Quốc Vương Vạn Tuế (Dịch Ful)

Chương 624 - Chương 520: Cho Ngươi Một Cơ Hội Cuối Cùng

Quoc vuong van tue Full
Chương 520: Cho Ngươi Một Cơ Hội Cuối Cùng
 

- Ta vì tình thương vĩ đại của cha trước mắt mà cảm động, nhưng rất tiếc, ngươi không có bất kỳ tư cách nào để đàm phán điều kiện với ta.

Tôn Phi lãnh khốc lắc đầu, nói như đinh đóng cột:

- Mỗi người đều phải vì hành động tự tung tự tác của mình mà phải trả giá thật đắt, mà đại giới của các ngươi chính là chết, ngươi tuy là chưởng khống giả thánh địa võ đạo Đại Tuyết Sơn, coi như là cường giả phương viên trăm dặm đều biết, thế nhưng hiện tại, ngươi chỉ là tù nhân của ta mà thôi, ngươi nghĩ rằng ta đến nơi địa lao tù đầy này là để nói điều kiện thỏa hiệp chó má gì với ngươi sao? Vậy thì ngươi sai rồi, mười phần sai, chớ nghĩ mình cao thượng, cũng đừng dùng cái vinh quang Vũ giả và phong độ quý tộc chó má ra nói với ta, nguyên tắc của Bản Vương chính là, có thù báo thù, có oán báo oán, ngày hôm nay ta đi tới nơi này chính là hưởng thụ cảm giác vui vẻ của người thắng cuộc, bất luận thỏa hiệp gì đó đều là rên rỉ của kẻ yếu, cường giả chân chính đều sẽ coi thường.

Những lời này, nói năng khí phách, vang vọng quanh quẩn trong hình phòng.

Đó cũng không phù hợp với phong độ mà một vương giả và cường giả chân chính nên trả lời, thế nhưng hiển nhiên càng thêm hợp với lòng người phổ thông, vì vậy ngục tốt xấu xí và bốn tráng hán bán xích lõa chẳng những không cảm thấy có bất kỳ phản cảm, trái lại cảm thấy tất cả đều là nên như vậy, cảm thấy Alexander đại nhân càng thêm gần gũi, không giống như những quý tộc dối trá, mở mồm ngậm mồm đều là vinh quang vinh dự thế nhưng lại cự cách xa xôi.

- Ngươi….

“Tuyết Sơn Ẩn Giả” chỉ cảm giác như bị vật gì hung hăng đập trúng, từng đợt từng đợt khó thở.

- Ngươi…Ngươi cái tên điên này, ngươi là tên điên!

Donie điên cuồng mà giãy dụa trong tuyệt vọng, kêu rên, rống giận, giống như là kẻ sắp chết đuối, run rẩy phí công.

Thời khắc này, mặc kệ là “Tuyết Sơn Ẩn Giả” tâm cơ thâm trầm ôm tia hy vọng may mắn lúc trước cũng trở nên sợ hãi.

Hai người đồng thời cảm nhận được một loại sợ hãi tận xương tủy, trên người Quốc Vương trẻ tuổi trước mắt này có mọt loại khí chất rất đặc biệt, điên cuồng mà lại cố chấp, làm cho người ta mờ mịt run rẩy, giống như là một đầu sói đói vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên cừu hận, làm cho người ta hối hận vì sao lại trở thành kẻ địch của hắn.

- Ha ha, vậy ngươi giết chúng ta đi! Chờ cao thủ của Thần Thánh Giáo Đình phát hiện khí tức vong linh còn sót lại nơi này, đến lúc đó ngươi cũng sẽ tới địa ngục theo ta mà thôi, ha ha, Hương Ba thành mà ngươi quý trọng và bảo vệ cũng sẽ bị hủy diệt dưới lửa giận của giáo đình!

“Tuyết Sơn Ẩn Giả” rốt cục cũng đáp lời, hắn hơi xích người làm tiếng xiềng xích vang lên, trên mặt hắn mang theo châm chọc và mỉa mai, hướng về phía Tôn Phi rống giận.

- Phải không? Các ngươi bị giam ở đây cũng đã hơn bốn ngày, lẽ nào bốn ngày này không đủ để cao thủ Thần Thánh Giáo Đình thấy được khí tức vong linh trong thành?

Tôn Phi cười lạnh nói:

- Ngươi hẳn là minh bạch, đại lão gia giáo đình tuy rằng bình thường phản ứng trì độn, thế nhưng đối với lực lượng vong linh cũng sẽ không có chút nào chậm chạp, thế nhưng vì sao đến bây giờ bọn họ còn không có đến?

“Tuyết Sơn Ẩn Giả” ngẩn ngơ.

Những lời này của Tôn Phi như cây châm đâm trúng chỗ yếu hại của hắn.

