Tứ chi của nó quả thật giống như bốn cây cột chống đỡ trên mặt đất, đuôi dài hơn bốn thước quét lê trên mặt đất cũng không tính là quá dài thế nhưng cuối đuôi của nó, không biết vì nguyên nhân gì mà chừng nửa thước cuối đuôi mọc ra đầy gai xương, thời điểm uy vũ sinh phong ẩn chứa lực lượng khổng lồ làm cho lòng người kinh hãi, trong miệng lộ ra răng nanh sắc bén như cương đao lóe ra hàn quang bạch sắc, lúc mở miệng, một đoàn khí tức nóng rực phun ra, cũng mang theo mùi lưu hoàng nhàn nhạt, phảng phất sắp phun hỏa diễm.
Đại hắc cẩu hiện tại không hình thành thú tinh, ai cũng không biết nó có tính là một ma thú hay không.
Thế nhưng mỗi người đều dám khẳng định, chiến lực hiện tại của nó tuyệt đối kinh người, chí ít thì ma thú tứ giai biến dị mà Hương Ba thành nuôi nấng cũng không chịu được một kích của nó, sợ rằng ma thú bát giai miễn cưỡng mới chống lại nó được trong khoảng thời gian ngắn khi nó dùng “Lục Cự Nhân dược tề”.
Đây là thời điểm Tôn Phi dùng nó để thực nghiệm tác dụng của “Lục Cự Nhân dược tề”, tuyệt đối là không ngờ tới.
- Gâu gâu! Gâu gâu gâu!
Trong tiếng sủa của đại hắc cẩu tràn đầy thân thiết, nó nhu thuận quỳ xuống trước mặt Angela, cái đầu lớn thiếp thiếp trên mặt đất, trong đôi mắt to lộ ra vẻ hưng phấn khó có thể che giấu khi một lần nữa nhìn thấy nữ chủ nhân của mình.
Tuy Angela đứng trước mặt nó còn chưa cao bằng cái đầu của nó, thế nhưng một màn này thoạt nhìn lại dị thường ấm áp.
Ai cũng biết, nếu không phải là năm đó Angela ở sơn mạch phía sau núi Hương Ba thành trong lúc ngẫu nhiên nhặt được đại hắc cẩu vẫn còn nhỏ, chỉ sợ lúc này nó đã chết đói trong núi hoang, hoặc là trở thành hoang dã như những dã thú khác, tuy rằng trong khoảng thời gian này đại hắc cẩu vẫn đi theo Tôn Phi, thế nhưng nó và Angela vẫn không chút nào giảm bớt tình cảm chủ tớ nồng nhiệt này.
- Tiểu Hắc, ngươi lại lớn thêm rất nhiều a…
Angela đưa ngón tay tinh tế trắng noãn như ngọc nhẹ nhàng mà xoa đầu đại hắc cẩu, đem nó kéo đứng lên.
- Vù vù vù vù!
Đại hắc cẩu lè lưỡi, nỗ lực làm cho mình không hô hấp gấp để tránh cho há miệng thở dốc ra cuồng phong đem nữ chủ nhân trước mặt thổi bay, đuôi cũng kìm không được mà ve vẩy, nhất thời một trận tiếng ùng ùng vang lên, gai xương nhọn trên đuôi nó tạo thành hố to trên mặt đất, đất đá văng ra, những người khác không thể không kêu lên sợ hãi mà nhảy dựng lên né tránh.
Đây là biểu hiện hưng phấn theo bản năng của loài chó khi nhìn thấy chủ nhân của mình.
“Lạn Tử” đứng một bên chuyển động tròng mắt quay tròn, hiển nhiên là cảm thấy hứng thú với đuôi của đại hắc cẩu, chậm rãi nhìn, tựa hồ là muốn đem cái đuôi kia chụp lấy mà xem xét kỹ, ai biết bịch một tiếng, “Lạn Tử” tránh né không kịp bị đuôi của đại hắc cẩu quét trúng, hú lên một tiếng sau đó trực tiếp bị quét bay, hóa thành một đạo tàn ảnh tiêu thất ở bên ngoài phủ đệ, sau một hồi lâu mới có tiếng ầm vang, hiển nhiên là bị đập hung hăng trên mặt đất.
