Quốc Vương Vạn Tuế (Dịch Ful)

Chương 594 - Chương 490: Thiên Không Chi Thành

Quoc vuong van tue Full
Chương 490: Thiên Không Chi Thành
 

- Đúng vậy, thanh niên này làm cho người ta nhìn không thấu, phi thường kinh khủng, may mắn chính là, chúng ta có thể trở thành bằng hữu của hắn, đợi sau khi ra ngoài nhất định phải tạo dựng quan hệ tốt đẹp với Hương Ba Vương, ta có một loại dự cảm, Hương Ba Vương này sớm muộn gì cũng có một ngày hắn làm chấn động toàn bộ đại lục!

Người còn lại gật đầu phụ họa.

- Ừm, các ngươi nói không sai…Hiện tại chúng ta đã thu nạp cũng đủ lại dược thảo rồi, kế tiếp không bằng dựa theo lời Hương Ba Vương, cùng nhau tìm một chỗ an toàn, tương hỗ chiếu ứng cho nhau, cùng nhau đột phá bình cảnh, lần nữa mượn ngoại vật như dược thảo cũng không phải là cách tốt.

Người còn lại kiến nghị.

- Được!

Mấy người nhìn nhau cười.

Nguyên bản bọn họ không có quen biết nhau, nhờ có Tôn Phi thu nhập mang họ cùng tiến vào “Nguyên tố chi môn” mà có cơ duyên xảo hợp, bọn họ đều là lão Vũ giả, thọ mệnh sắp cạn, vận mệnh khó cưỡng, đều có điểm tương đồng nên dễ nảy sinh hữu nghị, bốn người cùng nhau tìm một thạch động, ở bên trong thạch động giành giật từng giây tu luyện mong đột phá bình cảnh.

Hai cánh ngân sắc trên lưng Tôn Phi rung động, thân hình như lưu tinh phi hành trên không trung khống chế ở độ cao cách mặt đất ngàn mét, hắn phải tìm “Tế Đàn Thần Ma” là kiến trúc có độ cao đạt ngàn mét, quy mô to lớn, mục tiêu cực kỳ dễ thấy, tìm cũng không khó, vì vậy Tôn Phi cũng không cần từng bước tìm tòi trên mặt đất.

Mảnh không gian này mang mang vô bờ, không biết rộng bao nhiêu.

Tôn Phi liên tục phi hành chí ít cũng trăm dặm, dọc theo đường đi nhìn thấy thác nước trùng điệp, cây cỏ đủ sắc màu, bao la hùng vĩ, mỹ lệ vô cùng làm say đắm lòng người, trong một ít khu vực thậm chí còn có khí tức cực kỳ cường đại của ma thú, lấy thực lực của Tôn Phi cũng không khỏi cảm giác tim đập nhanh.

Trong vòng trăm dặm vẫn không thấy sự tồn tại của “Tế Đàn Thần Ma”.

Hai cánh sau lưng Tôn Phi vẫn tiếp tục rung động, cố gắng tìm kiếm.

Lại qua nửa ngày, Tôn Phi hầu như đã tìm kiếm trong phạm vi phương viên mấy ngàn dặm, đã qua khu vực rừng rậm, đi tới một mảnh đại thảo nguyên, cỏ dại cao hơn một thước mọc um tùm, dòng sông lớn trườn qua thảo nguyên, ma thú trời sinh quần đẳng như trâu, dê chạy thành từng đàn, đương nhiên trong lúc đó cũng có một ít ma thú hung dữ nữa.

Tôn Phi có một loại ảo giác, chính mình tựa hồ đang ở trên đại thảo nguyên Châu Phi ở kiếp trước, mảnh không gian này quả thực quá đỗi chân thật, mà không phải là tiểu thế giới mà các cường giả thượng cổ dùng thủ đoạn nghịch thiên mở ra.

Lại qua nửa ngày, hắn đã lục soát khắp thảo nguyên, đi tới giải đất đồi núi phập phồng.

Đáng tiếc, ở chỗ này Tôn Phi cũng không có thu hoạch gì.

Tin tức tốt duy nhất chính là, trên một đỉnh núi Tôn Phi phát hiện một tòa di chỉ cổ bảo sứt mẻ, tuy rằng chỉ còn một ít nền và tường, cũng không biết đã suy bại bao nhiêu năm, cỏ dại bao trùm, không có một chút sinh cơ, nhưng tòa cổ bảo này chính là kiến trúc đầu tiên mà Tôn Phi gặp được trong mảnh không gian này, hơn nữa mơ hồ có thể thấy phong cách kiến trúc của tòa cổ bảo này với phong cách kiến trúc của “Tế Đàn Thần Ma” trong sách “Trí Tuệ Ma Vương” rất giống nhau, điều này làm cho Tôn Phi lúc này đang mất dần kiên trì một lần nữa thấy được một tia hy vọng.

