kỳ lớn, một khi được thôi phát, lực lượng người điều khiển sẽ như hồng thủy vỡ đê, vừa nãy “Địa Nộ Chi Sa” vẫn chưa được thôi phát hoàn toàn, nếu không phải nhờ có “Tuyết Sơn Ẩn Giả” đem lực lượng của chính mình vận chuyển bổ sung cho cơ thể hắn thì phỏng chừng lúc này Jan Vertonghen đã không chống đỡ được một phút đồng hồ, nhất định sẽ bị thương nặng mà ngất đi.
- Ha ha, ha ha ha, rất tốt, các ngươi đã không có dị nghị gì, hắc hắc, tòa “Nguyên tố chi môn” cuối cùng này thuộc về Đại Tuyết sơn bọn ta a, ha ha, bất quá, ta có thể cho các ngươi một cơ hội, một tòa “Nguyên tố chi môn” có thể dung nạp năm người, trong các ngươi ai nguyện ý đầu nhập dưới trướng của ta, ta sẽ dẫn hắn cùng tiến nhập “Nguyên tố chi môn”.
Donie lúc này triệt để là một kẻ tiểu nhân đắc thế, dương dương đắc ý, kiêu ngạo cười ha hả, tựa như người thao túng “Địa Nộ Chi Sa” là hắn mà không phải là sư đệ Jan Vertonghen mà hắn vẫn luôn tìm mọi cách làm khó dễ vậy.
Trên mặt các vị cường giả đều hiện lên vẻ giận dữ.
Bên ngoài không gian này, ai trong bọn họ không phải là cường giả một phương chứ, thân phận tôn quý, hưởng thụ kính ngưỡng của vạn người, như thế nào lại khuất phục một tiểu nhân vật như tên Donie, ở trong mắt bọn họ, Donie chẳng qua chỉ là một con kiến hôi mà thôi, muốn họ khuất phục ư, quả thật chính là chuyện cười, nếu không phải đỉnh đầu Jan Vertonghen còn lơ lửng Á Thần Đấu Binh có sức uy hiếp kinh khủng thì chỉ bằng một câu nói kia, chỉ sợ Donie đã bị các cường giả chấn cho thành huyết vụ rồi.
- Hửm? Đều không lên tiếng? Jan Vertonghen, lại giết mấy người cho ta!
Thấy sau khi ra điều kiện như thế thế nhưng lại không có ai đáp lại, Donie làm như tức giận, vênh mặt hất hàm sai bảo.
- Ha ha, con lừa không biết mặt mình dài, cái loại đê tiện như giòi bọ như ngươi mà cũng dám khiêu chiến các vị cường giả ở đây? Cũng được, cái danh ngạch “Nguyên tố chi môn” cuối cùng này, ngươi đã không muốn, vậy tặng cho Bản Vương đi, ha ha! !
Ngay khi Donie có cảm giác đắc ý dào dạt, hài lòng đến cực điểm thì ngoại vi quảng trường vang lên một âm thanh vô cùng quen thuộc, âm thanh này đối với Donie mà nói quả thật là khắc cốt ghi tâm, làm hắn nhất thời cứng đờ dáng tươi cười trên mặt, một loại sợ hãi vô ý thức chiếm cứ cả thể xác lẫn tinh thần của hắn, sau đó loại sợ hãi này nhanh chóng chuyển hóa thành nồng đậm ghen ghét.
Hắn quay đầu về phía phát ra âm thanh, nghiến răng nói:
- Là ngươi?
- Ha ha, ngươi cho là ai chứ?
Tôn Phi cười lớn bước từng bước vào trong quảng trường.
Mỗi bước đi tràn đầy lực lượng dã tính ba động, như là phong ba cuồng nộ cuồn cuộn mà tới, tuy rằng không khoa trương thanh thế như Ma pháp sư áo bào trắng khi nãy nhưng cũng sắc bén không thường, khí thế như biển, thẳng đến lúc làm Á Thần Đấu Binh “Địa Nộ Chi Sa’ phải rũ xuống những tia lưu quang.
- Khí tức thật cường đại!
- Người trẻ tuổi kia có thực lực như vậy sao?
- Người trẻ tuổi kia vẫn chưa từng xuất thủ, thì ra không phải là sợ hãi…Ta thật sự nhìn nhầm rồi, vì sao lúc trước không cảm nhận được chút khí tức đấu khí nào trên người hắn…Hửm? Loại lực lượng trong cơ thể hắn…rất kỳ lạ, cũng không phải là đấu khí!
- Thanh niên này…Dĩ nhiên lại là hắn? Hương Ba Vương Alexander? Ba ngày trước ở trong Song Kỳ thành ta có chú ý hắn, một vài ngày trước mới tấn cấp Nguyệt cấp, tại sao có thể có lực lượng kinh khủng như vậy được? Đây…Hiện tại ta đã không phải là đối thủ của hắn!
