Khách nhân quái dị này thoạt nhìn chỉ có tám, chín tuổi, ba ngày trước hắn tiến vào quán rượu.
Ngay từ đầu Scola và tất cả mọi người đều cho rằng, có lẽ cha mẹ nào sơ ý vứt bỏ con mình, khiến tiểu hài tử nhìn khả ái như thiên sứ này phải tìm đến tửu quán, thế nhưng, ai biết căn bản là không có chuyện như vậy, tên tiểu tử này đối với tất cả trong quán rượu đều quen thuộc đến cực điểm, cũng không có một chút khiếp đảm, vừa vào thì ném hơn mười mai kim tệ ra, cất tiếng gọi nhân viên tạp vụ, giảo hoạt giống như là thường xuyên đến quán rượu, há mồm muốn loại rượu Rum tốt nhất của quán.
Lúc đầu tất cả mọi người trong đó có cả Scola đều khuyên không cho hắn say rượu, ai biết hết lần này tới lần khác tên tiểu tử này hung hãn vô cùng, khiến tất cả mọi người không dám khuyên hắn nữa, hơn nữa còn một hơi uống hết bốn mươi bát lớn rượu mà không hề say, đây mọi người xem ra tiểu tử này không hề tầm thường, vì vậy cũng không hề khuyên bảo nữa.
Biểu hiện của tiểu tử này thật sự là làm cho người ta kinh hãi.
Trong ba ngày, tiểu tử này không gọi bất cứ một cái gì khác ngoài rượu, hắn giống như thực vật hút nước vậy, từng bình rượu bị hắn uống cạn không thừa một giọt, mà thẳng đến lúc này tiểu tử kia mới hơi có men say, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng, thoạt nhìn khả ái đến cực điểm, là người ta hận không thể véo hai má của nó.
Bất quá, lúc này đã không ai dám coi hắn là một tiểu hài tử mà đối đãi nữa rồi, ba ngày qua đã có mấy trăm tráng hán cụng rượu với hắn mà say đến bất tỉnh.
- Rượu…mau mau mau, lại mang rượu cho ta, ha ha ha, quá thống khoái, ha ha ha, thật sự là thống khoái a!
Tiểu nam hài hưng phấn hét lớn, ở trước mặt hắn là mười sáu tráng hán say rượu nằm bất tỉnh như chết.
- Đây…Tiểu thư, còn muốn cho hắn rượu nữa sao? Ta nghi hắn là ma thú khoác da người, ai có thể uống được bằng đó rượu chứ!
Scola đứng phía trước quầy rượu, xin chỉ thị của mỹ nữ lão bản Jesssica, trong lòng hắn đã có chút thấp thỏm, hắn làm ở Thường Xuân Đằng mười năm, gặp qua không ít khách nhân có tửu lượng kinh người, thế nhưng chưa từng có ai có thể so tửu lượng với tiểu nam hài quái dị này, thậm chí ngay cả một phần của hắn cũng không bằng.
- Bán, hắn muốn thì mang cho hắn!
Jessica mang trên mặt vẻ mỉm cười mê người.
- Được rồi.
Thấy mỹ nữ lão bản mang vẻ mỉm cười như vậy, “Đại đường quản lý” Scola chỉ cảm thấy cả người tê dần, hắn luống cuống bắt chuyện với một đồng bạn khác rồi hai người mang thugnf rượu ra đặt trên bàn của tiểu nam hài.
Xa xa, bên cạnh quầy rượu.
Đôi mắt mỹ lệ của Jessica nhìn chăm chú tiểu nam hài đang ôm bình rượu, trong lòng kỳ thực cũng vô cùng kinh ngạc.
Bất quá, một trong những quy củ của thương hội Soros chính là chú ý mời chào một ít kỳ nhân dị sĩ, nàng từ một cô gái yếu đuối từ xóm nghèo, bởi vì huynh trưởng quen biết với Alexader đại nhân mới được kỳ ngộ, đột nhiên một bước lên trời trở thành một trong những chủ quản phân hội Soros, mấy ngày nay được chủ quản cũ bồi dưỡng, nghe đến không ít việc kỳ dị, tầm mắt cũng mở rộng không ít, đối với tiểu nam hài này chủ quản Abramovich đã tự mình chỉ điểm, mặc kệ đối phương đưa ra yêu cầu gì, đều phải tận lực đáp ứng, một bên Jessica yêu cầu nhân viên tạp vụ tiếp rượu, một bên cẩn thận quan sát tiểu nam hài kia.
