Quốc Vương Vạn Tuế (Dịch Ful)

Chương 586 - Chương 482: Kiêu Ngạo Sai Người

Quoc vuong van tue Full
Chương 482: Kiêu Ngạo Sai Người
 

Hai người đột nhiên xuất hiện trên tế đàn này, bất luận là trang phục bên ngoài hay dáng bẻ đều mang đặc thù của đế quốc dân tộc trên sa mạc, nhất là trên thân người ải tráng mang theo một cỗ khí tức cao quý trời sinh, hẳn là người của hoàng thất.

Trong lòng mọi người nhảy lên.

Bọn họ từ ngàn dặm xa xôi tụ tập đến “Thần Ma Cung Điện”, có ai không phải là cường giả một phương, ánh mắt độc đáo, kẻ có thể thi triển thuấn di trong khu vực độ khó cấp độ ba mươi tư hiển nhiên là thực lực phi phàm, chỉ sợ là tương đương với trung niên tóc dài lam sắc lúc đầu, thậm chí là so với đám người Ghilaro có Á Thần Đấu Binh trong tay cũng không kém.

Người như vậy, ai còn dám ngăn cản?

Vẫn còn lại ba tòa “Nguyên tố chi môn”.

- Arthur, đứa trẻ chết dẫm này, đừng uống rượu nữa, chúng ta cũng lên đi.

Tử Linh Ma Pháp Sư Hasselbaink yên lặng liếc mắt nhìn Quốc Vương Bệ Hạ phía xa xa, tựa hồ nghĩ tới điều gì, không nhịn được mà gật đầu, sau đó cơ hồ là sử dụng thủ đoạn giống hai người ban nãy, chỉ nhè nhẹ vỗ lên đầu vai tiểu nam hài bên cạnh, không có một chút lực lượng ba động nào lóe ra thế nhưng chỉ sau một cái chớp mắt, hai người đã xuất hiện trước tòa “Nguyên tố chi môn” thứ sáu.

Thực lực Tử Linh Ma Pháp Sư Nguyệt cấp đại viên mãn triển lộ ra không một chút bỏ sót nào.

Qua một lần hô hấp mà một tòa “Nguyên tố chi môn” lại đã có chủ nhân.

Lúc này chỉ còn lại hai tòa “Nguyên tố chi môn”.

Những người còn lại trong khoảng sân ai nấy đều sốt ruột, từng ánh mắt hiện lên vẻ điên cuồng, thần sắc nguy hiểm, như là dân cờ bạc sắp phá sản, chuẩn bị liều mạng đặt cược lần cuối cùng vậy.

Bên cạnh quảng trường, Tôn Phi thở dài ra một ngụm hơi.

Hắn biết, chính mình nên xuất thủ rồi.

Đây là thời cơ tốt nhất để xuất thủ.

Nếu như còn đợi đến khi chỉ còn một tòa “Nguyên tố chi môn” cuối cùng mới xuất thủ, chỉ sợ sẽ dẫn đến vô số tranh đoạt, cứ như vậy, tất cả áp lực sẽ có thể toàn bộ đổ dồn vào trên người Quốc Vương Bệ Hạ, tuyết đối là tình huống nguy hiểm nhất.

Thế nhưng, đúng lúc này, biến hóa ngoài dự liệu lại đến.

Mọi người nhất tề biến sắc, mỗi người rõ ràng cảm thụ được xa xa ngoại vi quảng trường đột nhiên truyền tới một cỗ ma pháp ba động bất khả tư nghị, cỗ hơi thở này đẩy mạnh tốc độ cực nhanh, cơ hồ là lấy phương thức nhanh nhất mà bay vọt tới bên này, trong nháy mắt đã gần đến nơi.

Kinh khủng!

Lại có cường giả đến!

Tốc độ của người này nhanh tới cực điểm, có thể đi nhanh như vậy trong khu vực áp lực cực lớn của Thần Ma Cung Điện, tựa hồ là không chịu chút ràng buộc nào của áp lực, giống như một đạo thiểm điện, còn không đợi mọi người kịp phản ứng thì đã đứng trên tế đàn rồi.

Bởi vì tốc độ thật sự là quá nhanh, thân ảnh người này xẹt qua ba, bốn giây rồi thì một cơn lốc khí mới cuộn qua đây, cuồng phong tàn sát bừa bãi, các cường giả bị cơn lốc khuấy động, ngay cả đứng cũng không vững, thậm chí có mấy người xui xẻo còn trực tiếp bị chấn cho thổ huyết rồi bay ra xa…

Thực lực quá cường đại!

Chư vị cường giả đều biến sắc, thực lực của người này quả thật đã tới trình độ rợn người rồi.

Ngẩng đầu nhìn lại tế đàn đã thấy một Ma Pháp Sư trên người mặc đạo bào bạch sắc xuất hiện trước tòa “Nguyên tố chi môn” hướng tây nam, Ma Pháp Sư này có vẻ hơn năm mươi tuổi, một đầu loáng thoáng ít tóc xám trắng, con ngươi lục sắc hiếm thấy tỏa ra quang mang kỳ dị, tản ra một loại khí tức khó hình dung, cường đại, nguy hiểm, mị hoặc, thậm chí còn mang theo một tia thần bí kỳ dị.

