Bất quá, nhìn tràng cảnh mà mình đã từng mộng tưởng đã biến thành hiện thực trên người người khác, đây là tàn khốc, nhưng cũng là may mắn.
Ngục tốt cũng không có tận mắt nhìn thấy tư thái vô địch cái thế của Alexander đại nhân lúc chiến đấu thế nhưng hắn đã lặng lẽ đem Tôn Phi cho là thần tượng của mình, sùng bái điên cuồng. Đáng tiếc thân phận của hắn hèn mọn như vậy, hắn thậm chí còn không dám cho người khác biết thần tượng của mình là Alexander đại nhân, ngay cả hắn cũng cảm giác mình không có tư cách sùng bái cột trụ của Song Kỳ thành này.
Ngay buổi sáng khi nhận được thông báo Alexander đại nhân muốn đích thân đến địa lao thẩm vấn tội phạm, ngục tốt gầy còm này thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên.
Đối với hắn mà nói, chỉ cần có cơ hội liếc nhìn thần tượng từ xa xa cũng đã là mộng tưởng xa vời của hắn rồi.
Mà khi hắn nhìn thấy Quốc Vương Bệ Hạ, đồng thời có được may mắn dẫn đường cho Bệ hạ, tâm tình hắn trái lại lại bình tĩnh trước nay chưa từng có, chỉ là một đường đi hắn vẫn luôn nghĩ trong lòng:
- Quả nhiên a, quả nhiên chỉ có nhân vật tuổi trẻ anh tuấn như vậy mới có thể trở thành anh hùng của vạn người đi!
Vì vậy thời điểm nghe Donie chửi bới Tôn Phi, ngục tốt này đã xuất ra roi gai trong tay mình, một mặt là xuất phát từ bản năng hung ác độc địa tích lũy lúc tra tấn phạm nhân bao nhiêu năm nay, một mặt là xuất phát từ suy nghĩ muốn bảo hộ cho thần tượng của mình.
Kỳ thực sau khi hung hăng rút roi ra, ngục tốt thân phận hèn mọn này đã bắt đầu thấy hối hận.
Bởi vì hắn đột nhiên nghĩ tới, người trong thành nói Alexander đại nhân cũng không phải là một người tàn bạo, mình làm như vậy không những không giữ được tôn nghiêm của đại nhân, trái lại còn khiến cho đại nhân coi thường mình “Chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng”, dạng hành vi tiểu nhân như vậy trái lại làm bẩn quang huy của đại nhân.
Trong lúc ngục tốt này đang âm thầm hối hận lại nghe được đánh giá của Tôn Phi đối với hắn.
Nguyên bản hắn đang âm thầm hối hận không ngớt trong lòng bỗng trở nên ngây dại, sau đó lại lâm vào kích động trước nay chưa từng có, trong khoảnh khắc hắn chỉ cảm thấy đầu óc mình trống rỗng, hắn mạnh mẽ kiềm chế tâm tình của mình, cố không biểu hiện thất thố, nhãn thần nhìn Tôn Phi tràn đầy sùng bái.
Ngay cả bốn tráng hán thân hình bán xích lõa, nguyên bản nhãn thần lạnh lùng, cũng bởi vì lời nói của Tôn Phi mà có chút ấm áp.
Có thể được Alexander đại nhân nhận định như vậy khiến mỗi người ở đây đều kích động không thôi.
Ngươi đây là đang ngụy biện!
