Nghe lão già đen gầy nói xong, lúc này mọi người mới chú ý tới, tám tòa “Nguyên tố chi môn”, trong đó đúng là người Zenit chiếm hai tòa, Tôn Phi là người Zenit, mà trung niên tóc dài lam sắc và hai hộ vệ bên cạnh, nhìn cách ăn mặc và hành động thì có vẻ cũng là người Zenit.
Cứ như vậy đã thực sự để một số người ở đây nảy sinh một ít bất mãn, mặc dù là lấy sự mạnh mẽ của Thần Thánh Giáo Đình cũng chỉ chiếm một cái “Nguyên Tố Chi Môn”, trong mười hai người thì bảy người phải lưu lại bên ngoài, lẽ nào một cái đế quốc Zenit nho nhỏ còn muốn bá đạo hơn Thần Thánh Giáo Đình sao?
Trong lúc nhất thời, ánh mắt mọi người đều tập trung vào trên người Tôn Phi và trung niên tóc dài lam sắc.
Trung niên tóc dài lam sắc chỉ hừ lạnh một tiếng, khí tức cường đại chương hiển, không thèm nói gì nhưng thái độ lại rất rõ ràng, cự tuyệt phải làm ra bất kỳ nhượng bộ nào, nếu có người không phục, dùng nắm đấm và đao kiếm mà nói.
Thế nhưng sao lại có người dám so chiêu với đại cao thủ như vậy chứ?
Tôn Phi dừng một chút, nhìn xuống những lão cường giả phía dưới “Nguyên tố tế đàn” đã có chút thất vọng, trong lòng khẽ động, cất cao giọng nói:
- Bên cạnh ta còn có thể đứng bốn người.
Tay hắn vươn ra, chỉ mấy người thọ mệnh đã sắp cạn, những người này nếu không đột phá được cảnh giới võ đạo thì sẽ chết do cạn khí tức trên thân, nói:
- Các ngươi có thể đứng bên cạnh ta, cùng ta tiến vào “Nguyên Tố Chi Môn”.
- A? Thực sự? Cảm tạ ngươi, vương giả trẻ tuổi!
- Cảm tạ, thật sự đa tạ ngươi, chư thần phù hộ ngươi, người thanh niên, ta nợ ngươi một cái nhân tình thật lớn!
Bốn vị cao thủ được chỉ điểm quả thật giống như là nằm mơ, mừng rỡ như điên, trong đó có một vị cao thủ râu tóc đã bạc trắng thậm chí còn bật khóc, loại hy vọng có được từ trong tuyệt vọng này mặc dù là cao thủ thì cũng khó có thể kiềm chế được tâm tình, nhất thời hỉ nộ ái ố đều hiện ra, đối với Tôn Phi liên tục nói lời cảm tạ, xưng tên sao đó nói nhất định sẽ hồi đáp chi ân hôm nay của Tôn Phi.
- Bên người hai vị cũng có thể đứng thêm ba người nữa.
Tôn Phi chỉ chỗ “Nguyên Tố Chi Môn” của Tử Linh Ma Pháp Sư Hasselbaink và vong linh cốt long, nói.
- Đây…Cũng được, nếu Hương Ba Vương đã đề nghị, như vậy bên này chúng ta cũng có thể nạp thêm ba người nữa.
Tử Linh Ma Pháp Sư là nhân vật nào chứ, hắn sớm đã thành tinh rồi, nghe Tôn Phi nói vậy liền lập tức hiểu Quốc Vương Bệ Hạ muốn thu phục nhân tâm, lập tức tỏ thái độ như vậy, người bên ngoài nhìn vào sẽ cho rằng vị cường giả thần bí đeo mặt nạ này là vì thực lực trác tuyệt của Tôn Phi mà cấp cho Tôn Phi một cái mặt mũi.
Bất quá cũng phải nói lại, những người này đích xác là đáng giá lôi kéo, bọn họ ở bên ngoài có ai không phải là chư hầu hay cường giả một phương, nắm trong tay ảnh hưởng vô cùng to lớn, nhìn bọn họ trong “Thần Ma Cung Điện” có vẻ yếu thế, thế nhưng một khi ra ngoài kết hợp với lực lượng của mình, phát huy ra toàn bộ năng lượng thì phi thường kinh khủng, bất luận là từ phương diện gì mà nói thì đây cũng là một lần buôn bán có lời.
Lại có ba người trực tiếp chiếm được cơ hội tiến nhập “Nguyên Tố Chi Môn”, đối với hai người Tôn Phi và Tử Linh Ma Pháp Sư liên tục cảm tạ, lần nữa lại hẹn ngày sau nếu có gì cần hỗ trợ, bất kể là trắc trở như thế nào nhất định bọn họ sẽ xuất thủ tương trợ.
