Quốc Vương Vạn Tuế (Dịch Ful)

Chương 592 - Chương 488: U Quang

Quoc vuong van tue Full
Chương 488: U Quang
 

- Ngươi…

Vị bạo quân này rốt cuộc cũng bị Tôn Phi chọc giận lần nữa, có xung động muốn xuất thủ.

- Đều câm miệng đi, các ngươi đã lãng phí quá nhiều thời gian của ta, muốn đi vào khu vực trung tâm thì lập tức thôi động Nguyên tố tế đàn, mở ra “Nguyên tố chi môn”, có ân oán gì không hóa giải được thì đợi sau khi tiến vào khu vực độ khó cấp độ ba mươi sáu rồi thanh toán đi!

Ma pháp sư mặc trường bào trắng thần bí vẫn nhắm mắt im lặng từ đầu đến giờ đột nhiên mở miệng, trong đôi mắt lóe ra u quang nguy hiểm, mặc dù cường đại như Kromkamp mà khi nhìn đến đôi mắt ấy cũng không tránh khỏi giật mình trong lòng.

Ong ong ong!

Ma pháp sư thần bí nói xong thì xòe bàn tay ra áp lên thân cột “Nguyên tố chi môn”, một cỗ lực lượng bàng bạc rót vào trong đó, mắt thường cũng có thể thấy được cây cột nguyên bản màu xám trầm lặng đột nhiên lóe ra từng đợt quang hoa, ký hiệu trên thân trụ lóe sáng, rất nhanh đã trải rộng toàn bộ thân trụ “Nguyên tố chi môn”.

Ong ong ong!

Ong ong ong!

Cường giả ở các góc “Nguyên tố chi môn” khác cũng đồng thời rót năng lượng vào thân trụ phía mình, từng đợt tiếng rung động rất nhỏ vang lên, từng tòa “Nguyên tố chi môn” bắt đầu được khởi động, không ngừng có từng đợt năng lượng sóng động trên thân trụ truyền ra.

- Hừ!

Hoàng đế Eindhoven quay lại hừ lạnh Tôn Phi một tiếng, trở tay chưởng một chưởng lên thân trụ rót năng lượng vào, hai mắt lộ ra hung quang vẫn chăm chú nhìn chằm chằm Quốc Vương Bệ Hạ như trước.

Tôn Phi mang vẻ mỉm cười trào phúng trên mặt, thần thái thoải mái trở lại tòa “Nguyên tố chi môn” góc tây bắc, một tay dán lên thân cột rót năng lượng ma pháp vào.

Ở thế giới Diablo, chức nghiệp Barbarian mặc dù là dựa vào lực cận chiến thế nhưng khiến người ta ấn tượng chính là yêu cầu về ma pháp và trí lực cũng không kém, rất nhiều kỹ năng của Barbarian đều cần dựa vào ma pháp khu động, tỷ như kiếm kỹ “Toàn Phong Trảm” và “Khiêu Dược Trảm” mà Tôn Phi nắm giữ hiện nay muốn thôi động được nhất định cần đến lực lượng ma pháp.

Sau khi nhân vật Barbarian thăng cấp lên cấp 40 độ khó ác mộng thì hầu như các điểm thuộc tính đều được Tôn Phi gia tăng vào thuộc tính lực lượng công kích, giá trị ma pháp không tính là lớn, thế nhưng để khu động một tòa “Nguyên tố chi môn” vẫn là dư sức.

Rất nhanh, tám tòa “Nguyên tố chi môn” trên Nguyên tố tế đàn bắt đầu lóe ra ánh huỳnh quang lam nhạt, ngay sau đó dưới chân mọi người xảy ra biến hóa, từng hòn cự thạch di động giống như là bị một bàn tay vô hình nhấc lên, tràng diện quỷ dị vô cùng, tiếp theo hòn đá phía dưới tế đàn hợp lại thành một cái đĩa lớn, ùng ục chuyển động.

Loại dị tượng này khiến cho Tôn Phi có cảm giác giống như radio điều chỉnh tần số, muốn nối sang kênh khác vậy.

Quá trình này diễn ra không đến ba mươi giây, sau đó tám tòa “Nguyên tố chi môn” phóng ra quang diễm màu lam nhạt giống như vằn nước, đem mỗi cường giả phía dưới tòa “Nguyên tố chi môn” bao phủ trong đó, lam quang lóe ra, thân ảnh bên trong bắt đầu mơ hồ, đây là dấu hiệu của truyền tống.

- A a a, liều mạng!

Dưới Nguyên tố tế đàn đột nhiên có người nổi điên lên, sau đó hắn phóng lên tế đàn như điên, muốn ở thời khắc cuối cùng giành được một cái danh ngạch tiến vào khu vực trung tâm, đáng tiếc thân ảnh của hắn vừa va phải mép của Nguyên tố tế đàn thì đã bị một cỗ lực lượng vô hình chấn nát, hóa thành huyết vụ khắp bầu trời, hài cốt cũng không còn, chết thảm tại chỗ.