Lại đi tìm kiếm một hồi nữa, đi qua phiến đồi núi chính là một mảnh bình nguyên màu mỡ, sinh cơ bừng bừng, vạn vật vui sướng, ngoại trừ nhân loại ra thì hầy như toàn bộ các loại động thực vật khác đều gặp được ở đây.

Tôn Phi ở trên bầu trời dò xét xuống, rốt cục dần dần thấy được môt ít kiến trúc sứt mẻ, có phòng ốc, có cổ bảo, có tháp cao, có điền viên, có giếng nước, có tường thành, có nhà gỗ đã mục nát, có mộ phần dựng thẳng…Những kiến trúc này đã trải qua vô tận năm tháng, toàn bộ đều đổ nát, đã hoàn toàn bị biến dạng.

- Lẽ nào trong mảnh không gian này còn có cư dân tồn tại? Không thì tại sao lại có nhiều kiến trúc như vậy? Thế nhưng phía dưới cũng không có bất cứ dấu hiệu sinh tồn nào? Thậm chí ngay cả một thi thể của con người cũng không có, thật giống như là toàn bộ những người đã từng sinh sống chỗ này toàn bộ biến mất trong nháy mắt, đây thật sự là quá kỳ quái.

Tôn Phi càng quan sát lại càng giật mình trong lòng.

Tiếp tục đi lên thì những kiến trúc như vậy càng ngày càng nhiều, thế nhưng toàn bộ đều hoang phế không biết đã bao nhiêu năm, rách nát vô cùng, không có chút nào dấu hiệu nhân loại sinh tồn, sau khi Tôn Phi tiếp tục đi đại khái mấy trăm dăm nữa rốt cuộc dị biến cũng xuất hiện rồi.

Đột nhiên, thân ảnh đang bay nhanh của Tôn Phi cứng đờ lại, tựa hồ là rơi vào ao đầm sền sệt, toàn bộ quá trình giằng co không đến một giây đồng hồ, sau đó trong nháy mắt đã xuyên qua được, tất cả khôi phục lại bình thường.

- Đây là… Hình như là một vòng bảo hộ từ một loại năng lượng phi thường thần bí…

Tôn Phi dừng lại nhìn, tất cả đều bình thường, trong hư không không có vật gì, thế nhưng cảm giác lúc trước tuyệt đối không sai, hắn lắc lắc đầu, xoay người tiếp tục đẩy mạnh tốc độ, ngay khoảnh khắc lúc hắn ngẩng đầu lên nhìn, đột nhiên thân hình chấn động, thiếu chút nữa là ngã xuống từ độ cao ngàn mét này xuống dưới:

- Ta kháo…đây là…một tòa thành bay phiêu phù trong không trung? Một tòa thành bay…điều này cũng quá khoa trương đi, dĩ nhiên lại là một tòa Thiên Không Chi Thành?

Tôn Phi cảm giác mình bị chấn động đến nỗi đánh mất năng lực ngôn ngữ rồi!

Trước mắt là một tòa thành lớn lơ lửng trên bầu trời, cách mặt đất trừng năm, sáu trăm mét, căn cứ vào bóng tòa thành in trên mặt đất thì diện tích tòa Thiên Không Chi Thành này chí ít cũng trên dưới sáu, bảy ngàn thước, không biết dựa vào cái gì mà duy trì được trạng thái lơ lửng như vậy, mà Tôn Phi cũng không cảm giác được chút năng lượng sóng động nào, cả tòa thành đều lóe ra quang diễm màu bạch ngân nhu hòa, phảng phất như là chỉnh thể do bạch ngân tạo thành, thần thánh không tưởng khiến cho người ta hoảng hốt như bước tới cung điên chốn tiên cảnh.

Tòa thành này có thể nói là thần tích, mặc dù là cường giả như Tôn Phi cũng không tự chủ được mà sinh cảm giác tự ti nhỏ bé như một con kiến hôi, vô ý thức mà muốn quỳ xuống bái lậy.

Trên thực tế, từ thể tích đối lập của hai bên thì Tôn Phi đích xác giống như một con kiến hôi xuất hiện trước mặt cự long.

