Cảm nhận được khí thế và sát cơ khiến người ta sợ hãi trên người lão quỷ đen gầy, mấy lão cường giả bên cạnh Tôn Phi bởi vì Tôn Phi nhất thời mềm lòng mà chiếm được cơ hội tiến nhập “Nguyên Tố Chi Môn” đều tự liếc nhau, tuy rằng biết mình không phải là đối thủ của gia hỏa thực lực kinh khủng này thế nhưng vẫn đồng loạt chắn trước người Tôn Phi.
- Khặc khặc…Mấy lão già không biết sống chết kia, các ngươi cũng dám ngăn cản trước mặt ta?
Lão quỷ khô gầy cười quỷ dị, móng tay hơi nhún có thể so với thần binh lợi khí phát ra những tiếng leng keng như kim loại, tràn ra kình khí kinh khủng, hắn vừa cười vừa nói:
- Dám đứng bên cạnh hắn thì ta đem óc của bọn ngươi, toàn bộ đều móc ra…Các ngươi, toàn bộ đều phải chết!
Thấy cử động như vậy của mấy cường giả lớn tuổi bên người, trong lòng Tôn Phi có chút ấm áp, một phen thiện ý của mình khi trước cuối cùng cũng không có uổng phí, bất quá trong lòng hắn sớm đã có tính toán, liền bước ra đứng phía trước mấy người họ, đối với mấy người họ nói:
- Không sao, tôm tép nhãi nhép như vậy, vẫn là để ta tự mình giải quyết đi.
- Na…Vậy Bệ Hạ cẩn thận nhiều hơn a!
Bốn lão cường giả do dự một phen, sợ Quốc Vương Bệ Hạ tuổi trẻ khí thịnh, hành sự lỗ mãng, một người trong đó đứng ra hướng Tôn Phi nháy mắt, nhắc nhở hắn chú ý cự hán đầu bóng lưỡng nãy giờ vẫn không lên tiếng ở đằng kia.
Tôn Phi mỉm cười gật đầu, biểu thị mình tự biết.
- Khặc khặc khặc khặc…Chết đi, tiểu tử cuồng vọng, cùng ta đối địch mà dám phân thần…
Tiếng hô bạo tung, thấy Tôn Phi tự đại như vậy rốt cục khiến lão quỷ đen gầy bị chọc giận, thân hình chợt lóe, hóa thành một đạo thiểm điện hắc sắc, móng tay vô cùng sắc bén vẽ thành từng đạo dấu vết trong hư không, hướng về phía ót Tôn Phi trổ xuống.
Một trảo này hiển nhiên là đấu khí kỹ tất sát của hắc y lão quỷ, mười ngón chụp xuống, lờ mờ ẩn hiện pháp tắc không gian, làm cho người ta sản sinh một loại ảo giác không thể né tránh, nhìn như thong thả thế nhưng kỳ thực là cực nhanh, trong lúc thoáng qua đó mà móng tay như thần binh lợi khí đó đã sắp chạm đến Tôn Phi rồi.
Trong lúc điện quang hỏa thạch đó, trên mặt hắc y lão quỷ lộ ra kinh hỉ ngoài dự liệu.
Lúc đầu hắn đã làm tốt khâu chuẩn bị khổ đấu rồi, bởi vì hắn biết rõ thực lực của bản thân và người trẻ tuổi trước mắt kia chênh lệch không nhỏ, mục đích của hắn chỉ là chọc tức Hương Ba Vương khiến Hương Ba Vương xuất thủ, chuyện kế tiếp tự nhiên sẽ có người giải quyết, nhưng thật không ngờ người thanh niên này lại dám tự đại như thế, thoạt nhìn thực lực tuy mạnh nhưng lại không có kinh nghiệm chiến đấu gì, bị chính mình nắm được khe hở.
Lão quỷ đen gầy nhe răng cười hả hệ.
Hắn tựa hồ đã thấy được tràng diện bộ óc của thiên tài trẻ tuổi trác tuyệt kia nằm trong tay chính mình.