Một màn này khiến một ít cường giả nóng lòng muốn thử đã triệt để dập tắt tia hy vọng may mắn cuối cùng.

Sau một khắc, quang diễm lam sắc lóe mạnh khiến tất cả đều mờ dần.

Sau đó, không gian vặn vẹo, tất cả hỗn loạn, một giây sau các cường giả phía dưới tám tòa “Nguyên tố chi môn” đã biến mất.

Sau khi tất cả chấm dứt, Nguyên tố tế đàn lại khôi phục trạng thái yên tĩnh như chưa từng có gì xảy ra, một ít cường giả còn ôm hy vọng may mắn nhảy lên, lần thứ hai rót năng lượng vào tòa “Nguyên tố chi môn”, muốn khu động “Nguyên tố chi môn”, đáng tiếc, mặc kệ bọn họ cố gắng như thế nào thì tế đàn cũng không có chút phản ứng nào.

Sau một hồi, đoàn người còn lại từ từ tản đi.

Có vài người không cam lòng nên trở lại các khu vực độ khó khác tìm cơ hội, nếu vận khí tốt biết đâu phát hiện Thần Điện hay bảo khố mà các tiền bối trước chưa phát hiện, như vậy cũng coi như là thu hoạch lớn, còn những người khác thì thành thành thật thật đi tìm nơi độ khó thích hợp, ma pháp ảo trận không nguy hiểm đến tính mạng để tôi luyện thực lực bản thân, lấy cầu đột phá bình cảnh, vậy cũng không uổng công bọn họ tới “Thần Ma Cung Điện” chuyến này.

- Chúng ta cũng đi thôi!

“Tuyết Sơn Ẩn Giả” chán chường thở dài một tiếng, nhìn một lượt nhị đệ tử Donie đang run sợ, ngoài dự đoán của mọi người “Tuyết Sơn Ẩn Giả” không có chỉ trích Donie vì sự phản bội của hắn, cũng không có ý tứ xuất thủ trừng phạt hắn, ngược lại vẫn đối xử với hắn bình thường như trước.

Chính Donie cũng bất ngờ, thấy sư phụ thế nhưng lại không có giết mình, thái độ cũng không thay đổi, trong lòng hắn nghi hoặc, lo sợ, lúc trước hắn kiêu ngạo đắc tội với không ít cường giả, lúc này những người đó còn chưa rời đi, nhìn hắn với ánh mắt bất thiện, Donie đành phải kiên trì đi theo bên người “Tuyết Sơn Ẩn Giả”, chí ít thì sư phụ có vẻ sẽ tha thứ cho hắn, nếu so với bốn, năm tên địch nhân muốn thu thập mình thì an toàn hơn nhiều.

“Tuyết Sơn Ẩn Giả” mặc dù không có tư cách cạnh tranh tiến nhập “Nguyên tố chi môn”, cũng thảm bại trong tay Hương Ba Vương, thế nhưng một thân thực lực cũng không thể khinh thường, lại thêm hoàng tử Ajax Jan Vertonghen đang giữ Á Thần Đấu Binh biểu hiện rất kính trọng hắn, vì thế mấy cường giả định tìm Donie gây phiền phức cũng phải do dự một phen, cuối cùng vẫn là cười lạnh rời đi.

Hay là bọn hắn nghĩ “Tuyết Sơn Ẩn Giả” tất nhiên là muốn chính mình động thủ thanh lý môn hộ?

- Đi thôi! Trước tiên tìm một nơi thích hợp, khôi phục thực lực, đợi khi hai người chúng ta khôi phục được thực lực thì lập tức rời khỏi “Thần Ma Cung Điện” trở về Đại Tuyết Sơn, nhớ kỹ, từ nay về sau, không bao giờ…được đối địch với Hương Ba Vương nữa, người này, thật sự đáng sợ, cả đời ngươi cũng không thể trêu vào!

Thần sắc “Tuyết Sơn Ẩn Giả” chán chường, phóng ra một cỗ quang tráo từ đấu khí hỏa diễm, đem Donie bảo hộ trong đó, cất bước đi phía trước.

Thần sắc Donie lóe lên, thế nhưng lại không thể không thành thật đi sát phía sau sư phụ.

Bằng không, lấy thực lực của hắn, một mình ở lại khu vực độ khó cấp độ ba mươi tư tuyệt đối là chịu chết, căn bản không có khả năng đi ra khỏi quần thể Thần Ma Cung Điện.