Ánh mắt của hắn đảo một lượt nhìn những người đang chiếm giữ một tòa “Nguyên tố chi môn” khác, sau đó liền nhắm hai mắt lại, cùng đợi một danh ngạch cuối cùng xem tòa “Nguyên tố chi môn” cuối cùng thuộc về ai.

Mọi người trong khoảng sân rộng lớn đều tự hỏi, cũng không có lá gan đi khiêu chiến một cường giả như vậy.

Ánh mắt mọi người đều tập trung vào tòa “Nguyên tố chi môn” cuối cùng ở góc tây bắc, trên quảng trường có hai mươi sáu người, trừ người của giáo đình ra thì còn mười chín người tính cả Tôn Phi, cùng nhau tranh giành một vị trí.

Dừng một chút, có biến hóa phát sinh.

Trong đám người có một vị cường giả đột nhiên hướng về phía “Nguyên tố chi môn” bay vọt đi, muốn thừa dịp mọi người không phòng bị mà cướp cái ghế cuối cùng kia.

Thế nhưng thân thể hắn còn chưa có nhảy lên tế đàn đã bị các cường giả khác cùng công kích, trở thành cái đích cho mọi người côn kích, trong khoảng thời gian ngắn trên quảng trường là một trận tiếng rống giận, đấu khí và quang diễm ma pháp các màu điên cuồng mà lóe ra…

- A…Không! !!

Người này tuyệt vọng kêu gào thảm thiết.

Thực lực tuy rằng không kém thế nhưng đối mặt với hai mươi cường giả đồng cấp cùng vây công, miễn cưỡng lắm cũng chỉ chống đỡ được ba hồi đã bị nổ nát, ngay cả chạy trốn cũng không được, bị oanh thành một đoàn huyết vụ, hài cốt không còn.

Lại một cường giả vẫn lạc.

Một màn này cũng làm cho mọi người bấn loạn, phá vỡ thế cân đối yếu ớt giữa các cường giả, không trung hoàn toàn tràn ngập tinh huyết, sáu, bảy đạo thân ảnh nhất tề nhảy lên, hướng về tòa “Nguyên tố chi môn” phía tây bắc điên cuồng phóng đi.

- Muốn chết!

- Lưu lại cho ta!

- “Nguyên tố chi môn” là của ta, ai cũng đừng mong!

- Ha ha ha, giết, giết sạch bọn họ, nhất định phải cướp được tòa “Nguyên tố chi môn” cuối cùng, ngày hôm nay cho dù chết cũng phải đạt được một danh ngạch “Nguyên tố chi môn”, ba trăm năm thọ mệnh của ta cũng sắp hết, không thể chờ lần mở ra tiếp theo của “Thần Ma Chi Môn” được nữa…

Tràng diện cân bằng bị phá vỡ, các cường giả loạn đấu một đoàn.

Chỉ cần có người muốn xông lên phía trước, nhất định sẽ trở thành cái đích cho mọi người cùng công kích, gặp liên thủ vây công như vậy trong nháy mắt đã tan xác, hỗn loạn tới cực điểm.

Thấy một màn như vậy, Tôn Phi từng bước một hướng về phía tế đàn đi tới.

Hắn điều chỉnh trạng thái của mình, một thân thực lực cường hãn không ngừng vận chuyển tới đỉnh phong, mỗi một bước đi đều bạo tăng khí thế, giống như là cung đã lên dây, vận sức chờ phát động…

Tràng diện hỗn loạn, tinh phong huyết vũ, tử vong bao phủ.

Rầm rầm oanh! !!

Đột nhiên, một đạo lưu quang màu cam gai mắt tới cực điểm từ trong đám người phóng lên cao, đạo lưu quang này bắt đầu lóe ra, mỗi một lần lóe ra thì lại có một cường giả ngã xuống, nổ thành huyết vụ.

Không người nào có thể ngăn cản đạo lưu quang này, nơi nó đi qua là lần lượt có kẻ ngã xuống, coi như là cường giả toàn lực sử dụng đấu binh của mình cũng khó mà chống lại, đấu binh phẩm chất tam, tứ đẳng sao có thể so với đạo lưu quang màu cam trước mặt được, dễ dàng bị xuyên thủng cho nát bấy!

- Là Á Thần Đấu Binh!

Trong đám người có kẻ có kiến thức uyên thâm về đấu binh kinh ngạc hô to:

- Đáng chết, mau nhanh chóng lui lại, đây là Á Thần Đấu Binh “Địa Nộ Chi Sa” của đế quốc Ajax, đúng là gặp quỷ a, tại sao lại có một kiện Á Thần Đấu Binh nữa xuất hiện!