- Vì sao từ đằng xa ta không nhìn thấy tòa Thiên Không Chi Thành thần thánh này? Nó giống như là không có căn cứ gì mà đột ngột xuất hiện vậy? Chẳng lẽ là…

Tôn Phi từ trong rung động từ từ khôi phục lại trạng thái bình ổn, hắn đột nhiên ý thức được, chính mình lúc trước tựa hồ đã xuyên qua một tầng bảo hộ thần bí:

- Chẳng lẽ vòng bảo hộ này có tác dụng ẩn hình, đem tòa Thiên Không Chi Thành này ẩn dấu đi? Thậm chí ngay cả tinh thần lực cũng không thể thăm dò ra được?

Tôn Phi nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng tựa hồ rút ra chỉ có khả năng này mà thôi.

Hắn rung động hai cánh bạch ngân, chậm rãi bay lên phía trên, rốt cuộc đi tới phía dưới tường thành Thiên Không Chi Thành.

Tường thành ngân sắc này không biết đúc bằng kim loại gì cũng không tính là cao, chỉ chừng trăm thước, bên ngoài tường thành có hơn một ngàn mét đất trống, một dòng sông trong suốt không thấy đáy chẫm rãi lưu động quanh tường thành, trên đất trống cây cỏ lả lướt, chim hót hoa thơm, mỹ lệ như tiên cảnh, làm người ta muốn rong chơi trong đó, quên hết tất cả ưu sầu và phiền não.

Tôn Phi thong thả đặt chân trên bãi đất trống.

Đưa tay xoa xoa, tất cả đều chân thực, không phải là ảo cảnh.

Nhìn tường thành phía xa xa, Tôn Phi không biết lúc này trong lòng mình là dạng tâm tình gì, chấn động? Khó tin? Hoài nghi đang nằm mơ? Tựa hồ vừa là như vậy cũng vừa là không phải. Hắn đi tới dòng sông chảy xuôi trước mặt, đặt chân xuống nước, cảm giác lạnh băng truyền tới, quấy nhiễu mấy con cá đang nhàn nhã bơi lượn.

Lướt qua sông, rốt cuộc Tôn Phi cũng đi tới dưới chân tường thành.

Ngẩng đầu nhìn pháo đài san sát, từng tầng từng tầng giống như nơi ở của chư thần trong truyền thuyết, Tôn Phi không khỏi chấn động một lần nữa, bàn tay vô thức vươn ra, nhẹ nhàng xoa xoa tường thành, một trận cảm giác ôn nhuận như ngọc truyền tới, Tôn Phi còn không kip phản ứng thì trong nháy mắt hắn đã cảm thấy linh hồn của mình phảng phất như bị năng lượng thần kỳ nào đó hấp dẫn, tràng cảnh trước mắt chuyển đổi, bên tai thế nhưng lại truyền đến tiếng chém giết kinh thiên động địa.

Trong nháy mắt, thời không biến hóa.

Tựa hồ Tôn Phi lạc vào chiến trường máu tanh chém giết, bên tai có tiếng chém giết đinh tai nhức óc, mùi tanh không gì hóa giải được, một chùm huyết vụ từ trên trời rơi xuống, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy khắp bầu trời là thân ảnh các cường giả và lưu quang lóe ra, tràng diện thảm khốc vô cùng, trong không khí tràn ngập sát khí, Tôn Phi không chút nghi ngờ, coi như là Tử Linh Ma Pháp Sư còn ở Nguyệt cấp đại viên mãn mà xuất hiện ở tràng cảnh này, đừng nói tới chiến đấu, chỉ sợ là trong nháy mắt đã bị giết chết.

Tràng cảnh chiến đấu quá mức kinh khủng.

Hình ảnh trước mắt không ngừng biến hóa, song phương chiến đấu không ngừng có người ngã xuống, Tôn Phi rốt cục cũng thấy rõ ràng, địa điểm chiến đấu thế nhưng chính là tòa Thiên Không Chi Thành, song phương chiến đấu có nhân loại, có nhân thú, cũng có ma thú, còn có các loại hình thù kỳ quái, những người này không ai không phải là Thần Thông Giả, tùy ý phất tay đều kinh thiên động địa, ngay cả hư không vô tận cũng bị vỡ tan, trên bầu trời xuất hiện những khe nứt đen kịt…

Những cường giả này nếu đặt ở thế giới bên ngoài tuyệt đối đều là bá chủ một phương, là cường giả cực đạo trên con đường tu luyện võ giả, chỉ sợ là Đại Nhật cấp trong truyền thuyết mà trước mặt bọn họ cũng chỉ là con kiến hôi mà thôi, mặc dù thực lực cường hãn như thế nhưng ở trong trận chiến này Đại Nhật cấp cùng lắm là một tiểu binh cấp thấp, số lượng nhiều như kiến, mà tính mạng của bọn họ tựa hồ còn không bằng con kiến, liên tiếp từ bầu trời ngã xuống không ngừng…

Bình Luận (0)
Comment