Điểm này, hai ngày trước hắn cũng đã nghĩ tới, theo lý mà nói, lấy lực lượng Vong Linh Cốt Long lúc đó thi triển ra tuyệt đối đủ khiến người của Thần Thánh Giáo Đình chú ý tới, hơn nữa đầu Vong Linh Cốt Long kia cũng đánh lực lượng vong linh vào phong bế đấu khí trong cơ thể mình, khí tức vong linh nồng đậm như vậy không có khả năng sẽ không khiến người của Thần Thánh Giáo Đình phát hiện, thế nhưng liên tiếp bốn ngày trôi qua cũng không thấy người của giáo đình xuất hiện, điều này thật sự quá khác thường.

Vừa lúc này, “Tuyết Sơn Ẩn Giả” đột nhiên nghĩ tới một sự tình, nhất thời con ngươi của hắn nhăn tít lại.

- Nhìn dáng vẻ của ngươi chắc là rốt cuộc cũng hiểu ra chút ít, đáng tiếc là hiểu ra quá muộn.

Một tầng quang diễm kim sắc trên thân Tôn Phi chợt lóe, trong nháy mắt xua đi âm hàn khí trong địa lao, khắp nơi đều tràn đầy khí tức thần thánh bình yên, trên mặt Quốc Vương Bệ Hạ lộ ra vẻ tươi cười, tiếp tục nói:

- Ta là Thần Chi Tử được Thần Thánh Giáo Đình lựa chọn, nắm trong tay thánh lực kim sắc, hưởng thụ sủng ái của chư thần quang minh, là người phát ngôn của thần trên thế gian, thân phận tôn quý như thế, như thế nào lại thông đồng với Tử Linh Ma Pháp Sư làm bậy? Ngươi muốn nói xấu Bản Vương hẳn là nên nghĩ biện pháp tốt hơn, không nên dùng lý do ngớ ngẩn mà ngay cả trẻ con ba tuổi cũng sẽ không tin.

- Đây…làm sao có thể?

Lòng “Tuyết Sơn Ẩn Giả” trầm xuống.

Đích thật là như vậy, Hương Ba Vương chính là “Thần Chi Tử”, theo lý mà nói tuyệt đối không có khả năng cấu kết với lực lượng vong linh, nói ra tuyệt đối sẽ không có người nào tin, thế nhưng một đầu Vong Linh Cốt Long rõ ràng chính là thuộc hạ của hắn, nghe theo mệnh lệnh của hắn…Trên thế giới này sao có thể phát sinh loại chuyện như vậy?

Trong khoảng thời gian ngắn, kẻ có tâm cơ thâm trầm như “Tuyết Sơn Ẩn Giả” cũng cảm thấy đầu óc mình không đủ dùng.

Vừa lúc đó, dị biến tái sinh…

Hắn đột nhiên kinh ngạc phát hiện, phong ấn chế trụ thực lực trong cơ thể mình thế nhưng dần biến mất rất nhanh, giống như là tuyết mỏng tan ra trước ánh mặt trời chói chang, lực lượng vong linh tiêu thất rất nhanh, đấu khí khôi phục trạng thái bình thường, thực lực Bán Nguyệt cấp của hắn đang khôi phục rất nhanh.

- Không cần kinh ngạc, thực lực của các ngươi sẽ khôi phục rất nhanh, Bản Vương không giết kẻ không có lực phản kháng, cho các ngươi một cơ hội cuối cùng, thấy thông đạo phía sau Bản Vương không? Chỉ cần các ngươi có thể đánh bại ta, như vậy có thể sống mà rời khỏi đây.

Tôn Phi chỉ chỉ thông đạo phía sau mình, lại phất tay ý bảo bốn tráng hán và gã ngục tốt rời khởi hình phòng, để tránh bị màn chiến đấu kế tiếp ảnh hưởng đến.

- Đại nhân…ngài phải cẩn thận.

Thời điểm ngục tốt đi qua người Tôn Phi, không biết nghĩ như thế nào, ma xui quỷ khiến khiến hắn đánh bạo nói một câu như vậy.

- Ân, cảm tạ ngươi!

Tôn Phi vỗ nhẹ vai ngục tốt, một cỗ kim sắc thánh lực dũng mãnh lao vào từ bả vai hắn, đem ám thương do sinh hoạt trong địa lao ẩm ướt u ám nhiều năm tích lũy trong cơ thể hắn thanh trừ hết trong nháy mắt.

Sau đó, trong nháy mắt Tôn Phi chuyển sang hình thức Barbarian, một thân lực lượng thuần túy khuếch tán ra, đem toàn bộ địa lao bao phủ lên, lực lượng màu bạch ngân tạo thành vòng bảo hộ bốn bức tường, cứ như vậy, coi như là hai người muốn dựa vào thực lực Nguyệt cấp mà mãnh mẽ phá tường chạy thoát cũng không được, muốn rời khỏi đây, chỉ có một biện pháp, đó chính là đánh bại Tôn Phi.