Bốn chữ Á Thần Đấu Binh này có ma lực thần kỳ, nhất thời làm cho tràng diện hỗn loạn lúc trước tạm thời bình tĩnh lại, trong mắt các cường giả vẫn duy trì vẻ điên cuồng, lúc này rất nhanh đều thối lui, không dám bước tiếp…

Trước Á Thần Đấu Binh, bọn họ chỉ như con kiến yếu ớt mà thôi.

Lưu quang màu cam lóe lên theo một đạo hình cung rồi về tới tay chủ nhân, biến thành một hạt sa bằng nắm tay nhỏ, mỹ lệ dị thường, không biết có bao nhiêu cạnh mặt, mỗi mặt đều lóe ra quang diễm màu cam chói mắt, khiến người ta cảm giác như là mặt trời độc nhất vô nhị trong phiến không gian này, cướp đi ánh sáng của mọi vật khác.

Người nắm giữ “Địa Nộ Chi Sa” dĩ nhiên là Jan Vertonghen.

Á Thần Đấu Binh giống như hạt cát này xoay tròn trên đỉnh đầu hoàng tử Jan Vertonghen, nó phóng ra từng đạo khí tức cường hãn đem Jan Vertonghen cùng ba người “Tuyết Sơn Ẩn Giả”, Murdoch cùng Donie bao phủ trong đó, không thể phá vỡ, không thể chống đối!

- Ha ha, cái danh ngạch “Nguyên tố chi môn” cuối cùng này chúng ta muốn, các ngươi ai dám có ý kiến gì không?

Tiếng cười đắc ý kiêu ngạo phát ra từ Donie.

Tên đệ tử Đại Tuyết sơn này khó có thể che giấu được kích động trong lòng mình.

Đươnh nhiên, ánh mắt hắn nhìn phía sau lưng Jan Vertonghen cũng tràn đầy vẻ đố kỵ và hàn ý khó phát hiện, có lẽ là nghĩ làm thế nào giết được Jan Vertonghen giành “Địa Nộ Chi Sa” về tay mình.

Nghe thấy Donie nói như vậy, không tới mười cường giả còn lại đều hiện ra sắc mặt giận dữ, thế nhưng cũng không dám nói gì, uy lực của Á Thần Đấu Binh “Địa Nộ Chi Sa” này thật sự là quá kinh khủng, mặc dù chưa có hoàn toàn sống lại thế nhưng mỗi lần đánh ra như mang theo chi nộ lôi đình, ẩn chứa lực lượng kinh thiên, thân thể bình thường căn bản không thể chống đỡ được.

- Ha ha, không có ai trả lời? Hắc hắc, vậy ta sẽ cho các ngươi một cơ hội, hỏi lại lần nữa, còn có ai không biết sống chêts, vọng tưởng muốn đoạt cái danh ngạch “Nguyên tố chi môn” cuối cùng không?

Thấy mọi người đều á khẩu không nói gì, trong lòng Donie càng đắc ý, hắn là mê luyến loại cảm giác từ trên cao nhìn xuống này, giống như hắn mới là người cầm Á Thần Đấu Binh trong tay, quét ngang tứ phương.

“Tuyết Sơn Ẩn Giả” khẽ cau mày.

Đối với tên đệ tử này hiển nhiên là có chỗ bất mãn, loại hành vi ngu xuẩn này không biết là vô cớ chuốc thêm bao nhiêu địch nhân, thế nhưng không biết vì sao “Tuyết Sơn Ẩn Giả” cũng chỉ hiện ra một tia bất đắc dĩ, không có quát mắng gì.

Bàn tay “Tuyết Sơn Ẩn Giả” nhẹ nhàng dán sát vào sau lưng Jan Vertonghen, một cỗ lực lượng bàng bạc dũng mãnh tiến vào trong cơ thể Hoàng tử Ajax, thật nhanh bổ sung thêm đấu khí cho Jan Vertonghen bởi vì khi nãy thao túng “Địa Nộ Chi Sa” mà hao tổn rất nhiều.

Kể từ sau khi biết Jan Vertonghen có “Địa Nộ Chi Sa” trên người, dọc đường đi “Tuyết Sơn Ẩn Giả” có thể nói là hao hết tâm tư, hắn dốc lòng dạy dỗ Jan Vertonghen kỹ xảo và pháp môn để thao túng Á Thần Đấu Binh, đồng thời dùng phương thức đặc biệt để tạm thời truyền đấu khí vào trong cơ thể Jan Vertonghen, hơn nữa “Địa Nộ Chi Sa” là đấu binh huyết mạch hoàng thất Ajax, trong cơ thể Jan Vertonghen chảy xuôi huyết mạch Ajax, lại có chủ nhân chân chính của Á Thần Đấu Binh âm thầm tương trợ, vì vậy lúc này Jan Vertonghen mới có thể dùng lực lượng Bát Tinh cấp để thôi động “Địa Nộ Chi Sa”, nhất cử làm kinh sợ chư vị cường giả trong quảng trường.

Bình Luận (0)
Comment