Đây thật là một chuyện ngoài ý muốn, ai có thể nghĩ một người chỉ có thực lực Tân Nguyệt cấp thượng giai tam, tứ đoạn trẻ tuổi lại có thể hời hợt mà miểu sát ba, bốn cao thủ cùng giai, phải biết rằng trong số người bị chết thậm chí còn có một người đã đạt đến Bán Nguyệt cấp sơ giai, vượt xa Ghilaro rất nhiều.
Đều là nhờ vào cây pháp trượng hắc sắc sao?
Trong khoảng thời gian ngắn, hầu như ánh mắt mọi người đều chỉ tập trung vào cây pháp trượng hắc sắc chiều dài chỉ cao hơn hai mươi phân, đỉnh cây pháp trượng có một quả cầu thủy tinh màu tím đe, tựa hồ nó có thể thôn phệ tất cả, mơ hồ tản ra khí tức thần chi không gì chống lại được.
Chẳng lẽ là…Thần khí?
- A…Đó là Hắc Thủy tinh, ta biết, ta biết…. Đó là “Hắc Thủy tinh chi trượng”, là bảo vật Á Thần Đấu Binh trấn quốc của đế quốc Saint-Germain!
Trong đám người, có cường giả đột nhiên nghĩ ra điều gì, thần sắc chấn động thất kinh hô to.
Á Thần Đấu Binh!
Bốn chữ này khiến các cường giả nguyên bản còn im lặng, lúc này trong ánh mắt bắn ra tia tham lam nóng bỏng, từng người đều nhìn chằm chằm vào pháp trượng trong tay Ghilaro, vô ý thức mà nuốt nước bọt ừng ực.
Ở đại lục Azeroth, đấu binh là vũ khí chủ lưu của cường giả, dựa theo uy lực khác nhau mà chia làm bát đẳng, từ lục đẳng trở lên là đấu binh phẩm chất tốt, cũng khó mà có được, mà Á Thần Đấu Binh vượt qua đấu binh bát đẳng thì lại càng hiếm, đây quả thực đều là vũ khí có tính sát thương lớn, coi như là các đại đế quốc mới có thể có được, vũ khí như vậy mà được cường giả chân chính nắm giữ trong tay, hoàn toàn thôi phát ra thì uy lực có thể đủ để san bằng núi cao, thay đổi thắng bại trong chiến tranh.
Vũ giả nếu có một kiện Á Thần Đấu Binh trong tay có thể nói là quét ngang tất cả Vũ giả đồng cấp, cũng có thể sát phạt vượt cấp, Vũ sĩ Tinh cấp cũng có thể chém giết cường giả Nguyệt cấp, mà cường giả Nguyệt cấp cũng có thể giết được Tôn Giả Đại Nhật cấp, chỗ thiếu hụt duy nhất chính là để thao túng được một kiện Á Thần Đấu Binh cần tiêu hao năng lượng rất kinh khủng, Vũ sĩ Tinh cấp căn bản khó mà thôi động được, mạnh mẽ thôi động Á Thần Đấu Binh thì hậu quả chỉ có một, đó chính là bị thôn phệ đến chết!
Trong khoảng thời gian ngắn, đông đảo cường giả trên quảng trường tuy rằng trong lòng đều mong muốn lấy được pháp trượng Á Thần Đấu Binh trong tay Ghilaro thế nhưng không ai dám ra tay, thực lực Tân Nguyệt cấp thượng giai của Ghilaro đã đủ để thôi động Á Thần Đấu Binh giết chết một Tôn Giả Đại Nhật cấp, vì vậy hắn có hoàn toàn có thể miểu sát bất luận một vị cao thủ nào ở đây, tuy rằng ai cũng biết Ghilaro không thể thôi động “Hắc Thủy tinh chi trượng” trong thời gian dài, thế nhưng cũng không ai dám mạo hiểm mang tính mạng của mình ra để đánh cược cả.
Có Á Thần Đấu Binh trong tay, hiện tại Ghilaro chính là kẻ mạnh nhất trong đám người trên quảng trường.
Vì vậy, khi ánh mắt sắc bén của Ghilaro đảo qua, ngoài trừ một ít cường giả tuyệt đối ra thì hầu như không người nào dám đối diện với hắn.
Tất cả mọi người không có dị nghị gì thì Ghilaro dựa vào Á Thần Đấu Binh “Hắc Thủy tinh chi trượng” trong tay cứ vậy cường thế bước lên tế đàn, chiếm được một tòa “Nguyên tố chi môn”.
Vẫn còn lại sáu danh ngạch chiếm được “Nguyên tố chi môn”.
Một màn này khiến cho Tôn Phi có điều suy nghĩ.