- Ha ha, Thần Giáo đạo chúng ta, thành toàn người khác cũng chính là thành toàn mình.
Hoàng giả Ajax nhìn một màn này, cười ha ha, quay lại gật đầu với Tôn Phi, tiếp tục nói:
- Nếu Hương Ba Vương Bệ Hạ đã có ý tốt thành toàn cho người khác, vừa lúc ngày hôm nay ta cũng thiếu Bệ Hạ một cái ân tình, vậy trước tiên hoàn một phần nhỏ đi vậy. Bên người chúng ta cũng có thể đứng thêm ba người nữa.
Hắn ở trên Nguyên tố tế đàn chỉ ba người phía dưới, trong đó có hai người xuất thân từ đế quốc Ajax chính là hoàng tử Jan Vertonghen và cao thủ đến từ Đại Tuyết Sơn Murdoch, một người khác cũng là một vị lão cường giả, còn “Tuyết Sơn Ẩn Giả” và Donie đều bị bài xích ở ngoài.
Hoàng giả Ajax phen này tỏ thái độ như vậy cũng khiến Tôn Phi có chút ngoài ý muốn.
Trong ba người hắn chỉ điểm thì có hai người là xuất thân từ Ajax, hoặc ít hoặc nhiều hắn cũng chứa một chút hy vọng, chỉ sợ không có chuyện lúc trước phát sinh thì hắn cũng sẽ đem theo hai người Jan Vertonghen và Murdoch bên người, bất quá lấy thân phận của người này, hạng người tôn quý như hắn tuyệt đối là đại nhân vật trong hoàng thất Ajax, thế nhưng lại nguyện ý vì Tôn Phi mà cấp cho Tôn Phi mặt mũi như vậy, khiến một kẻ không quen biết đứng bên cạnh bọn họ, coi như cũng là thiện ý lớn.
Tôn Phi tuy rằng loáng thoáng cảm thấy có gì đó không thích hợp, thế nhưng biểu hiện ra cũng chỉ là gật đầu biểu thị cảm tạ.
Mấy góc “Nguyên Tố Chi Môn” của Thần Thánh Giáo Đình và hoàng trữ Saint-Germain đều đã đủ số lượng năm người, trung niên tóc dài lam sắc biểu lộ không thêm bất luận kẻ nào tiến nhập cùng, vị ma pháp sư áo bào trắng vẫn luôn nhắm mắt, trên mặt biểu tình không nhịn được, sát khí bốc len, không người nào dám hỏi hắn gì, tráng hán đầu trọc và hai lão già như sát quỷ cũng không phải là người lương thiện, tự nhiên là thà lãng phí hai cái danh ngạch cũng sẽ không cho phép người khác cùng hắn tiến vào “Nguyên Tố Chi Môn”.
Những người còn lại phía dưới đều dùng nhãn thần cầu khẩn nhìn Tôn Phi, hy vọng Tôn Phi có thể thay bọn họ nói mấy câu.
Tôn Phi nhưng lại chỉ có thể lắc đầu, hắn cũng nhậnn ra mình đã đạt đến cực hạn rồi, Tử Linh Ma Pháp Sư và hoàng giả Ajax cho hắn mặt mũi không có nghĩa là những người khác cũng sẽ làm vậy, nếu như mở miệng lần nữa tuyệt đối là không được, tự rước lấy nhục mà thôi, huống chi những người còn lại đại đa số đều là cả người sát khí, diện mục hung ác độc địa, nghĩ cũng tuyệt đối không phải là hạng người tốt đẹp gì, không đáng để trợ giúp.
- Được rồi, nếu tất cả mọi người không có ý kiến gì khác vậy chúng ta liền bắt đầu thôi động Nguyên tố tế đàn, mở “Nguyên Tố Chi Môn” ra thôi.
Tử Linh Ma Pháp Sư Hasselbaink lại đề xuất lần thứ hai.
Lão già khô gầy lúc này lại muốn Tôn Phi đem danh ngạch của mình tặng cho “Tuyết Sơn Ẩn Giả”.
Tất cả mọi người đều không kịp phản ứng với biến hóa này, tuy rằng không rõ lão già như ma quỷ này nổi điên cái gì, thế nhưng tất cả mọi người đều có thể nhìn ra, hắn căn bản là không vừa mắt với Hương Ba Vương, cố ý làm cho Hương Ba Vương phải khó xử.
Lẽ nào lão gia hỏa này với Hương Ba Vương có cừu oán?
Mọi người ai nấy đều suy đoán.
Tôn Phi giật mình, nhìn lão già khô gầy này, thần sắc lạnh xuống, không giận mà cười, lạnh giọng nói:
- Ngươi tính là cái gì? Cũng dám một vốn bốn lời khoa chân múa tay trước mặt Bản Vương?