Nói thật, chuyện xảy ra vài ngày nay đối với Jessica mà nói, quả thật giống như là nằm mơ vậy.
Nàng chưa bao giờ nghĩ tới, chính mình thật không ngờ lại may mắn như vậy, có thể quen biết với đại nhân Alexander, mặc dù buổi chiều hôm đó cũng không có nhận ra thân phận thật sự, thế nhưng Jessica cũng đã có không ít hảo cảm đối với thiếu niên anh tuấn bất phàm kia, sau lại từ trong miệng Heskey mới biết được, thì ra vị thiếu niên anh tuấn kia chính là trụ cột Song Kỳ thành Alexander đại nhân trong truyền thuyết, chân tướng sự tình khiến cô gái yếu đuối quả thật khó có thể tin được.
Thế nhưng chân tướng này cũng khiến Jessica nhịn không được mà lặng lẽ chán nản trong lòng, tình cảm thiếu nữ ôm ấp ngây thơ đột nhiên biến thành khoảng cách vô cùng xa xôi đối với thiếu niên diện mạo anh tuấn kia.
Sự tình phát sinh sau tất cả, tựa hồ là nước chảy thành sông.
Có Alexander đại nhân ưu ái, ca ca trở thành thân binh của đại nhân, được thương hội Soros mời đến, đối với người thông minh như Jessica mà nói, hết thảy sự tình ẩn chứa trong đó cũng không khó tưởng tượng, đột nhiên xuất hiện một đường sinh cơ, vì vậy Jessica cũng vui vẻ tiếp nhận lời mời của thương hội Soros, thiếu nữ không cần tiền tài danh lợi và quyền thế, chỉ hy vọng sau mọi nỗ lực của chính mình có thể rút ngắn khoảng cách với người kia mà thôi.
Mấy ngày nay dưới sự chỉ điểm của nhân sĩ cao minh như Abramovich, Jessica thông minh băng tuyết đang cố gắng mở rộng tầm mắt của chính mình.
Quan sát tiểu nam hài kỳ quái này cũng chính là một trong những việc Abramovich giao cho nàng.
Mặt trời sắp xuống núi, nhiệt độ không khí trở nên lạnh dần.
Trong tửu quán, khách nhân dần dần thưa thớt, một ngày bận rộn kết thúc, bởi vì Song Kỳ thành vẫn còn lệnh cấm đi lại ban đêm, vì vậy tửu quán buổi tối không có mở cửa, dựa theo kinh nghiệm ba ngày qua, tiểu nam hài này sẽ nghỉ ngơi ở một phòng nghỉ cho khách mà tửu quán cung cấp, sau đó ban ngày sẽ tiếp tục cùng những tráng hán uống rượu.
Nhân viên tạp vụ bắt đầu chuẩn bị đóng cửa.
Vừa lúc đó, xa xa phủ thành chủ đột nhiên truyền đến tiếng nổ vang kịch liệt, tiếng rống giận liên tục truyền ra, tựa hồ là cao thủ tranh đấu.
Nhất thời tất cả mọi người đều giật mình nhìn lại hướng phủ thành chủ.
Rốt cuộc là ai dám nháo sự ở phủ thành chủ? Phải biết rằng phủ thành chủ hiện tại là quân bộ lâm thời của "Quân Đoàn Nanh Sói", càng là hành dinh thứ hai của Alexander đại nhân, phòng thủ cực kỳ nghiêm mật, có gia hỏa nào thậm chí không sợ chết, đi tới đó nháo sự? Chẳng lẽ là Ajax đê tiện ẩn núp trong thành đánh lén? Nghĩ tới đây, sắc mặt tất cả mọi người đều lộ ra thần sắc khẩn trương.
Trong lòng Jessica cũng là kinh hãi, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy bầu trời phía phủ thành chủ lóe ra đấu khí các màu, hiển nhiên là có người kích đấu.
- Rượu ngon a, hắc hắc, mấy ngày nay quá thoải mái…Không ai quản, thật sự là quá sung sướng…Ân? Cãi nhau, có người đánh nhau? Cỗ hơi thở này tựa hồ có chút quen thuộc…Ách? Không xong, không tốt, chỉ nhớ uống rượu làm lỡ mất chính sự!
