Tôn Phi cảm thấy hai cánh tay mình như thật sự hòa vào làm một với tay vịn thạch tọa, theo ánh lam sắc không ngừng tăng cường, ma pháp trong cơ thể không ngừng phát tiết ra bên ngoài qua hai cánh tay, sau đó ánh lam sắc càng ngày càng đậm, đem Tôn Phi bao phủ trong đó.
Sau một cái chớp mắt, Tôn Phi cảm thấy mặt đất như nứt ra một cái khe lớn, thạch tọa rớt xuống cái khe nứt đó, lắc mạnh một trận, sau dó ánh lam sắc trước mắt biến mất, tầm nhìn của Tôn Phi cũng trở lại bình thường.
- Đây là…
Tôn Phi nhìn tòa kiến trúc rộng lớn trước mặt, tâm tình của hắn mừng như điên:
- “Tế Đàn Thần Ma” ? Đây là “Tế Đàn Thần Ma” ? Ha ha ha, thật sự là “Tế Đàn Thần Ma”, rốt cục ta cũng tìm được “Tế Đàn Thần Ma”, ha ha ha, thực sự là trong rủi có may a!
Tôn Phi không khỏi cười lớn vì mừng rỡ.
Lục soát khắp tòa Thiên Không Chi Thành cũng không có tìm được “Tế Đàn Thần Ma”, Tôn Phi đã thất vọng chuẩn bị rời đi đến nơi khác tìm kiếm, ai biết được trong lúc tò mò lại tìm được may mắn, thật sự tìm ra “Tế Đàn Thần Ma” rồi.
- Thì ra ngọn núi này rỗng bên trong, mà “Tế Đàn Thần Ma” lại ở trong lòng núi này, cũng khó trách, “Tế Đàn Thần Ma” cao tới ngàn mét, hình dáng cũng như ngọn núi, vừa khéo có thể ẩn trong lòng núi, nếu không phải là lần này vận khí tốt đánh bậy mà mở ra được ma pháp trận thạch tọa, chứ nếu như cứ tiếp tục tìm như lúc trước thì chỉ sợ cả đời cũng không tìm được “Tế Đàn Thần Ma”.
Tôn Phi tỉ mỉ quan sát một trận, phát hiện sau khi kích phát ma pháp trận thạch tọa thì chính mình cùng cái thạch tọa này đều xuất hiện trong không gian dưới đại điện, không biết ngọn núi này được cấu thành từ chất liệu gì, trong lòng núi sáu phần mười là không gian mênh mông, nội trắc bất phàm, núi màu bạch ngân phóng ra ngân quang nhàn nhạt, đem toàn bộ không gian chiếu sáng rõ ràng rành mạch.
Lúc này hai tay Quốc Vương Bệ Hạ đã có thể rời khỏi hai tay vịn thạch tọa để tự do hoạt động, hắn cứ như vậy ngồi trên thạch tọa, khống chế thạch tọa phiêu phù trong không trung, làm như chính mình đã hòa cùng một thể với thạch tọa, có thể tùy tâm sở dục mà điều khiển làm như phương tiện di chuyển, thuận tiện đến cực điểm.
Trước mắt chính là “Tế Đàn Thần Ma” nguy nga tráng lệ.
Tế đàn cao tới ngàn mét, nguy nga bất phàm, không phải là phàm nhân mà có khả năng kiến tạo được, giống như là tạo hóa của thiên địa, nếu như nhìn từ dưới lên thì tế đàn quả thật giống như một cây cột chống trời, bốn phía tế đàn dựng mười tám tọa tượng Vũ giả màu xanh cao trăm mét, toàn bộ đều là tượng Vũ sĩ Ải Nhân tộc mà Tôn Phi đã từng thấy trong sách “Trí tuệ Ma Vương”, mười tám pho tượng này trông hết sức sống động, quả thật giống như là mười tám Ải Nhân Vương cuồng bạo vậy.
Tôn Phi khống chế thạch tọa thấp xuống bắt đầu quan sát tế đàn, cả tòa tế đàn tổng cộng chia làm chín tầng, từng tầng từng tầng hình tròn chồng lên nhau, đường kính tầng trên cao lại nhỏ bằng một phần ba tầng dưới thấp, cứ như vậy tầng thứ chín chỉ là một vòng tròn đường kính không vượt quá mười thước.
Bốn phía mỗi một tầng tế đàn đều có thềm đá chừng bốn thước, hướng lên tầng phía trên, mỗi một tầng thềm đá chia làm chín mươi chín bậc, người kiến tạo nên tế đàn này tựa hồ là rất ưa thích chữ số chín.