Một màn ngoài ý muốn này nhất thời khiến mọi người xung quanh phát sinh một trận kinh hô.
Sau một cái chớp mắt, quả nhiên lợi trảo của lão quỷ đã cắm vào trong đầu của Hương Ba Vương…
Thế nhưng, đây chẳng qua là tàn ảnh.
Lão quỷ đen gầy đang nhe răng cười lúc này biến thành tiếng kêu sợ hãi, móng tay truyền đến xúc cảm đích thực thế nhưng không phải là loại cảm giác quen thuộc khi vô số lần trảo đầu lâu của đối thủ, càng dùng sức mạnh thì càng càng không trảo được, móng tay thập phần sắc bén bị chấn đến nỗi bàn tay hắn tê dại đi.
Đây cũng là cảm giác cuối cùng mà thần kinh của hắn truyền tới thân thể.
Thật sự khó có thể tưởng tượng, một người đứng thẳng bất động lại có thể đạt tới trình độ như vậy, tốc độ nhanh đến mức lưu lại tàn ảnh trong không trung, trên mặt Tôn Phi mang theo ý cười, nhìn mười ngón tay của đối thủ xẹt qua, quang diễm ngân sắc bao phủ trên nắm tay, Quốc Vương Bệ Hạ đánh ra một quyền.
Một quyền này, mang theo khí thế có đi mà không thể có về.
Chỉ cần trúng một quyền này, không có gì ngoài ý muốn thì mặc dù hắc y lão quỷ có thực lực Tân Nguyệt cấp thượng giai cũng sẽ bị oanh thành một đoàn huyết vụ, một đống chất thải, một bãi thịt vụn, một đống tro cốt, một luồng vong hồn!
Thế nhưng, có người không muốn một quyền này đánh trúng.
Trong nháy mắt lúc Tôn Phi xuất quyền, cự hán đầu bóng lưỡng phía tòa “Nguyên Tố Chi Môn” góc tây nam xa xa kia lọ ra tia mỉm cười tàn nhẫn, khí tức trên thân thoáng nở rộ, hắn đợi cơ hội xuất thủ này thật sự là quá lâu rồi.
Thế nhưng, bọ ngựa bắt ve, chim sẻ đứng sau.
Trong nháy mắt ngay khi hắn chuẩn bị xuất thủ lại có hai cỗ khí tức cường đại vô cùng sắc bén trong nháy mắt cũng tập trung về hắn, làm bản năng của hắn cảm nhận được uy hiếp tử vong, thân thể cứng đờ, minh bạch chỉ cần mình xuất thủ với tên Quốc Vương trẻ tuổi phía xa xa kia thì hai cỗ khí tức cường đại đang tập trung vào chính mình kia cũng sẽ lấy khí thế như băng sơn nghiền áp qua đây, lực lượng như vậy, mặc dù là thực lực của hắn có cường đại cũng phải chịu thiệt thòi lớn.
Hai cỗ hơi thở này, một cỗ đến từ chính Tử Linh Ma Pháp Sư Hasselbaink.
Hasselbaink tuyệt đối là cáo già, đã sớm thấy rõ ràng ngọn nguồn sự tình, hiểu rõ cự hán đầu bóng lưỡng kia chính là muốn gây phiền phức cho Tôn Phi, vì vậy vẫn luôn vận sức chờ phát động, một thân thực lực Nguyệt cấp đại viên mãn hơn nữa đã trải qua chiến đấu vô cùng, đủ để kinh sợ bất cứ đối thủ nào, khí tức cường hãn chỉ thoáng nở rộ, mặc dù có toát ra khí tức tử linh ma pháp thế nhưng đại địa đã hơi bị một trận rung động, cực kỳ kinh khủng.
Mà một cỗ hơi thở khác, thế nhưng lại tới từ trung niên tóc dài lam sắc.