Thấy đệ đệ bị khi dễ thế nhưng “Đả Thủ” và “Cô Nàng” không có một chút biểu thị nào, trái lại còn tiến đến trước mặt đại cẩu tử y y nha nha, tựa hồ muốn nói cái gì, dáng dấp vui sướng khoa chân múa tay khiến Quốc Vương Bệ Hạ và mọi người dở khóc dở cười, rõ ràng giống như tiểu đệ tự đến thỉnh an lão đại, bốn tên tiểu tử này, kỳ thực trước đó hai ngày đã từng gặp mặt, sau khi hung hăng làm một trận, “Đả Thủ”, “Cô Nàng” và “Lạn Tử” bị đại hắc cẩu dễ dàng đánh bại liền trở thành tiểu đệ.
Động vật cũng có phương thức nhận biết của riêng chúng nó.
Trong khoảng thời gian ngắn, trong sân viện ngập tràn tiếng cười, tất cả cực khổ và nguy cơ đều đã qua, khoảng thời gian tốt đẹp một lần nữa lại trở về với những người của Hương Ba thành.
Tôn Phi không có ở lại cùng Angela ăn uống.
Trong lòng hắn lo lắng tình trạng của Elena, sau khi thoáng an bài tất cả sự tình trong thành liền lập tức đi qua truyền tống môn đi tới thế giới Diablo.
Sưu sưu sưu sưu!
Tiếng rít xé gió liên tiếp vang lên bên tai.
Ở trong “Rogue Encampment” Tôn Phi gặp Nữ Vũ Thần với sắc mặt có vẻ hơi trắng bệch đang luyện tập tiễn kỹ.
Lúc này Elena vẫn là Nữ Chiến Thần bất luận là gặp chiến đấu thảm liệt cỡ nào cũng vĩnh viễn kiên cường không lùi bước như trước, nàng nắm trường cung trong tay ôn nhu mà hữu lực, nhãn thần kiên định sắc bén, trong kiều mị mang theo vẻ lãnh diễm, chân dài thon mượt kiều mỹ tới cực hạn làm người ta không dám nhìn gần.
Cung luyện tập chỉ là cung gỗ, tiễn cũng làm từ gỗ.
Thế nhưng mỗi một tiễn bắn ra cũng sẽ lưu lại một đạo tàn ảnh trong không trung, tràn đầy cảm giác vận luật khó có thể hình dung.
Nếu như không phải vẻ mặt trắng bệch và thần sắc mệt mỏi rã rời khó có thể che giấu thì ai cũng sẽ không nghĩ tới, Nữ Vũ Thần với tiễn kỹ kinh người trước mắt này thật ra vừa từ trong lồng ngực tử thần tỉnh lại, đã trải qua thời gian hôn mê bất tỉnh đến mười ngày.
Nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc vang lên, thân thể mềm mại của Elena thoáng run rẩy, quay đầu với vẻ mặt khó có thể tin.
- Thật là ngươi sao?
Con ngươi mỹ lệ của Nữ Vũ Thần lóe ra vẻ kinh hỉ, rồi rất nhanh lại hóa thành vẻ sợ hãi, nhẹ nhàng mà hỏi:
- Tôn, thật là ngươi sao? Ta nằm mơ một giấc mộng rất kỳ lạ, ta ở trong một không gian không có lấy một bóng người, rồi lại tới chỗ chúng ta kề vai chiến đấu, thế nhưng, trong mộng ta gặp được ngươi vô số lần, lại rất nhanh phát hiện ra chẳng qua chỉ là huyễn ảnh…Lúc này đây…Lúc này đây thật là ngươi sao? Không rời đi có được không? Ở lại với ta? !
Nhìn Nữ Vũ Thần quật cường mang theo một tia biểu tình nhu nhược, Tôn Phi khó có thể kiềm được một trận yêu thương.
Lúc Elena vừa tỉnh lại đã bị triệu hồi trở về thế giới Diablo, vì vậy không biết thế giới bên ngoài xảy ra chuyện gì, cũng không biết hai người nàng và Angela được “Thế Giới Chi Thạch” cứu tỉnh, cho rằng mình vẫn còn hôn mê trong mộng cảnh, cho nên lúc này đây nàng không dám khẳng định nam tử trước mặt mình chính là Tôn Phi trong thế giới hiện thực.
- Là ta, Elena, nàng đã tỉnh, đây cũng không phải là mộng cảnh, vì lực lượng pháp tắc thế giới này nên nàng tạm thời bị triệu hoán đến nơi này một lần nữa.
Tôn Phi bước từng bước tới gần, xoa xoa bàn tay tinh xảo trắng nõn của Nữ Vũ Thần, yêu chiều nói:
- Tất cả đều là sự thật, nàng có thể cảm thụ được nhiệt độ bàn tay ta, đúng không? Là ta thật.
