Khắp bầu trời đều là cường giả giao chiến, trong hư không từng đạo lưu quang lóe ra, khắp nơi đều là Thần Đấu Binh, Á Thần Đấu Binh trong truyền thuyết, bầu trời nổi lơ lửng tiên huyết của các cường giả, thiên địa đỏ tươi một mảnh, huyết vũ rơi xuống, giống như là tận thế.
Tôn Phi không biết vì sao lại bộc phát cuộc chiến này.
Hắn giống như là một người vô hình, lấy thân phận của một người ngoài đứng xem một đoạn ngắn trên chiến trường, mà những cường giả đang chiến đấu cũng không có phát hiện ra hắn, trong lòng hắn chấn động khó có thể hình dung, thần chi trong lúc chiến đấu cũng có thể đánh nát bầu trời.
Cuối cùng, tất cả trong thiên địa đều trở nên lờ mờ, Tôn Phi loáng thoáng nghe được trong Thiên Không Chi Thành truyền ra một tiếng rống giận kinh thiên động địa, thân thể các cường giả khắp bầu trời bị nghiền nát rơi xuống như mưa…
Sau đó, tất cả trở về với hiện thực.
Tôn Phi trợn mắt há mồm thở dốc, bàn tay truyền đến xúc cảm ôn nhuận, nhìn kỹ lại thì chính mình vẫn còn đứng ở phía dưới tường thành Thiên Không Chi Thành, chiến trường kinh khủng kia chỉ là ảo giác mà thôi, lúc này đã triệt để tiêu thất vô tung, không có bất kỳ sự tình nào phát sinh, xung quanh im ắng một mảnh, trời xanh mây trắng, hoa cỏ thơm mát, mỹ lệ vô cùng.
- Thì ra tòa cự thành này đã chứng kiến trận chiến thảm khốc nhiều năm về trước, có lẽ trận chiến năm đó quá mức thê thảm, cho nên để lại dấu vết trong thiên địa, mà tòa thành này không biết làm bằng vật liệu gì, thế nhưng lưu lại những đoạn “Ký ức” lẻ tẻ trong đó, vừa rồi chính mình chạm đến những hình ảnh này, cũng không phải là hình ảnh hư cấu mà là tràng cảnh đã thật sự phát sinh qua…
Tôn Phi dần dần cũng hiểu được.
Thế nhưng sự chấn động trong lòng vẫn không một chút giảm bớt.
Trong thế giới này thế nhưng lại đã từng phát sinh trận chiến thảm liệt như vậy, quá nhiều cường giả ngã xuống, hơn nữa địa điểm xảy ra lại là Thiên Không Chi Thành, thật sự khó có thể tưởng tượng được, song phương giao chiến rốt cục là thế lực gì? Lẽ nào thật sự là Thần cùng Ma sao? Nếu thật sự là như vậy thì lai lịch của tòa Thiên Không Chi Thành này, phiến tiểu không gian thậm chí bên ngoài Thần Ma Cung Điện thật sự là quá kinh khủng đi.
Không biết trong tòa thành này còn có sinh mệnh sống tồn tại không?
Hay là tiềm tàng vô tận nguy hiểm?
Bất kể là như thế nào, vì tìm kiếm “Tế Đàn Thần Ma”, Tôn Phi đều phải tiến vào tòa thành dò xét một phen. Sau một lát nghỉ chân ở ngoài thành, Tôn Phi lại đi vòng quanh tường thành một trận, làm người ta kỳ quái chính là không có phát hiện ra cửa thành ở đâu, Tôn Phi đành phải khu động hai cánh ngân sắc, bay lên tường thành.
Đứng ở trên tường thành nhìn vào bên trong, Tôn Phi thấy được một tòa cự thành hoàn mỹ.
Tòa thành này do chất liệu gì đó màu bạch ngân kiến tạo nên, pháo đài bốn phía cùng với ma pháp tháp bố cục cực kỳ hợp lý, đem Thiên Không Chi Thành trở thành một tòa chiến thành cực kỳ đáng sợ.
Mặc dù trong kiếp trước Tôn Phi đã nhìn thấy qua vô số kiến trúc cổ thành thời Trung cổ trên ti vi cũng như máy tính, thế nhưng chưa từng thấy bất luận một tòa thành nào có thể so sánh được với Thiên Không Chi Thành này.