Chẳng qua là hiển nhiên sắc mặt của gia hỏa hung ác nham hiểm này là bỏ ngoài tai lời nói của “Tuyết Sơn Ẩn Giả”, đầu tiên là hắn bị Tôn Phi đánh trước mặt vạn người, mất hết mặt mũi, vừa nãy mắt thấy sắp đạt được một danh ngạch tiến vào khu vực trung tâm thì bị Tôn Phi cướp mất cơ hội, lại rơi vào hiểm địa, hận ý trong lòng đối với Tôn Phi quả thật đã đạt tới trình độ ngập trời, làm sao có thể đơn giản nuốt trôi được cơn hận này.

Ánh mắt Donie lóe lên, hiển nhiên là đã đánh ra cái chủ ý gì rồi.

Bất quá, không ai chú ý tới, sau khi mọi người ở đây rời đi, hư không rung động, một tiểu nam hài thân mặc giáp hắc sắc xuất hiện dưới tế đàn, nhìn phương hướng Donie và “Tuyết Sơn Ẩn Giả” rời đi, trên mặt lộ ra vẻ khả ái ngây thơ làm ai cũng muốn cưng nựng.

- Thật là đáng chết a, lão bất tử và Alexander thế nhưng lại không mang theo ta tiến nhập “Nguyên tố chi môn”, hai cái gia hỏa vô sỉ, tức chết ta rồi…Hắc hắc, dù sao hai người này cũng muốn đi dưỡng thương khôi phục thực lực, hắc hắc, trước tiên ta tìm nơi uống rượu đã, rồi lại đi đối phó với bọn họ, ha ha…

Vong linh cốt long nói xong, thân hình nhoáng lên, trực tiếp biến mất tại chỗ.

Cảnh vật trước mắt nhanh chóng biến hóa, trong lúc thoáng qua đó giống như là lướt qua ngàn vạn năm.

Khi tầm mắt tất cả khôi phục lại bình thường, Tôn Phi nhất thời vô cùng ngạc nhiên.

Trước mắt là một khu rừng rậm, các loại cây rậm rạp tầng tầng lớp lớp tràn về phía chân trời, bên tai truyền tới tiếng chim muông vô tận, gió thổi vi vu, mùi hoa cỏ tràn vào mũi, không khí tươi mát đến cực điểm, hít một ngụm khí đã cảm thấy tinh thần sảng khoái, lỗ chân lông toàn thân đều vô cùng vui sướng, loại cảm giác tuyệt vời này làm cho người ta lầm tưởng như mình lạc vào tiên cảnh vậy.

Tôn Phi thật sự là không ngờ tới, khu vực độ khó cấp độ ba mươi sáu lại là một bức tranh hoàn toàn khác như vậy, không có vòng bảo hộ ngân sắc bao phủ trên bầu trời, không có kiến trúc cổ xưa liên miên không dứt, ở đây quả thật chính là một mảnh không gian khác, tràn đầy sinh cơ bừng bừng, so sánh với quần thể kiến trúc cũ kỹ trong cung điện tịch mịch, quả thật chính là tiên cảnh nhân gian.

Lúc này ở thế giới bên ngoài chính là lúc đông giá se lạnh, thế nhưng nhiệt độ không khí nơi này phảng phất như lúc giao mùa giữa xuân và hạ, ẩm ướt, lá cây xanh ngắt, vạn vật bừng sức sống, quả thật đây chính là thời không khác, tuyệt đối không phải là thế giới hiện thực, nếu như Tôn Phi đoán không sai thì đây có thể là một tiểu thế giới thượng cổ mà các đại nhân vật lấy thủ đoạn nghịch thiên để tạo ra, giống như là nữ tu sĩ Akara mở ra một không gian kỳ dị trong “Rouge Encampment”.

Thì ra “Nguyên tố chi môn” chính là cửa vào tiểu thế giới này.

Sau một hồi lâu Tôn Phi mới dần phục hồi lại tinh thần.

Lúc này ở bên cạnh hắn vẫn là bốn vị lão cường giả cùng hắn tiến nhập “Nguyên tố chi môn” lúc trước, hiển nhiên là bốn người họ cũng là lần đầu tiên tiến vào khu vực trung tâm Thần Ma Cung Điện, dĩ nhiên cũng bị chỗ này dọa cho sợ ngây người.

Tôn Phi đột nhiên nghĩ tới điều gì, cảnh giác nhìn bốn phía, thế nhưng lại kinh ngạc phát hiện, trong phạm vi tầm nhìn có thể đạt được không có một ai cả, về phần những cường giả ở bảy tòa “Nguyên tố chi môn” còn lại cũng vô tung vô ảnh, mặc dù là phóng ra tinh thần lực thì phương viên trong vòng hai dặm cũng không cảm ứng được khí tức của bất kỳ vị cường giả nào.

Bình Luận (0)
Comment