Kinh nghiệm chiến đấu của hắn có thể nói phong phú gấp vô số lần so với Donie, lại từng thấy được thủ đoạn của Tôn Phi lúc ở trước Nguyên Tố Tế Đàn, hắn hiểu, mười ngày trước người thanh niên trước mắt này đã có thể dễ dàng đánh bại hắn, mà bây giờ chỉ sợ thực lực của hắn đã sớm tăng vọt, tuyệt đối là địch nhân đáng sợ nhất mà cả đời hắn tạo ngộ.
Vì vậy hắn cũng không lỗ mãng xuất thủ mà là không ngừng thôi động tiềm lực toàn thân, đem đấu khí của mình, ý chí, tinh thần và thân thể điều chỉnh đến trạng thái cao nhất, muốn phát sinh một kích mạnh mẽ nhất mới có thể chiếm được một đường sinh cơ.
- Đợi ta phát sinh một kích mạnh nhất, dẫn dắt rời đi sự chú ý của Hương Ba Vương, ngươi lập tức theo thông đạo đào tẩu, ngàn vạn lần không được quay đầu lại, sau khi rời khỏi đây thì mai danh ẩn tích, làm một người bình thường đi, ngàn vạn lần không được nghĩ đến trả thù Hương Ba Vương, bằng không chính là chết không thể nghi ngờ, nhân vật như hắn, không phải người mà ngươi có thể chọc được…Ai, bây giờ suy nghĩ lại, nhiều năm nuông chiều ngươi như vậy, ngược lại chính là ta hại ngươi.
“Tuyết Sơn Ẩn Giả” bất động môi, lấy đấu khí mạnh mẽ tạo thành rung động không khí, bất động thanh sắc truyền âm cho Donie vẻ mặt tuyệt vọng bên cạnh.
Tôn Phi làm sao lại có thể không phát hiện ra một màn này.
Hắn lắc đầu, trong lòng có chút đồng cảm với “Tuyết Sơn Ẩn Giả”, đến lúc này còn vì tên nhi tử nhu nhược không nên thân này mà suy nghĩ, nếu không phải “Tuyết Sơn Ẩn Giả” cưng chiều hắn vô nguyên tắc như vậy, có lẽ Donie cũng sẽ không biến thành cái dạng này đi.
- Một quyền ân cừu.
Tôn Phi bỗng đứng dậy, khí thế cường đại bể ra, một đạo đồ đằng hư ảnh dáng dấp một Chiến Sĩ thật lớn lờ mờ hiện ra:
- Sau một quyền, nếu như ngươi còn sống, ta sẽ thả cha con các ngươi rời khỏi đây.
- Được!
“Tuyết Sơn Ẩn Giả” hét lớn.
Đúng lúc này, một thân thực lực của hắn đã thôi động tới đỉnh phong bỗng nhiên xuất thủ.
…
…
Bên ngoài hình phòng.
Oanh!
Rầm rầm!
Sau khoảng chừng ba phút yên tĩnh, bên trong hình phòng đột nhiên vang lên hai lần rung động kịch liệt.
Động tĩnh lớn như vậy bỗng dưng xảy ra khiến ngục tốt và bốn tráng hán đều biến sắc, thế nhưng vẫn bất động, kiên định chờ đợi như trước.
Một phút đồng hồ sau.
Tiếng bước chân truyền đến, trái tim bọn họ nhảy động kịch liệt.
Thắng bại đã phân.
Là ai thắng cuộc?
Rốt cuộc có bóng người lờ mờ xuất hiện trước mắt bọn hắn, một màn mà bọn hắn hy vọng đã xảy ra…Alexander đại nhân sắc mặt bình tĩnh từ hình phòng bước ra.
- Đại nhân!
Năm người nhanh chóng hành lễ.
- Ân, khổ cực cho các ngươi rồi, một lúc nữa có hai cỗ thi thể cho các ngươi an táng, các ngươi chỉ cần an táng là được rồi, không cần nã thi thể bọn hắn để hả giận, nhân tử thù tiêu, sinh tiền dù sao hai người này cũng là cường giả một phương.
Tôn Phi gật đầu với năm người, thân thiện nói.
- Tuân mệnh!
Tôn Phi gật đầu, xoay người chậm rãi bước về phía thông đạo nhà lao.
Ngục tốt và bốn người đồng bạn liếc nhìn nhau, đồng thời xoay người rảo bước vào trong hình phòng, bọn họ đều muốn biết vừa rồi trong hình phòng chiến đấu thành dạnh gì, nhưng vừa mới bước vào hình phòng, một màn trước mắt khiến năm người đồng thời thất kinh, thiếu chút nữa là muốn xoay người chạy trốn…
Bởi vì trong hình phòng, thế nhưng còn có người sống.