Đường lớn có Thần Điện, quảng trường, còn có một số chỗ giống với quân doanh và nơi huấn luyện, cả tòa pháo đài dựa vào thế núi mà xây, phía dưới tường thành có một đại đạo thông vào trong núi, sườn núi tọa đủ loại kiến trúc nhà lầu và thạch điện, tượng Vũ sĩ khắp núi, đỉnh núi cao vút trong mây, nhìn không thấy tầng đỉnh đâu.
- Nếu như “Tế Đàn Thần Ma” thực sự tồn tại, vậy hẳn là nó phải ở trong tòa cự thành này.
Tôn Phi tỉ mỉ quan sát phong cách kiến trúc trong thành, tuyệt đối giống với phong cách kiến trúc của “Tế Đàn Thần Ma”, trong lòng Tôn Phi càng khẳng định, hy vọng càng tăng nhiều.
Bất quá có điểm kỳ quái chính là, tựa hồ trong thành này không có bất kỳ sinh vật nào tồn tại.
Từ bước đầu tiên bước lên tường thành thì tinh thần lực của Tôn Phi đã giống như là thủy triều vô thanh vô tức khuếch tán ra, thế nhưng không có phát hiện bất luận khí tức nào, quả thật giống như là một tòa tử thành, nếu không phải là trong không khí vẫn ẩn chứa khí tức thần thánh thì quả thật Tôn Phi đã cho rằng đây là một tòa U Linh thành.
Hai cánh sau lưng rung động, Tôn Phi giống như là chim bay cách mặt đất ba, bốn trăm mét, xuyên qua đủ các kiến trúc trong thành, tỉ mỉ tìm kiếm, lần này Tôn Phi thả chậm tốc độ, trong lúc tìm kiếm cũng càng cẩn thận hơn, không bỏ qua bất luận một di tích nào.
Khoảng chừng ba giờ sau, Tôn Phi đến kiến trúc bốn phía xung quanh cự thành tìm một lượt, cũng không có phát hiện “Tế Đàn Thần Ma”.
Cuối cùng hắn quyết định hướng về phía ngọn núi nơi trung tâm cự thành mà đi tới.
Lúc này, bầu trời đã dần dần trở nên u tối, buổi tối đã sắp đến, trong tiểu thế giới này không có mặt trời nhưng lại có tuyến ánh sáng, vì vậy cũng có ngày đêm luân phiên, khi tối đến thì tia sáng trong bầu trời sẽ trở nên nhạt dần, thủ đoạn mở ra tiểu thế giới này của các cường giả thượng cổ quả thực là vượt quá khả năng tưởng tượng của nhân loại.
Sau nửa giờ thì thì Tôn Phi đã tới đỉnh ngọn núi.
Đáng tiếc là hắn cũng không có phát hiện bóng dáng của “Tế Đàn Thần Ma”.
Ngọn núi này đại khái cao hơn ba trăm mét, do vật thể nham thạch bạch sắc cấu thành, trên sườn núi xây đầy các kiểu kiến trúc, có pháo đài chiến đấu và ma pháp tháp, cũng có võ trường, thậm chí còn có kiến trúc tương tự với quân doanh tồn tại, mặc dù không có vết chân nào, những kiến trúc này được bảo tồn tương đối hoàn chỉnh, sạch bóng như mới, không giống như những kiến trúc cũ nát mà Tôn Phi đã gặp ở bình nguyên và trên phiến đồi núi lởm chởm, có lẽ là nhờ gió mà trên những kiến trúc này không có một chút bụi bặm nà, tất cả đều được bảo tồn phi thường hoàn mỹ.
Trên đỉnh núi là một tòa cung điện, quy mô cũng không lớn, cũng không tính là hoa lệ thế nhưng kiên cố đến cực điểm, lộ ra một loại đẹp đẽ quý giá không tưởng, tòa cung điện này do ba tòa phân điện và một tòa chủ điện cấu thành, làm trên nền móng vô cùng vững chắc, bốn phía mỗi phía đều có chín mươi chín bậc thang, dọc theo bậc thang mà đi lên có thể đến được cửa đại điện.
Hai tọa tượng Vũ Sĩ cao lớn đặt ở hai bên cửa, giống như là hai Chiến Thần sống, mang đến áp lực cực lớn cho người ta, không sinh ra nổi một chút ý niệm chống lại.
Đứng ở cửa đại điện có thể nhìn bao quát cả tòa cự thành, dường như thần chi ở trên mây cao bao quát chúng sinh.
Đáng tiếc vẫn không có tìm được “Tế Đàn Thần Ma”.
Trong lòng Tôn Phi thất vọng vô cùng.