“Tuyết Sơn Ẩn Giả” sau một hồi ngẩn ngơ, đột nhiên cười lớn nói:
- Vũ sĩ vinh quang ở chỗ chiến đấu, ngươi không nên dùng những hình cụ thấp hèn này làm nhục thân thể Vũ giả, ha ha ha, Hương Ba Vương, dùng hình cụ làm nhục thân thể Vũ giả, xem ra ngươi đã đánh mất vinh quang mà chỉ có Vũ giả chân chính mới có, không xứng với danh xưng là một Vũ giả và quý tộc chân chính, ha ha ha, hơn nữa, ta còn biết một cái bí mật động trời của ngươi, ha ha, ngươi thế nhưng lại câu kết với Tử Linh Ma Pháp Sư, để Tử Linh Ma Pháp Sư cho ngươi sức mạnh, tên tiểu tử kia là một đầu Vong Linh Cốt Long khoác da người đi? Ha ha, cấu kết với sinh vật tà ác như vậy, ngươi sớm muộn cũng bị đưa lên Thần Thánh Giáo Đình hành hình, ha ha ha…
Trên mặt Tôn Phi mang theo một tia mỉm cười kỳ dị:
- Di? Ngươi nói cái gì mà Tử Linh Ma Pháp Sư? Còn có cái gì mà Vong Linh Cốt Long? Ta thực sự không hiểu a…Ngươi không phải là cố ý hắt nước bẩn cho ta đi? Haiz, thủ đoạn ngây thơ như vậy, ngươi cho là hữu dụng đối với ta sao?
- Vu oan? Hắt nước bẩn? Ha ha ha, nếu không phải tên tiểu quỷ chết tiệt kia sử dụng vong linh ma pháp, với thực lực của ta mà lại dễ dàng bị bắt lại sao? Bên trong cơ thể ta bây giờ vẫn còn tồn tại ma lực vong linh tà ác của hắn, chúng ngăn thông đạo đấu khí của ta, mới làm cho ta mất đi sức phản kháng, ha ha ha, cầu khẩn đi, Hương Ba Vương, ngươi đây là chơi với lửa có ngày chết cháy, cao thủ Thần Thánh Giáo Đình sớm muộn gì cũng sẽ phát hiện ra cỗ lực lượng này, bọn họ sẽ tìm đến ngươi, đồng thời vạch trần diện mục tà ác của ngươi, đến lúc đó toàn bộ đế quốc Zenit sẽ vì ngươi mà diệt vong, ha ha ha, tuy ngươi bắt được ta nhưng lại bị bại lộ diện mục chân chính của mình, ngươi đây là đang muốn chết!
- Phải không? Nghe ngươi nói như vậy, ta rất sợ hãi, vậy ngươi nói ta nên làm gì bây giờ?
Tôn Phi cố ý làm ra vẻ sợ hãi.
- Biện pháp chỉ có một, chỉ cần ngươi thả chúng ta, đợi khi cao thủ của Thần Thánh Giáo Đình tìm đến, lúc đó ta nguyện ý làm chứng cho ngươi, chứng minh chúng ta là bị cơ quan vong linh ma pháp trong “Thần Ma Cung Điên” gây thương tích, đây là lựa chọn tốt nhất của ngươi…Bằng không, hắc hắc, cùng lắm thì chúng ta ngọc nát, đồng quy vu tận, kết quả của ngươi tuyệt đối sẽ không tốt đẹp gì đâu!
“Tuyết Sơn Ẩn Giả” nói, điên cuồng mà cười phá lên, ánh mắt nhìn Tôn Phi nồng đậm ý muốn trả thù và vị đạo uy hiếp.
- Nga? Phải không? Thật ra ngươi nhắc nhở cho ta, bất quá, ta cảm giác mình còn một lựa chọn khác, vì sao không đem bọn ngươi lập tức giết chết, hủy thi diệt tích?
Trên mặt Tôn Phi lộ ra dáng vẻ tươi cười khiến đối thủ cảm thấy từng đợt bất an.
- Hương Ba Vương, lấy trí tuệ của ngươi tự nhiên là đã nghĩ tới, coi như là bây giờ ngươi giết chúng ta, ở đây vẫn còn lưu lại nồng đậm khí tức vong linh, đến lúc đó ngươi có một trăm miệng cũng không thể giải thích.
“Tuyết Sơn Ẩn Giả” thong thả mà kiên định nói.