Ba!
Nữ Vũ Thần buông trường cung trong tay ra, vô lực rơi trên mặt đất.
Bất luận là rơi vào cục diện nguy hiểm như thế nào nàng cũng vẫn vững vàng cầm trường cung trong tay, thế nhưng lúc này lại trở nên run rẩy không cầm nổi.
Tôn Phi không nói thêm gì, đem Nữ Vũ Thần nhẹ nhàng ôm vào trong lòng.
Giờ khắc này, trong lòng hắn không có một chút ý niệm nào mà là yên tĩnh trước nay chưa từng có.
Sau khi trải qua một hồi biến cố hữu kinh vô hiểm, Tôn Phi triệt để minh bạch ý nghĩa của hai nữ tử này trong lòng mình là như thế nào.
Trước đó Tôn Phi từng nhiều lần do dự, vì quan niệm một vợ một chồng ở kiếp trước nên đã nghĩ làm ra một hồi lựa chọn thống khổ, giữa hai người Elena và Angel chọn một người, thế nhưng thời điểm chính mình đối mặt với nguy hiểm thì hai nàng đều quên mình mà đứng bên hắn, khi hắn nhìn hai khuôn mặt kiều diễm rơi vào ngủ say trên giường đá, Tôn Phi đột nhiên phát hiện, chính mình đúng là không thể rời bỏ được bất luận nữ tử nào trong hai nàng.
Đây là một hồi kinh lịch cực kỳ kỳ lạ.
Tôn Phi trong lúc ở giữa hai thế giới hắc ám và quang minh, quen biết được hai nữ tử tuyệt thế, đây là loại kinh lịch mà người thường khó có thể tưởng tượng được, khiến Tôn Phi bất tri bất giác bồi dưỡng ra hai đoạn tình cảm khắc cốt ghi tâm, mà bây giờ, rốt cuộc Quốc Vương Bệ Hạ đã triệt để đại ngộ, hắn quyết tâm vươn cả hai tay mình ra, tuyệt đối sẽ không buông ra bất luận là Elena hay Angela.
…
…
- Nói như vậy, trong giấc mộng kỳ lạ của nàng cũng từng thấy được Angela?
Trên đỉnh núi “Harrogath” đại địa đồ đệ ngũ Mount Arreat trong thế giới Diablo, Tôn Phi ôm lấy vai Elena ngồi trên vách đá vân vụ lượn lờ, quan sát đại lục mờ ảo phía dưới và thành Harrogath hùng vĩ, hưởng thụ thời khắc yên tĩnh khó có được, linh hồn hai người có cảm giác vô cùng hài hòa và bình yên.
Lúc này đây Tôn Phi cũng không có sốt ruột đi đánh quái thăng cấp.
Lần đầu tiên hắn rút ra thời gian của mình đem toàn bộ đoạn thời gian từ lúc quen biết Elena nghĩ lại, đây là lần đầu tiên hai người không có vội vã chạy đi giết quái trong thế giới Diablo, không có cả người đẫm máu truy sát vô tận Ác Ma, mà là giống như du khách nhàn nhã ngắm nhìn thế giới, nhìn lại từng địa phương nơi bọn họ cùng nhau đi qua.
- Ừm, lúc hôn mê, ta mơ một giấc mộng rất kỳ lạ, đó là một thế giới kỳ quái, phảng phất như có thời gian và không gian không giới hạn, trong đó ta gặp được rất nhiều huyễn ảnh, bao gồm cả ngươi, thế nhưng chỉ có Angela cho ta cảm giác chân thực, giống như là nhìn thấy người chân thật, nàng có thể cùng ta nói chuyện phiếm, cùng ta tìm ngươi trong thế giới kỳ quái đó, chúng ta động viên tương hỗ lẫn nhau, tin tưởng ngươi nhất định sẽ tìm được chúng ta, nhất định sẽ cứu bọn ta ra từ không gian băng lãnh đó.
Nói đến đây, Elena quay lại tựa trán vào vai Tôn Phi, trên mặt mang theo một nụ cười thản nhiên, hạnh phúc nói:
- Tôn, ngươi đã không để bọn ta chờ đợi quá lâu, quả nhiên đã cứu được chúng ta ra, ta chỉ biết, trên thế giới này, không có chuyện gì là có thể làm khó được ngươi!
- Ách, nói như vậy, ta sẽ kiêu ngạo đó!
Tôn Phi cười cười nhưng trong lòng khẽ động, bắt đầu suy xét chuyện Elena nói lúc nãy.