Đang định rời khỏi tòa Thiên Không Chi Thành này thì không biết thế nào mà Quốc Vương Bệ Hạ lại nổi lên niệm tưởng, xoay người hướng vào phía sâu trong đại điện đi đến, phảng phất như có gì đó đang gọi hắn ở phía sau.
Bóng đêm đã hoàn toàn bao phủ thiên địa, đại điện tối om, may là nhìn trong bóng tối với Tôn Phi không thành vấn đề, trong đại điện phi thường trống trải, thạch trụ thật lớn bốn người ôm không hết ở giữa đại điện, mặt đất cũng do chất liệu giống với tường thành tạo thành, thoạt nhìn trơn bóng, có thể thấy được hình ảnh ngược lại của chính mình, thế nhưng đi trên mặt đất lại rất bình ổn, không có một chút cảm giác trơn trượt.
Đi tới chỗ sâu trong đại điện, Tôn Phi thấy được một cái thạch tọa thật lớn, sừng sững nơi trung tâm đại điện, thạch tọa cổ xưa vô cùng, phảng phất như là một khối đá lớn bị người ta đào bới ra từ trong đất đá, phía trên rõ ràng có thể cùng lúc ngồi hai người, thế nhưng không biết vì sao Tôn Phi lại mơ hồ có cảm giác, cái thạch tọa này chỉ một người ngồi là thích hợp nhất.
Trước mặt thạch tọa là một cái ao nhỏ trong suốt, vài cọng thực vật hình dáng tương tự với hoa sen sinh trưởng trong đó, vẫn chưa nở hoa mà đã mơ hồ nở rộ kim sắc, trong bóng đêm có vẻ mỹ lệ dị thường, tỏa ra cỗ khí tức thánh khiết mờ ảo.
Tôn Phi bỗng sinh ra một loại xung động, thân hình hắn khẽ động, đi tới trước thạch tọa, hơi do dự một chút sau đó dứt khoát xoay người, nhẹ nhàng đặt mông lên ngồi trên thạch tọa.
Trong nháy mắt ngồi xuống thạch tọa đó, Tôn Phi có một loại ảo giác, hắn cảm thấy toàn bộ thiên địa nhẹ nhàng rung lên một cái.
Ở tay nắm hai bên thạch tọa, Tôn Phi phát hiện những đường cong hoa văn ma pháp, đường cong lưu sướng, cơ hồ là khảm nạm một cách tự nhiên, nếu nhưng nhìn kỹ thật sự rất khó phát hiện, đồ án không tính là huyền ảo đến cực điểm nhưng lại rất rắc rối, liếc mắt nhìn cũng làm cho người ta thấy váng đầu.
Thủ đoạn khắc trận đồ ma pháp này thật sự hiếm thấy, hoàn toàn không phải nguyên lý lưu hành trên đại lục Azeroth, Tôn Phi tỉ mỉ nghiên cứu, trong lòng không khỏi giật mình, bởi vì đây dĩ nhiên lại là hệ thống ma pháp trong thế giới Diablo.
Hệ thống ma pháp của thế giới hắc ám và đại lục Azeroth không giống nhau, thậm chí hoàn toàn tương khắc, đầy rẫy những khác biệt, thế nhưng trải qua phiên dịch và phá giải của ngưởi cuồng ma pháp Đại gia Kane thì cũng hiểu được một ít quy luật trong đó, tri thức phương diện này thì Tôn Phi cũng đã từng theo đại gia Kane học tập qua, tuy rằng không tính là tinh thông thế nhưng cũng có lý giải, quan sát một hồi rốt cục Quốc Vương Bệ Hạ cũng đem trận đồ ma pháp không tính là quá phức tạp này phá giải ra.
- Không biết công dụng của hai tiểu ma pháp trận này là gì?
Trong lúc phá giải trận đồ ma pháp, Tôn Phi vô ý thức mà rót vào một tia ma lực yếu ớt vào trong đó.
Hầu như mắt thường cũng có thể thấy ánh huỳnh quang màu lam đậm theo trận văn ma pháp mà lan tràn ra, yếu ớt trải rộng toàn bộ tay vịn của thạch tọa, giống như là những mạch máu đột nhiên hiện ra, Tôn Phi muốn rút hai tay về thế nhưng lại phát hiện làm cách nào cũng không được, hai tay hắn giống như là hòa thành một thể với thạch tọa, bất luận dùng sức như thế nào cũng không thể hoạt động được tay.
Lần biến hóa này không phải là chuyện đùa, Tôn Phi quả thực chính là muốn hồn bay lên trời.