Cảm thụ được cỗ hơi thở quen thuộc từ phủ thành chủ, tiểu nam hài lung la lung lay đứng dậy, trong mắt lóe ra hai đạo thần quang, đại não nhất thời sáng suốt, tỉnh táo lại, ý thức được cái gì, chỉ một thoáng sắc mặt đại biến, cũng không có uống nốt rượu, thân hình khẽ động, hưu một tiếng trực tiếp phá không ra, hướng về phía phủ thành chủ bay đi.
Ầm ầm!
Tiểu nam hài đi quá nhanh, trực tiếp tạo thành một cái động trên tường đá, thân thể nhỏ nhỏ như một cơn lốc, trực tiếp đem vài đỉnh tòa thạch ốc cuốn bay.
Một màn này khiến khách nhân còn chưa rời tửu quán và Jessica há miệng to kinh ngạc.
- Hảo…Thật là lợi hại!
Scola nuốt ngụm nước miếng, vô thức thốt ra một câu.
Ai cũng không ngờ tới, tiểu nam hài kỳ dị này lại lợi hại như vậy, tiểu thân thể trực tiếp in lên tường đá, quả thực giống như một tác phẩm nghệ thuật tạo ra bởi một thợ nghề có tay nghề giỏi, Scola quay đầu nhìn mỹ nữ lão bản một chút, lúc này cũng không khỏi bội phục ánh mắt của nữ tử này, trách không được mỹ nữ lão bản vẫn luôn có đãi ngộ đặc biệt với tiểu nam hài kia, thì ra là đã sớm nhìn ra tuyệt kỹ của tiểu nam hài.
Mà Jessica lúc này lại bội phục ánh mắt của chủ quản Abramovich, đúng thật là đại nhân vật thường gặp nhiều mưa gió, liếc mắt cũng biết lại lịch không bình thường của tiểu nam hài, nghiêm túc căn dặn mình chiêu đãi cẩn thận, thậm chí không tiếc mà đem hơn phân nửa rượu Rum thượng đẳng của tửu quán.
- Chỉ là không biết tiểu tử này là địch hay là bạn? Hắn lợi hại như vậy, sẽ không phải là địch nhân của Alexander đại nhân đi? Vậy thì hỏng bét…Không đúng, Alexander đại nhân là chiến thần bất bại, nghe nói chư thần cũng không phải là đối thủ của Alexander đại nhân, cái tiểu nam hài này có lợi hại hơn nữa cũng không phải là đối thủ của đại nhân, ân, bất quá nhìn tiểu nam hài đáng yêu như thế, nhất định không phải là người xấu, hẳn là bằng hữu của đại nhân đi?
Jessica chỉ cảm thấy lo lắng, trong lúc nhất thời suy nghĩ lung tung rất nhiều, nhìn phương hướng phủ thành chủ mà không khỏi ngây dại.
…
…
Cùng lúc đó.
Tại một chỗ sân hoang phế nơi xóm nghèo Song Kỳ thành.
“Tuyết Sơn Ẩn Giả” đang nhắm mắt vận công chữa thương, đột nhiên cảm ứng được cái gì, sắc mặt không khỏi kịch biến, trong lòng kinh hoàng, cả giận nói:
- Đây là …Donie? Đáng chết, cái tên không nên thân này, thế nhưng lại đi gây họa cho ta, đây là muốn đắc tội chết với Hương Ba Vương sao? Thực sự là không muốn sống… Không được, phải nhanh chóng đem hắn về, Hương Ba Vương là nhân vật nào chứ, tất nhiên sẽ để lại chuẩn bị ở trong thành, muốn lập tức rời khỏi Song Kỳ thành cũng không xong rồi.
Vừa nghĩ tới đây, cả người “Tuyết Sơn Ẩn Giả” đổ mồi hôi lạnh, hắn đã bị Tôn Phi làm cho kinh sợ, cũng không có cố chữa thương, cũng không ẩn giấu hành tung nữa, một tiếng ầm vang hỏa diễm tràn ngập toàn thân, hóa thành một đạo lưu quang hướng về phía phủ thành chủ vội vã đi tới, hắn muốn nhanh chóng mang theo Donie rời đi trước khi Hương Ba Vương trở về.