Quan sát gần hơn, Tôn Phi phát hiện trên mỗi vách đá của tế đàn khắp nơi đều có những đường cong ma pháp trận, rậm rạp lan tràn toàn bộ tế đàn, Tôn Phi căn bản không dám nhìn kỹ, bởi vì những đường cong ma pháp trận này phức tạp huyền ảo vô cùng, xu thế kỳ lạ, tinh thần lực và lực lượng ma pháp của Tôn Phi không đủ để chống đỡ, tùy tiện nghiên cứu quan sát ngay cả linh hồn cũng có thể bị hút vào trong đó, trong nháy mắt nhìn vào mà Tôn Phi đã cảm giác đầu óc choáng váng buồn nôn.
Không dám quan sát cẩn thận quá mức, Quốc Vương Bệ Hạ điều khiển thạch tọa đi tới chỗ cao nhất của tế đàn, đặt chân tới tầng thứ chín của tế đàn, bắt đầu tìm kiếm nơi tinh lọc “Thế Giới Chi Thạch” bị ô nhiễm.
Rất nhanh, ánh mắt của Quốc Vương Bệ Hạ đã dừng lại ở một chỗ.
Ở nơi trung tâm của tầng thứ chín tế đàn có một thạch trụ bị phách thành nửa đoạn, trên thạch trụ này đặt một sách hắc sắc thật dày, bìa mặt được chế tạo từ kim loại màu đen, giống như là gai hoa bao trùm bảo vệ trang sách bên trong, quỷ dị lạ lùng, kim loại sáng bóng đem đến cho Tôn Phi cảm giác phi thường quen thuộc.
- Gì chứ, hình như là chi thư “Trí tuệ Ma Vương” ?
Tôn Phi rốt cuộc minh bạch cảm giác quen thuộc đó là từ đâu mà ra, thì ra bất luận là vẻ ngoài hay khí tức toát ra đều rất giống với chi thư “Trí tuệ Ma Vương” mà Tôn Phi lấy được trong thạch thất thần bí, xem ra đây quả thật chính là một bản.
Tôn Phi đi tới gần, chậm rãi vươn tay muốn cầm quyển sách lên, đồng thời triệu hoán ra găng tay Gauntlets trong thế giới hắc ám để bảo vệ hai tay, cẩn thận từng li từng tí quan sát xem có bẫy rập hay ma pháp trận gì không, mãi cho đến lúc ngón tay nắm vào gáy sách, lúc này mới thở phào một hơi, không có bất kỳ dị trạng nào phát sinh.
- “Ma Vương Chi Kiếm” ?
Tôn Phi khó khăn lắm mới đọc được bốn văn tự cổ trên trang sách, trong lòng xẹt qua một đạo thiểm điện, đột nhiên minh bạch, quyển sách này vì sao có vẻ ngoài tương tự với chi thư “Trí tuệ Ma Vương” như vậy, thì ra là bởi vì cùng một bộ với “Ma Vương Trí Tuệ”.
Nhớ trong chi thư “Trí Tuệ Ma Vương” có một đoạn tựa hồ là được cường giả dùng máu và viết nên, loáng thoáng nhắc tới, trong Ma Vương Bệ Hạ bao gồm “Trí tuệ Ma Vương”, “Ma Vương trừng phạt”, “Ma Vương Chi Kiếm”, “Ký ức Ma Vương”, “Tưởng niệm Ma Vương” cùng với “Trù tính Ma Vương”, Tôn Phi vẫn cho rằng “Ma Vương Chi Kiếm” hẳn là một bảo kiếm Thần khí gì đó, ai biết đó lại là một quyển sách.
- Không biết trong sách ghi lại cái gì, tại sao lại đặt tên là “Ma Vương Chi Kiếm” ?
Tôn Phi vô thức mở ra sách ra, ở trên tờ thứ nhất có một câu nói như này:
- Ngoại trừ Vương, chúng ta công kích bất luận kẻ nào!
Tôn Phi yên lặng nhắc lại vài lần, đột nhiên cảm thấy những lời này cực kỳ hay, trong bình thản mà để lộ ra cường hãn và trung thành không gì sánh kịp, có một loại cảm giác bị chấn động, nếu như những lời này được Vũ sĩ và quân đội Hương Ba thành đồng thanh nói thì hẳn là phi thường hoàn mỹ.
Tiếp tục giở tiếp, thần sắc Tôn Phi dần dần trở nên kinh ngạc, ngoài ý muốn, ngưng trọng, mừng như điên…
Văn tự trong “Ma Vương Chi Kiếm” là hợp thể giữa văn tự cổ đại của đại lục Azeroth và thế giới Diablo kết hợp, loại văn tự này khi trước hai cuồng nhân ma pháp là Đại gia Kane và nữ tu sĩ Akara đã từng nghiên cứu qua, cũng từng ép Tôn Phi học, vì vậy Quốc Vương Bệ Hạ cũng có một ít lý giải, vì vậy khó khăn mới đọc được nhưng cũng không tính là cật lực.