Ngục tốt chỉ cảm thấy một dòng nước ấm từ bàn tay Tôn Phi dũng mãnh tiến vào cơ thể mình, sau đó trong nháy mắt hắn thấy chính mình như trẻ ra mấy chục tuổi, đi đứng đều nhẹ nhàng rất nhiều, mộng tưởng đã chết trong linh hồn một lần nữa quay về với hắn.

Hắn không dám nói gì nữa, bước nhanh rời khỏi hình phòng.

Rồi lại dừng bước ở ngoài hình phòng, lẳng lặng cùng đợi chiến đấu bên trong kết thúc.

Khoảng cách gần như vậy, trong lúc cường giả Nguyệt cấp chiến đấu, một khi triển khai tất nhiên là thiên băng địa liệt, toàn bộ địa lao cũng có thể bị phá hủy, thế nhưng xuất phát từ lòng tin tuyệt đối đối với Alexander đại nhân nên ngục tốt cũng không có ly khai.

- Alexander đại nhân …là vô địch, ngài nhất định sẽ thắng!

Trong lòng ngục tốt lén lút nói với mình như vậy, tuy rằng hắn biết hai người kia sau khi khôi phục thực lực rất đáng sợ, nghe đâu bọn họ đều có sức mạnh to lớn vô thượng của cường giả Nguyệt cấp, thế nhưng trong lòng ngục tốt vẫn kiên định như cũ.

Ở phía sau hắn, bốn tráng hán thân thể bán xích lõa cũng không lập tức rời đi mà đứng thành một hàng lẳng lặng đợi.

Trong hình phòng.

Leng keng đinh!

Còng tay, xích sắt vỡ ra như đậu hũ.

“Tuyết Sơn Ẩn Giả” đứng trên đất, chậm rãi vươn cánh tay ra, bàn tay nắm chặt, phần phầt một tiếng, hỏa diễm hừng hừng thiêu đốt trong lòng bàn tay hắn, một tia vụ khí hắc sắc thong thả dật tán ra từ trong cơ thể hắn.

Những hắc khí này chính là lực lượng vong linh mà Arthur phong ấn trong cơ thể hắn.

Lực lượng phong ấn trong cơ thể hắn nguyên bản là không thể phá vỡ, thế nhưng dưới thánh lực của hình thức Paladin soi chiếu, nhất thời xuất hiện lỏng lẻo, bắt đầu tan thành mây khói, “Tuyết Sơn Ẩn Giả” lại lấy một thân đấu khí hỏa hệ của hắn thúc đẩy quá trình, ước chừng sau một phút, một tia phong ấn cuối cùng trong cơ thể hắn cũng triệt để biến mất, thực lực của hắn rốt cục cũng triệt để khôi phục.

Bên kia, cảm thụ được lực lượng một lần nữa trở lại trong cơ thể mình, Donie lộ ra biểu tình mừng như điên, xiềng xích trên thân vừa vỡ ra liền không nói lời nào, nhảy dựng lên bay thẳng lên đỉnh hình phòng, hắn căn bản không có bất luận lòng tin và dũng khí nào dám đối mặt với Tôn Phi, chỉ muốn nhanh chóng chạy khỏi nơi này, thậm chí ngay cả thân phụ “Tuyết Sơn Ẩn Giả” vừa mới nhận lại hắn cũng không thèm quan tâm.

Trên mặt Tôn Phi lộ ra vẻ mỉa mai.

Phanh!

Mọt tiếng rung vang lên.

Donie kêu thảm ngã trên mặt đất, đầu lập tức rỉ máu.

Hắn dùng toàn lực va chạm, nguyên tẳng rằng có thể chui ra khỏi đây, thế nhưng ai biết đụng phải vòng quang tráo vô hình bốn phương tám hướng trên vách tường, ngay cả một tia rung động cũng không có, trên mặt hắn nhất thời lộ ra vẻ tuyệt vọng không gì ngăn được.

Đột nhiên, thanh niên hung ác độc địa này tựa hồ nghĩ tới điều gì, quỳ trên mặt đất cầu xin tha thứ:

- Bệ hạ, Hương Ba Vương Bệ hạ vĩ đại, không, đừng giết ta, ta biết một bí mật, một bí mật rất lớn về “Thần Ma Cung Điện”, là ta trong lúc vô tình nghe được người của Thần Đội Tài Quyết tiết lộ, mong ngươi tha cho ta, ta lập tức nói tin tức này cho ngươi biết, thật sự, ta đảm bảo, đây tuyệt đối là tin tức phi thường có giá trị, ngay cả sư phụ ta cũng không nói, có thần khí xuất thế trong tiểu thế giới khu vực độ khó cấp độ ba mươi sáu, ai có thể đạt được nó thì cso thể đột phá cảnh giới Đại Nhật cấp, trở thành truyền kỳ…

Trong lòng Tôn Phi khẽ động, cũng không nói chuyện.

Mà “Tuyết Sơn Ẩn Giả” làm như không thấy, không nói lời nào, chỉ điên cuồng thôi động đấu khí hỏa hệ của mình.

Bình Luận (0)
Comment