- Khặc khặc, người thanh niên, hỏa khí lớn như vậy a, khoa chân múa tay là còn nhẹ nhàng đó!
Lão già dứt khoát hướng về phía Tôn Phi đi tới, trên thân bắt đầu khởi động vụ khí hắc sắc, phóng xuất ra khí tức cường hãn, sâu trong đáy mắt lóe ra biểu tình trêu tức, từng bước từng bước đi tới cười quái dị nói:
- Ta thuần túy chính là nhìn ngươi khó chịu, không muốn cho ngươi tiến nhập “Nguyên Tố Chi Môn”, khặc khặc khặc khặc…Ngươi cũng chỉ là một cái Quốc Vương nước phụ thuộc đế quốc Zenit nho nhỏ mà thôi, mà ở đây ai không phải là một đời cường giả của các đế quốc, so sánh ra, một tên hậu bối nho nhỏ như ngươi có tư cách gì thay thế được bọn họ tiến nhập “Nguyên Tố Chi Môn”, hắc hắc, rồi lại nói, ngay cả hộ quốc Vũ Thánh đế quốc Ajax của các ngươi còn bị ta làm thịt, còn không biết sống chết đồng thời tuyên chiến với tam đại đế quốc, diệt quốc cũng chỉ là sự tình sớm muộn, đến lúc đó từ hoàng thất trở thành bần dân, cũng sẽ bị in ấn ký trở thành nô lệ đê tiện, hắc hắc, hà tất lãng phí một cái danh ngạch tiến nhập “Nguyên Tố Chi Môn” ?
Trong mắt Tôn Phi hàn quang bắn ra nhưng trong lòng hắn lại càng thêm bình tĩnh lại.
Lão đầu đen gầy này chẳng qua thực lực cũng chỉ là Tân Nguyệt cấp thượng giai, so với mình thì còn kém xa, lại dám làm càn khiêu khích chính mình như vậy, lẽ nào hắn có chỗ dựa nào? Ánh mắt Tôn Phi lướt qua lão già thấy tráng hán đầu bóng lưỡng phía góc “Nguyên Tố Chi Môn” đông nam, đối phương cao ngạo khóe miệng mở ra một độ cung tàn nhẫn, thần sắc nghiêm nghị lạnh lùng, cũng đang nhìn bên này.
Cự hán đầu bóng lưỡng này là một trong số ít người Tôn Phi không nhìn thấu được thực lực, cả người hắn lộ ra mọt loại cảm giác nguy hiểm cực đoan, nếu quả thật là phải giao thủ, Tôn Phi đang tự hỏi, với thực lực hiện nay của chính mình cõ lẽ không phải là đối thủ của người này, có lẽ chỗ dựa của lão già đen gầy này chính là cường giả này đi. Trong lòng Tôn Phi hồ nghi, nhưng lại không biết mình đắc tội với một cường giả như vậy khi nào, địch nhân là người như vậy thật sự là sự tình làm người ta đau đầu.
Bất quá trong nháy mắt, Tôn Phi cũng không do dự đem cự hán đầu bóng lưỡng này liệt vào phàm trù địch nhân.
Nếu đối phương đã phóng ra địch ý thì Tôn Phi cũng tuyệt đối không lựa chọn thỏa hiệp.
Mà địch nhân thực lực càng mạnh thì Quốc Vương Bệ Hạ lại càng trấn tĩnh.
Hắn bất động thanh sắc, sát ý trong lòng cũng phát ra càng nồng đậm.
Bất kể như thế nào thì lão già đen gầy này cũng phải chết.
Rồng có nghịch lân, xúc phạm đều phải chết, mà “nghịch lân” của Tôn Phi chính là Vũ Thánh Krasic đã chết, chính miệng lão già đen gầy này vũ nhục Krasic, Tôn Phi đã hạ quyết tâm, mặc kệ là nỗ lực thế nào thì Tôn Phi cũng nhất định phải làm cho lão quỷ này phải trả giá thật đắt, trong lòng Quốc Vương Bệ Hạ tính toán khoảng cách và góc độ xuất thủ, lực lượng cả người đã lén lút đề thăng, không khí tựa hồ muốn ngưng đọng.
- Thực sự là đáng tiếc a, không thể tự mình ra tay làm thịt Vũ Thánh Zenit, hắc hắc, óc Vũ Thánh hộ quốc nhất định là mỹ vị a…
Lão quỷ đen gầy cũng đã đề tụ đấu khí, cả người phát ra tiếng ba ba xương cốt va vào nhau, song chưởng tăng vọt, móng tay dài cừng nửa thước của hắn lóe ra u quang hắc sắc, giống như là thần binh lợi khí, kéo lê trên mặt đất tạo thành từng vết nứt rõ ràng trên mặt đất.
Khẩn trương!
Hồ nghi!
Thế cục, hết sức căng thẳng.