Những ghi chép trong sách này dĩ nhiên là đủ loại đấu khí kỹ và bí tịch tu luyện và Tôn Phi chưa từng nghe qua, đấu khí bí kỹ, kỹ xảo tu luyện ma pháp các hệ, chú ngữ ma pháp, trận đồ ma pháp, trận khắc dấu ma pháp, kỹ xảo cô đọng thân thể, kỹ xảo rèn luyện tinh thần lực, cách thức rèn vũ khí, phương thức sử dụng vũ khí, phương thức rèn và kỹ xảo sử dụng Đấu Binh, Á Thần Đấu Binh, Thần Đấu Binh, quả thật có thể nói là một kho bảo điển vũ khí.
Tôn Phi chỉ đại khái nhìn tựa đề mà trong lòng đã chấn động đến cực điểm.
Nội dung phía sau liên quan đến vô số thuật ngữ chuyên nghiệp, hơn nữa hành văn tối nghĩa, từ ngữ cổ xưa, còn kèm theo lượng lớn hình vẽ, rậm rạp chằng chịt, Tôn Phi nhìn mà choáng váng đầu, thật sự là khó có thể lý giải được, không thể không dừng lại.
- Đây là một quyển chi thư giá trị không kém gì “Trí tuệ Ma Vương”, nếu như đặt ở đại lục Azeroth tuyệt đối là bảo vậy đủ để toàn bộ đại lục điên cuồng sôi trào, coi như là đế quốc cửu cấp cao cao tại thượng và vô số cường giả Đại Nhật cấp cũng phải vì chi thư này mà điên cuồng.
Tôn Phi chỉ nhìn qua cũng đã triệt để hiểu được giá trị của “Ma Vương Chi Kiếm”.
- Chỉ là quyển sách này đặt ở trên tế đàn, không có bất kỳ bảo hộ nào, hơn nữa ta một đường phát hiện Thiên Không Chi Thành, trong lúc tiến nhập cũng không gặp bất kỳ khó khăn nào, phát hiện quyển sách này cũng không có gì cản trở, không biết vì sao đến giờ vẫn chưa ai phát hiện ra sự tồn tại của “Ma Vương Chi Kiếm” ? Theo lý mà nói, Thần Ma Chi Môn đã mở ra hơn mười lần, ít nhất cũng đã có hơn năm trăm cường giả tiến nhập qua “Nguyên tố chi môn” để tới được phiến không gian này, quyển sách này hẳn là sớm bị người khác cầm đi chứ? Lẽ nào từng ấy năm thế nhưng ta lại là người đầu tiên tìm thấy “Thần Ma Tế Đàn” và phát hiện ra quyển sách này?
Nghĩ đến đây, Tôn Phi cảm thấy khó có thể tin được, vận khí của hắn có thể tốt như vậy được sao?
Trong lòng hoài nghi như vậy thế nhưng Quốc Vương Bệ Hạ vẫn cẩn thận thu “Ma Vương Chi Kiếm” vào giới chỉ trữ vật, dù sao loại cơ duyên này chỉ có thể ngộ không thể cầu, gặp được mà bỏ qua không nhận mới thật sự là kẻ ngu ngốc.
Sau khi thu hồi chi thư “Ma Vương Chi Kiếm”, lực chú ý của Tôn Phi lại đặt vào trên mặt trụ đặt bản chi thư thần bí này.
Tiết diện này thô ráp không bằng phẳng, không giống như là bị lợi khí chém đứt mà giống như là bị người ta dùng lực mà bẻ gãy, nửa đoạn trên cũng không biết ở nơi nào, nửa đoạn dưới lưu lại ở tế đàn, trên thiết diện thô ráp có một hố lõm hình quả trứng, Tôn Phi suy nghĩ một chút, từ trong giới chỉ trữ vật lấy ra “Thế Giới Chi Thạch” bị ô nhiễm, nhẹ nhàng đặt vào đó.
Vừa khít, không lớn không nhỏ, cái lỗ này tựa hồ là vì “Thế Giới Chi Thạch” mà tồn tại vậy, vừa khít với viên “Thế Giới Chi Thạch”, một nửa ở trong thạch trụ, một nửa còn lại lộ ra bên ngoài.
Tôn Phi đi vòng quanh thạch trụ tỉ mỉ quan sát một trận, trên thân trụ không có ma pháp trận nào tồn tại, không biết làm thế nào mới khu động được “Tế Đàn Thần Ma” để tinh lọc “Thế Giới Chi Thạch”, Tôn Phi tỉ mỉ nhớ tới lời căn dặn của đại gia Kane và nữ tu sĩ Akara, hắn về lại thạch tọa đang phiêu phù giữa không trung ngồi xuống, điều khiển thạch tọa đi tới phía dưới cùng của tế đàn.