Chư vị cường giả xung quanh đều vô cùng khiếp sợ.
Một thân lực lượng cấp 40 độ khó ác mộng, thân thể lại cường đại, nhân vật Barbarian thân thể cường địa diễn sinh ra lực lượng, không phải là đấu khí cũng không phải là ma pháp, thời điểm hắn không bộc phát khí thế thì hầu như không khác gì người thường, vì vậy ngay từ đầu không ai nhận ra Tôn Phi, ai cũng không nhìn ra thanh niên nhìn như sợ hãi rụt rè đứng cạnh quảng trường không dám đến gần lại chính là thanh niên quyền quý đệ nhất thành Song Kỳ.
Lúc này Tôn Phi bộc phát ra một thân thực lực, nhất thời làm nhấc lên một gợn sóng, các cường giả chấn động không hiểu, có một số người đã biết Tôn Phi từ trước thì càng bất ngờ, cằm rớt đầy đất, mới ngắn ngủi mấy ngày mà một tiểu tử vừa mới bước vào Nguyệt cấp không đáng nhắc tới trước mặt bọn họ, thế nhưng một bước lên trời, thực lực lúc này chỉ sợ đã là Bán Nguyệt cấp đi!
Trên “Nguyên tố tế đàn”, các cao thủ nhìn Tôn Phi với những biểu tình khác nhau.
Trong đôi mắt trung niên tóc dài lam sắc lóe ra tia sáng, hơi gật đầu, hình như có sở ngộ; Hoàng Trữ Saint-Germain và bốn thị nữ bên người đều lộ ra thần sắc khiếp sợ trong mắt; ải tráng hoàng giả cao quý quan sát trên dưới Tôn Phi một phen, tựa hồ là đang đánh giá trong lòng; Eindhoven Vương thân hình như người khổng lồ thì khóe miệng giương lên, thần tình kiêu căng, hai lão già gầy còm như ma quỷ phía sau hắn thì nhe răng cười; mà Ma Pháp Sư áo bào trắng đến sau chỉ lạnh lùng nhìn thoáng qua Tôn Phi, rồi lại tiếp tục nhắm mắt lại, thần thái lạnh lùng đến cực điểm; chấp sự Pellegrini của Thần Thánh Giáo Đình hướng phía Tôn Phi cười cười, nhưng trong lòng thì chấn động cực điểm, Thần Sư trẻ tuổi Garia cũng hướng Tôn Phi gật đầu thân thiết.
Tử Linh Ma Pháp Sư và vong linh cốt long mừng rỡ trong lòng, tốc độ tăng trưởng thực lực của Quốc Vương Bệ Hạ khiến hai người đều như nhìn được tương lai huy hoàng phía trước, bất quá, bọn họ đều là lão cáo già, cũng rất ăn ý không có đem loại thần sắc này biểu hiện ra bên ngoài, khiến cho rất nhiều người ở đây đều nghĩ họ không quen biết Tôn Phi.
- Hương Ba Vương Alexander, ngươi đây là muốn chết! ?
Donie thần sắc hung ác nham hiểm tới cực điểm, đối với Tôn Phi quả thât là hận khắc cốt ghi tâm, Quốc Vương Bệ Hạ là người đầu tiên cũng là kẻ duy nhất từ trước tới nay dám đánh hắn thành một cái đầu heo, hắn lập tức nghiến răng nghiến lợi nói:
- Tới đúng lúc, hắc hắc, muốn cái danh ngạch “Nguyên tố chi môn” cuối cùng ư, hắc hắc, lấy mạng của ngươi để đổi!
- Xin lỗi, ta mới không đổi, “Nguyên tố chi môn” cũng không có đáng giá như vậy, lại nói, ngươi cũng không có bổn sự này, muốn mạng của ta sao, cả đời này ngươi cũng không có cơ hội!
Tôn Phi nghiêm túc trả lời, nói xong, hắn căn bản không thèm nhìn Donie đang tức điên lên, từng bước một bước tới, khí thế ngập trời.
- Alexander, ngươi vẫn là lui ra đi, hiện tại ta còn không muốn giết ngươi!
Hoàng tử Jan Vertonghen rất nhanh đã từ trong kinh hãi với thực lực của Tôn Phi hồi phục lại tinh thần, toàn lực thôi động “Địa Nộ Chi Sa” chuyển động quay tròn trên đỉnh đầu, quang diễm màu cam nở rộ ra, từng đạo lực lượng khuếch tán đi ra, đem tan rã khí tức mà Tôn Phi phóng ra.