Trách không được trong phiến quảng trường này lại có một ít “Kẻ yếu” có thể nói là nếu dựa vào thực lực chân chính của bản thân thì không thể bước vào khu vực độ khó cấp độ ba mươi trở lên, ví như Hoàng tử Jan Vertonghen thực lực chỉ ở Bát Tinh cấp.
Thế nhưng hiện tại những “kẻ yếu” này chẳng những không bị áp lực kinh khủng nơi đây giết chết mà trái lại còn hoàn hảo không tổn hao gì đứng ở nơi này, rất hiển nhiên, tuy rằng không phải là may mắn có Á Thần Đấu Binh trong tay như Ghilaro nhưng bọn họ cũng nhất định có nơi để dựa vào.
Chí ít Tôn Phi có thể mơ hồ cảm giác được, ở trên người Jan Vertonghen có tản ra một cỗ khí tức khiến tim người ta đập nhanh, tựa hồ cũng không thua gì khí tức của “Hắc Thủy tinh chi trượng” trong tay Ghilaro, chỉ sợ cũng là một kiện Á Thần Đấu Binh.
Đột nhiên, trên quảng trường lại là một trận rối loạn.
Một vị đại hán vóc người cường tráng, đầu trọc, đỉnh đầu đội hoàng quang kim sắc, tựa hồ là Hoàng giả một quốc gia, đột nhiên từ trong trầm mặc đứng lên, từ trong đám người đi ra, hướng về phía Nguyên tố tế đàn mà đi.
Hay cho một cái cự hán!
Chư vị cường giả ở đây vóc người cũng không tính là thấp, thế nhưng cũng chỉ đến hông của tráng hán này, thì ra lúc trước hắn vẫn luôn ngồi, lúc này đột nhiên đứng lên mới đặc biệt làm người khác chú ý, mà đi theo sau hắn chính là hai lão nhân thân hình khô gầy, thực lực kinh người, điệu bộ giống như tôi tớ.
Ba người này tuy không nói gì thế nhưng thần thái cực kỳ kiêu ngạo, nghênh ngang mà đi, không để ai vào trong mắt, cao cao tại thượng, thần sắc kiêu căng hướng về phía Nguyên tố tế đàn đi tới.
- Đứng lại, chỉ bằng ba người các ngươi mà cũng muốn chiếm một cái danh ngạch “Nguyên tố chi môn” ?
Hai vị cường giả thực lực ước chừng Tân Nguyệt cấp trung giai lục đoạn nháy mắt với nhau, cười lạnh cùng bước ra ngăn cản lối đi của ba người, một người trong đó dùng ánh mắt đầy tính xâm lược nhìn từ trên xuống dưới ba người một lượt với vẻ trêu tức, cố ý trêu đùa:
- Người cao to, cút về đi thôi, đây cũng quá so với khổ người của ngươi rồi, ai nói người to lớn thì có tư cách vậy! ?
- Khặc khặc…Khặc khặc… Gặp Eindhoven Vương mà còn có kẻ đứng ra muốn chết, ha ha, ta ngửi được mùi máu rồi…
Hai lão già như thây khô phía sau tráng hán phát ra một trận cười chói tai, thân ảnh đồng thời hóa thành hai đạo khói đen, tức thệ chợt lóe, rất nhanh lui về phía sau của tráng hán.
Phù phù!
Thân thể hai cường giả chặn đường lắc lư vài cái rồi ngã trên mặt đất.
Đầu của bọn họ giống như dưa hấu bị bóp nát, xương sọ bị nghiền nát hoàn toàn, chỉ còn lại bộ phận dưới ngực, hai lão già như thây khô lóe lên đi tới trước mặt tráng hán, mở bàn tay ra cầm lấy hai bộ óc.
- Khặc khặc…óc cao thủ thật đúng là mỹ vị a! !
Hai lão già như thây khô quả thật tựa như ác ma, trong tiếng cười quỷ dị, thế nhưng thật sự lè lưỡi liếm óc trên tay, giống như là đang ăn mỹ thực gì vậy, cường giả gần xung quanh nhìn thấy một màn như vậy đều trắng bệch mặt, có người trực tiếp nôn mửa.
Lần này, không người nào dám ra tay ngăn cản ba người kia.
Hai lão giả độc thủ đã phi thường kinh khủng, hơn nữa khí tức trên người cự hán đầu bóng lưỡng chưa xuất thủ kia cũng không kém, lấy thực lực của tổ hợp ba người như vậy tuyệt đối là có tư cách giành một cái danh ngạch “Nguyên tố chi môn”.
Lại là một trận trầm mặc ngắn ngủi…
- Thời gian không sai biệt lắm, Garcia, chúng ta cũng lên đi!
Hồng bào chấp sự Pellegrini nghiêng người, ngữ khí bình thản nói với Thần Sư trẻ tuổi Garcia đứng bên cạnh.