Đây thật sự là ngoài ý muốn của cự hán đầu bóng lưỡng, ai có thể nghĩ đến, trung niên tóc dài lam sắc vừa mới lúc trước không cho Hương Ba Vương chút mặt mũi nào, thế nhưng lúc này lại không chút do dự nào đứng phía sau bảo vệ Hương Ba Vương, đây cũng là cao thủ cực kỳ kinh khủng, khí tức như sông, trầm ổn như núi, nội liễm thâm sâu, mọi cử động của hắn đều làm cho người ta hít thở không thông, cự hán đầu bóng lưỡng tự hỏi nếu như giao thủ với người này, thắng bại tuyệt đối là không thể, tự nhiên là càng thêm kiêng kỵ.
Trong nháy mắt bị hai đại cường giả tập trung trên người như vậy, thân thể của cự hán đầu bóng lưỡng cứng đờ, hắn biết đối mặt với một trong hai người này đều đáng sợ, thế nhưng nếu đồng thời đối mặt với hai người này thì nhất định thất bại, vì vậy lúc này hắn không có cách nào xuất thủ được, chỉ có thể trơ mắt nhìn cuộc chiến kết thúc như vậy.
Phanh! !
Một đoàn huyết vụ bể ra.
Một chiêu lão quỷ đen gầy đã phải táng thân, trợ giúp trong kế hoạch cũng không có đến khiến trong lòng hắn càng là một mảnh hàn lãnh, trong đôi mắt Hương Ba Vương bạo ra sát cơ không hề che giấu, khiến hắn càng như rơi vào hầm băng, trong lòng hối hận ngàn vạn lần, chỉ có thể trơ mắt nhìn thân thể chính mình bị Hương Ba Vương bạo trúng.
Một giây sau, cảm giác tứ chi xé rách kinh khủng truyền tới.
Loại thống khổ này duy trì hơn mười giây, sau đó thì hắn mất đi trực giác, thân thể của hắn trực tiếp bị oanh thành cặn bã, huyết nhục hóa thành huyết vũ khắp bầu trời, phiêu tán hạ xuống, hài cốt không còn.
- Vũ nhục Vũ Thánh Zenit, chết vạn lần cũng không đủ chuộc tội!
Quyền diễm ngân sắc chấn động, Tôn Phi đem huyết nhục bám vào tay mình đánh bay, thanh âm của hắn vang lên bên tai mọi người khiến tất cả đều không nhịn được mà giật mình trong lòng.
- Ngươi thế nhưng dám giết hắn?
Cảm thụ được hai đại khí tức tập trung trên người mình đã thu liễm không ít, cự hán đầu bóng lưỡng vẫn cao ngạo lãnh khốc lúc này hiện ra thần sắc nỏi giận trên mặt, nhãn thần như điện, tập trung vào Tôn Phi.
- Giết hắn? Chỉ là bắt đầu mà thôi, ngươi nhớ kỹ cho ta, ta nhất định giết ngươi!
Tôn Phi không hề sợ hãi đối diện với ánh mắt của cự hán đầu bóng lưỡng, không có vẻ gì bởi vì đối phương phóng thích nổi giận mà có bất kỳ lùi bước nào.
Quốc Vương Bệ Hạ đích xác đã xác định quyết tâm muốn giết chết cự hán đầu bóng lưỡng này, đối phương rõ ràng là có địch ý nồng hậu với mình, cố tình làm khó mình, sai gã lão quỷ đen gầy đi khiêu khích làm khó dễ, liên tiếp vũ nhục Vũ Thánh Krasic chạm đến nghịch lân trong lòng Tôn Phi, hơn nữa một cái đại cao thủ như vậy nếu như không kịp thời diệt trừ, đối với mình và Hương Ba thành mà nói đều là đại nguy hiểm.
Tôn Phi tuyên chiến như vậy khiến cho mọi người trên Nguyên tố tế đàn đều cảm thấy chấn động.