Tôn Phi rất nghiêm túc lắc đầu, nói:
- Jan Vertonghen, không được, coi như ngươi có “Địa Nộ Chi Sa” cũng không giết được ta, chung quy ngươi cũng là dựa vào ngoại vật mà không phải là thực lực của chính mình, nhiều lời vô ích, nếu như ngươi không tin vậy thì thử xem, bất quá, ta có thể nói rõ ràng cho ngươi biét, bất luận làm sao, danh ngạch “Nguyên tố chi môn” cuối cùng này, ta nhất định muốn!
- Giết hắn, ra tay diệt trừ mối hậu họa này!
“Tuyết Sơn Ẩn Giả” nhẹ giọng hô, hắn đã hoàn toàn bị thực lực võ đạo của Tôn Phi làm cho kinh sợ, đối với Quốc Vương Bệ Hạ kiêng kỵ vạn phần, sát ý nồng đậm, lập tức giúp Jan Vertonghen toàn lực thôi động Á Thần Đấu Binh “Địa Nộ Chi Sa”, vì Đại Tuyết sơn diệt mà diệt trừ mầm tai họa đáng sợ này.
Jan Vertonghen nhăn mày lại, sau khi thoáng do dự, cuối cùng nói:
- Alexander, ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, lui về đi!
Tôn Phi nhẹ nhàng lắc đầu, thần sắc kiên định đến cực điểm.
- Nhanh! Nhanh xuất thủ, giết hắn!
“Tuyết Sơn Ẩn Giả” thất thố, hầu như là rống lên.
Hoàng tử Ajax cúi đầu nhẹ nhàng thở dài một hơi, cuối cùng cũng đưa ra quyết định, sau một khắc bỗng ngẩng đầu, trong mắt không còn vẻ chần chờ nữa, thay vào đó là sát ý quyết tuyệt và sắc bén, nói:
- Xin lỗi, ta phải tiến vào “Nguyên tố chi môn”, vì vậy…
Nói đến đây, tâm niệm hắn vừa động, trong nháy mắt thôi động Á Thần Đấu Binh.
Hưu! !
“Địa Nộ Chi Sa” trong hư không nhẹ nhàng chấn động, sau một cái chớp mắt như muốn bể nát hư không, hóa thành một đạo lưu quang màu cam khó có thể nắm bắt, hướng về phía Tôn Phi lao tới như bão tố.
- Tới tốt!
Cảm giác được nguy hiểm đến, Quốc Vương Bệ Hạ quát nhẹ.
Giờ khắc này, máu hiếu chiến điên cuồng sôi trào trong cơ thể Barbarian, bộ tộc Barbarian vốn là bộ tộc càng đánh càng mạnh, không bao giờ e ngại bất kỳ nguy hiểm nào, trong nháy mắt quang diễm chợt lóe, một bộ cương thiết khôi giáp xuất hiện trên người của hắn, từ cổ đến hai chân, bộ giáp hoa lệ dữ tợn giống như chiến y của Thần, hoàn mỹ bao trùm đại bộ phận thân thể Tôn Phi, khiến Quốc Vương Bệ Hạ thoạt nhìn giống như một quái thú không gì địch nổi.
“Bul-Kathos’ Soul Cage”.
Đệ nhất sáo trang trong thế giới Diablo rốt cục xuất hiện trước mặt các cao thủ thế giới đời thật.
Một cỗ khí tức cuồng bạo, dã tính, thâm thúy, tang thương, không gì kiềm chế được toát ra từ khôi giáp hoàn mỹ trên thân Tôn Phi, trong nháy mắt tràn ngập toàn bộ quảng trường.
Cùng lúc đó, hai tay Tôn Phi lăng không nắm chặt.
Quang diễm chợt lóe, Quốc Vương Bệ Hạ đem song kiếm “Mythical Sword” và “Bộ tộc thủ hộ” triệu hoán trong tay.
Hắn chính là muốn lấy bộ sáo trang này đối kháng với “Địa Nộ Chi Sa”.
Tôn Phi không tin, sáo trang đỉnh cấp “Immortal King sáo trang” của nhân vật Barbarian mạnh nhất thế giới Diablo lại không thể ngăn nổi cái gọi là Á Thần Đấu Binh của thế giới hiện thực, huống chi trong tay hắn còn có song kiếm “Bul-Kathos’ Children”.
Thương!
Song kiếm giao nhau, chắn trước ngực.
Oanh!
“Địa Nộ Chi Sa” hóa thành lưu quang, hung hăng đụng vào trên thân song kiếm.
Lực lượng ba động kinh khủng khuếch tán ra.
Trong nháy mắt va chạm này, Tôn Phi cảm thấy một cỗ lực lượng bàng bạc theo thân song kiếm truyền tới, tức thì lan tràn tới bàn tay, rồi lên cánh tay, sau đó một cỗ cảm giác tê dại truyền đến, ngay sau đó cả người chấn động, hắn khó có thể bảo trì tư thế đứng thẳng, thân bất do kỷ ngã bay ra ngoài.