Thấy chỉ còn lại năm tọa “Nguyên tố chi môn”, trong lòng người của Thần đội Tài Quyết cũng hơi sốt ruột, muốn hoàn thành nhiệm vụ Giáo Hoàng giao phó lần này thì nhất định phải tiến nhập được khu vực độ khó cấp độ ba mươi sáu, không thể chờ đợi thêm nữa.
- Được.
Garcia gật đầu.
Trên khuôn mặt coi như là tuấn lãng của hắn có vẻ hơi trắng bệch, nguyên bản Thần đội Tài Quyết có ba mươi người tới thì lúc này còn lại mười hai người may mắn sống sót, những người này thực lực không cao, ngoại trừ chấp sự Pellegrini ra thì những người khác nhiều nhất cũng chỉ là Tân Nguyệt cấp sơ giai một, hai đoạn mà thôi, hầu như đều dựa vào Garcia toàn lực bảo hộ mới có thể sống sót đi tới đây, vì thế thánh lực của Thần sư trẻ tuổi một thân thực lực Bán Nguyệt cấp cũng tiêu hao không ít.
Bởi vì mỗi một tòa Nguyên tố chi môn mở ra chỉ truyền tống được tối đa năm người, vì vậy trong giáo đình nhất định phải có bảy người ở lại, Pellegrini cầm quyền trượng Hoàng Kim chú cắm trên mặt đất, quyền trượng nở rộ quang huy trong vòng mười thước, đem bảo hộ những người ở lại khỏi áp lực kinh khủng của khu vực độ khó cấp độ ba mươi tư này.
Trong quá trình tuyển chọn người tiến nhập “Nguyên tố chi môn” theo Garcia và Pellegrini thì có xảy ra tranh chấp một chút, không ai cam tâm tình nguyện bỏ lỡ cơ hội tiến vào khu vực trung tâm của “Thần Ma Cung Điện” cả, cuối cùng chấp sự Pellegrini chọn hai gã tâm phúc hắn tín nhiệm nhất đi theo, để lại một danh ngạch cho Thần sư Garcia lực chọn.
- Alan, ngươi đi theo ta đi.
Garcia đem danh ngạch này cho người từ trước đến nay vẫn có chút chiếu cố cho mình, thế nhưng thực lực của Alan là yếu nhất trong đội, miễn cưỡng mới đạt được bát Tinh cấp.
- A…Ta? Cảm tạ đại nhân, cảm tạ ngài, cảm tạ!
Alan quả thực là thụ sủng nhược kinh, hắn tuyệt đối không ngờ chính mình lần này lại may mắn như vậy, nhìn ánh mắt hâm mộ của những đồng bạn bên cạnh, vị Thần kỵ sĩ thường ngày vẫn ăn nói khép nép này cảm thấy như vận mệnh của chính mình tựa hồ phát sinh cơ hội chuyển biến rồi.
Năm người giáo đình cứ vậy bước lên tế đàn trong ánh mắt kính nể của mọi người, chiếm lấy một cái “Nguyên tố chi môn”.
Sự kính nể của mọi người tự nhiên là không phải vì năng lực mà là bởi vì bộ giáo bào bọn hắn khoác trên người, uy thế của Thần Thánh Giáo Đình ở đại lục Azeroth đích thực là rất kinh khủng, coi như là những cường giả tập hợp ở đây cũng không ai dám ra tay ngăn cản đoàn người này, xuất thủ với người của Thần chính là xúc phạm Thần, sữ bị giáo đình truy sát khắp đại lục, coi như là Tôn giả Đại Nhật cấp cũng còn kiêng nể, không dám đối nghịch với Giáo đình.
Trong nháy mắt, tám tòa “Nguyên tố chi môn” chỉ còn lại một nửa.
Ý nghĩ một nửa cơ hộ chiếm được “Nguyên tố chi môn” đã tan vỡ khiến cho bầu không khí trong quảng trường càng thêm khẩn trương.
- Được rồi, không sai biệt lắm, nghỉ ngơi đủ rồi, chúng ta cũng lên đi!
Trong không khí giương cung bạt kiếm, có người đột nhiên thản nhiên mở miệng nói.
Câu nói vừa dứt, mọi người chỉ cảm thấy một trận hoa mắt, quang diễm màu cam lóe lên, hai đạo nhân ảnh đã xuất hiện trước tòa “Nguyên tố chi môn” thứ năm, một người trong đó có vóc người ải tráng, cao không quá một thước bảy, đầu tóc quấn trục, hốc mắt hãm sâu, râu quai nón rậm, khí tức trầm ổn, không ai có thể thấy được người này thực lực sâu cạn thế nào, còn một người khác thì khoác áo giáp hoàng sắc, hơi cao, tứ chi tráng kiện, diện mạo thô kệch, cực kỳ xấu xí, biểu tình hung hãn, giống như một con thú, tùy thời đều có thể nổi điên.