Hương Ba Vương đích xác là biểu hiện ra thực lực cường đại và tiềm lực kinh khủng, thế nhưng trước mắt cũng tuyệt đối không phải là đối thủ của cự hán đầu bóng lưỡng này, trong lúc nổi giận hắn cũng bày ra thực lực ít nhất cũng là Mãn Nguyệt cấp sơ giai đến trung giai, cao hơn Hương Ba Vương ước chừng một cái đại cảnh giới, kém nhiều như vậy ngoại vật tuyệt đối không thể bù đắp được, nhưng không biết Hương Ba Vương lấy lòng tin từ đâu ra lại dám tuyên bố giết cự hán đầu bóng lưỡng này.
- Ha ha ha? Cái gì? Ngươi nói cái gì? Giết ta? Ha ha ha…
Cự hán đầu bóng lưỡng từ nổi giận biến thành kinh ngạc, kinh ngạc rồi chuyển hóa thành cuồng tiếu, tựa hồ như nghe được chuyện gì đáng chê cười nhất thế gian này, cười đến chảy cả nước mắt ra:
- Tốt, tốt, rất tốt, thật quá tốt, lần đầu ta nghe được tuyên ngôn ngu xuẩn như vậy, ha ha ha, ngay cả phế vậy Vũ Thánh Krasic cũng không dám cuồng vọng như vậy, một cái hậu bối nho nhỏ như ngươi lại dám, ha ha, thật sự là buồn cười, tốt, ta cho ngươi một cơ hội, Bổn Hoàng, Eindhoven chi hoàng Kromkamp, tiểu tử kia, bổn hoàng đợi ngươi tới chém giết, ha ha ha…
Cự hán đầu bóng lưỡng tuôn luôn ra thân phận của mình.
Mọi người trên dưới tế đàn không nhịn được mà hít vào một ngụm lãnh khí.
Cự hán đầu bóng lưỡng này dĩ nhiên lại là Hoàng đế Đế quốc nhất cấp Eindhoven, thật sự là làm cho người ta quá khiếp sợ.
Theo lời đồn thì đại đế Kromkamp của đế quốc Eindhoven là một vị có tu vi võ đạo cực kỳ cao, tính tình tàn bạo yêu thích giết chóc, ở đế quốc Eindhoven không có bất kỳ người nào dám can đảm nói vậy về hoàng đế, bởi vì làm vậy sẽ bị cắt rụng đầu lưỡi, móc rụng con ngươi, phương viên trong vòng trăm dặm đại đế Kromkamp tàn bạo nổi danh, nghe đâu khi xưa hắn được coi là thiên tài võ đạo kinh thế tuyệt diễm thế nhưng bị thua trong tay đại đế Zenit Yashin, vì vậy đối với người Zenit tràn đầy cừu hận, đã từng tàn sát hơn mười vạn bần dân vô tội trong cảnh nội Eindhoven chỉ là bởi vì hoài nghi trên người bọn họ chảy xuôi huyết mạch Zenit.
Vì vậy hắn có địch ý với Hương Ba Vương là điều có thể lý giải được.
Từ rất lâu rồi Kromkamp chính là tượng trưng cho bạo quân và ma vương.
Thế nhưng ngày hôm nay không biết vì cái gì lại chỉ mang theo hai Quỷ Vệ xuất hiện trong “Thần Ma Cung Điện”, có vài người đã cảm giác được có điều bất ổn, vừa có hoàng giả Ajax, hiện tại lại có đế vương Eindhoven, lẽ nào trong “Thần Ma Cung Điện” có gì đặc biệt sắp xảy ra?
- Eindhoven chi hoàng sao? Ngươi sẽ vì tự tung tự tác hôm nay mà trả giá thật đắt!
Tôn Phi cười lạnh trả lời một cách mỉa mai, nói:
- Một câu nói của ngươi sẽ dẫn tới chiến hỏa vô tận, ngày khác thiết kỵ Hương Ba đạp phá đế đô Eindhoven, hy vọng lúc đó ngươi còn vui vẻ như vậy.