Khóe miệng “Tuyết Sơn Ẩn Giả” tràn đầy tiên huyết, ngây ngốc đứng tại chỗ, bộ vị trái tim của hắn lưu lại một dấu quyền nhìn thấy mà giật mình, nơi dấu quyền vẫn chưa tràn ra vết máu, cũng không có da thịt và cốt cách bị phá hư, nhưng có thể thấy được rõ ràng, giống như là một thợ thủ công lành nghề dùng đao khắc tỉ mỉ lên đó.
Lồng ngực của hắn còn hơi phập phồng, con mắt mở to, mũi và miệng thở ra từng sợi sương trắng.
Hết thảy này chứng minh hắn vẫn còn sống.
Một cái cao thủ Nguyệt cấp còn sống, quá mức đáng sợ, có thể dễ dàng giết chết năm người bọn họ giống như bóp chết một con kiến.
Chỉ một nhãn thần của “Tuyết Sơn Ẩn Giả” khiến năm người họ như rơi vào hầm băng, cả người hàn lãnh, phảng phất như tử thần kề đao lên cổ, cả người cứng ngắc không nhúc nhích được.
- Hay cho một cái Hương Ba Vương, hay cho một thức “Hoàng Quyền Bất Bại”, tốc độ thật nhanh, lực lượng thật là khủng khiếp…
“Tuyết Sơn Ẩn Giả” sau khi liếc nhìn năm người một cái liền không để ý nữa, cả người đều chìm đắm vào một quyền mỹ lệ mà Tôn Phi vừa đánh ra, cúi đầu nhẹ giọng lẩm bẩm:
- Hảo…thực lực thật đáng sợ, khục khục…thế nhưng vô pháp bắt hắn ra tay, một quyền đó đã đem ta…đem đấu khí toàn thân và lục phủ ngũ tạng ta đánh nát bấy, khiến thực lực của ta…Khục khục, mất hết thực lực, đoạn tuyệt sinh cơ…Ách, ha ha ha, hảo, “Hoàng Quyền Bất Bại”, tên rất hay, hảo quyền pháp, ha ha, chết dưới quyền pháp như vậy cũng không uổng nhân sinh Bản tọa tung hoành đại lục…Rồi có một ngày, bộ quyền pháp này nhất định khiến đại lục khiếp sợ, mà ta cũng là người đầu tiên lãnh giáo bộ quyền pháp này mà bị ghi khắc trong lời người ngâm thơ rong, ha ha, hảo, ha ha ha…
Nói đến đây, hắn không kiềm chế được chính mình, máu tươi đỏ sẫm từ ngũ quan không ngừng trào ra.
Chính hắn làm như không biết, khó khăn quay đầu nhìn thi thể nằm trên mặt đất, trên mặt lộ nụ cười khổ, dưới sự phụ trợ của tiên huyết càng thêm vẻ thê thảm dị thường.
- Donie, nhi tử của ta, không nên trách phụ thân, Hương Ba Vương mạnh như thế, ta thậm chí ngay cả một quyền của hắn đều không đỡ được, đã như vậy, khục khục…ngươi cho dù…coi như là sống sót đi ra ngoài, cuối cùng…cũng khó mà chạy trốn ma chưởng của hắn, ngược lại sẽ nhận hết dằn vặt…sống còn không bằng chết…. coi như là ngươi đem bí mật kia nói cho hắn biết, cuối cùng hắn cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi, ngươi vẫn là…là nhi tử cưng chiều của ta…dứt khoát để ngươi giải thoát khỏi đại họa đi, ha ha ha…Ách, a…Phốc!
Lời còn chưa dứt, “Tuyết Sơn Ẩn Giả” cũng khó mà tiếp tục áp chế thương thế trên người nữa, ngửa đầu phù một tiếng, há mồm phun một đạo tiên huyết, ngửa người ngã xuống.
Sau khi trúng một quyền của Tôn Phi, sinh cơ trong cơ thể hắn sớm đã đoạn tuyệt, lực lượng còn không bằng người bình thường, chỉ là nhờ có thân thể Bán Nguyệt cấp cường đại ngạnh sinh chống đỡ không để hắn lập tức chết đi, lúc này rốt cục sinh cơ đã trôi đi toàn bộ, triệt để hết sinh cơ.
Cả người toát mồ hôi lạnh nghe “Tuyết Sơn Ẩn Giả” lẩm bẩm, thấy một cường giả cứ vậy chết đi, ngục tốt và đồng bạn mới miễn cưỡng trấn định lại.
Bọn họ nhìn đến thi thể khác trên mặt đất, chính là thanh niên vẻ mặt hung ác nham hiểm.
Đỉnh đầu hắn xuất hiện một dấu bàn tay, rõ ràng cho thấy bị bàn tay hỏa diễm bắn trúng, đấu khí hỏa diễm cường hãn đến cực điểm dũng mãnh tiến vào toàn thân hắn, phỏng chừng lúc này lục phủ ngũ tạng toàn bộ đều biến thành tro bụi, từng sợ khói đen không ngừng trào ra từ miệng mũi của hắn, nhưng thân thể thoạt nhìn lại như không có vết thương gì lớn.
Có lẽ ngọn lửa chính là nguyên nhân tử vong đích thật, Donie rốt cục cũng chết.
Lúc này gương mặt hắn thoạt nhìn lại có chút bình yên, hài hòa.
- Hắn là bị cha mình giết chết…
Ngục tốt và đồng bạn rất nhanh đã đoán được nguyên nhân cái chết của người thanh niên này, lực lượng của Alexander đại nhân cũng không có hỏa diễm, hơn nữa từ lời nói của “Tuyết Sơn Ẩn Giả” trước khi chết cũng có thể biết được, cuối cùng không biết vì nguyên nhân gì mà “Tuyết Sơn Ẩn Giả” rốt cục xuất thủ giết chết đứa con mà mình cưng chiều bao nhiêu năm nay.
- Bọn họ thật sự không nên là địch nhân của Alexander đại nhân.
Trong lòng ngục tốt thầm nghĩ:
- Chỉ là không biết bí mật trong miệng hai người này rốt cục là gì?
…
…
- Phái người đem hai thi thể kia tìm một chỗ an táng đi.
Ra khỏi đại lao Song Kỳ thành, tâm tình Tôn Phi bình tĩnh dị thường, không có giết người hổ thẹn, cũng không có báo được thù mà vui sướng, chẳng qua là hai người này đã từng làm cho hai người Angela và Elena rơi vào nguy hiểm, sau lại đánh lén phủ thành chủ, hầu như đem toàn bộ phủ thành chủ san thành bình địa, làm hai Thánh Đấu Sĩ bị tử vong trong lúc chiến đấu, đây là một khoản huyết cừu, phải báo thù.
Một quyền ân cừu.
- Tuân mệnh!
Sáu gã ngục tốt bên ngoài khom mình lĩnh mệnh, tiến vào trong địa lao đi vận chuyển thi thể.
Trong lòng Tôn Phi nghĩ tới bí mật mà trước khi chết Donie thổ lộ, bất tri bất giác mang theo quan thị cận Torres đi một vòng trong thành, sau về tới phủ đệ mới mà đám người Angela đang ở tạm thời.
Tuy rằng đã từng nói muốn cho Angela tự mình đến trừng phạt hai người “Tuyết Sơn Ẩn Giả” để báo thù, thế nhưng Angela không thích máu tanh, Tôn Phi cũng không muốn khiến Vương phi tương lai đến nơi địa lao âm u, hơn nữa thực lực của hai người này cũng không thấp, tiếp tục giữ lại cũng là mối họa, tránh cho đêm dài lắm mộng, Tôn Phi liền dứt khoát rút ra một ít thời gian tự mình xuất thủ giải quyết hai người này.
Trở lại đại điện, Tôn Phi vừa ngồi xuống liền có thị nữ bưng trà lên.
Nguyên bản đại lục Azeroth không có lá trà, là lúc Tôn Phi đi theo nữa tu sĩ Akara học tập tri thức về dược tề có lưu ý tới loại thực vật giống với trà, có công hiệu như lá trà ở kiếp trước, có thể giúp tỉnh táo nâng cao tinh thần, Quốc Vương Bệ Hạ đã từng rút ra một đoạn thời gian thu thập những thực vật này, dùng để uống như lá trà.
Sau này Angela lại cẩn thận tỉ mỉ đem ham mê này của Quốc Vương Bệ Hạ ghi tạc trong lòng, nàng cùng đám người Jimar thu thập không ít lá cây như vậy, dựa theo lời của Tôn Phi bào chế ra, chuyên dùng cho Tôn Phi uống.
Dần dần loại trà này dưới sự dẫn dắt của Quốc Vương Bệ Hạ liền trở thành lưu hành phổ biến trong Hương Ba thành.
Tôn Phi nâng chung trà lên nhấp hai ngụm, hỏi:
- Angela đâu? Nàng đi nơi nào? Thế nào hôm nay lại không thấy nàng ở trong sân huấn luyện bốn cái gia hỏa nghịch ngợm kia?
Tôn Phi chỉ chỉ đại hắc cẩu, Đả Thủ, Cô Nàng và Lạn Tử.