- Nga, vậy ta cần phải đa tạ sự khẳng định của ngươi đối với trí thông minh của ta, có lẽ ta sẽ suy nghĩ một chút về lời đề nghị của ngươi, bất quá, trước đó ta đột nhiên muốn chuyển trọng tâm câu chuyện.
Tôn Phi nhìn Donie bên cạnh, cười nói:
- Nói thật, ta vẫn luôn hiếu kỳ, có thể có nhân vật vương tử như Jan Vertonghen kính trọng, nó rõ ngươi không phải là kẻ ngốc, thế nhưng vì sao, một kẻ đê tiện tạp toái như Donie ngươi lại hết lần này tới lần khác đem hắn cho là khối bảo vật, dốc hết tài nguyên đem hắn đẩy lên Nguyệt cấp, lẽ nào ngươi thật sự chưa nhìn ra hắn chỉ là một khối củi mục vô dụng? Lại sau khi hắn phản bội ngươi thế nhưng ngươi vẫn bất chấp bảo vệ hắn như trước?
Nhắc tới đề tài này, “Tuyết Sơn Ẩn Giả” sắc mặt không đổi, hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi trầm mặc không nói.
- Ha ha, ngươi đã không muốn nói, vậy không bằng để ta đoán nguyên nhân chân chính đi, có lẽ…Tên phế vật trước mắt này, thân phận thật sự của hắn, không chỉ là môn đồ của ngươi mà đồng thời cũng là con của ngươi đi? Đáp án như vậy chắc cũng hợp lý đi.
Tôn Phi ngồi trên ghế, nhàn nhạt nói, khóe miệng vẽ ra một tia độ cong kỳ dị.
Sắc mặt “Tuyết Sơn Ẩn Giả” nhất thời đại biến:
- Làm sao ngươi biết…Ngươi nói bậy! Ngươi…
- Thế nào? Không muốn thừa nhận? Được rồi, tin tức này đích thật là khiến người ta giật mình, nói thật, lúc mới biết ta cũng rất khiếp sợ, thế nhưng chỉ có lý do này mới có thể giải thích được vì sao ngươi lại thiên vị một tên phế vật như vậy…Tình thương của cha đích thật là vĩ đại, vĩ đại đến mức khiến một vị chưởng khống giả một thánh địa võ học cũng biến thành một kẻ ích kỷ tầm thường…Nga, đương nhiên, ngươi hẳn là tin tưởng, những lời này của ta không phải chỉ là châm chọc ngươi.
- Ngươi…
“Tuyết Sơn Ẩn Giả” nhất thời đại loạn trong lòng.
Tâm cơ thâm trầm của hắn cũng không khỏi rối loạn, bí mật ẩn tàng nhiều năm lại bị kẻ khác vạch trần không chút lưu tình, giống như là đạo vết sẹo bị người ta xé rách lần thứ hai, loại biến hóa bất ngờ này khiến hắn trong thời gian ngắn không thể giữ được vẻ lãnh tĩnh, không biết nên nói thế nào mới tốt.
Mà thấy vẻ mặt của hắn như vậy, tất cả mọi người trong hình phòng bao gồm cả Tôn Phi cũng xác định được, đích xác những lời Tôn Phi vừa nói chính là sự thật.
Mà Donie lúc này cũng ngẩn ngơ.
Trong mắt hắn có một vẻ bừng tỉnh đại ngộ, bối rối từ trước đến nay của hắn rốt cuộc cũng được vạch trần.
Trách không được nam nhân bên cạnh hắn từ trước đến giờ luôn dung túng và tha thứ cho hắn, dù là sai lầm thế nào hay cửa ải khó khăn nào cũng giúp hắn vượt qua, lại tiêu hao đấu khí bản thân để đề thăng cảnh giới võ đạo cho hắn, thậm chí không tiếc bảo thạch hoàn mỹ của Đại Tuyết Sơn cho hắn, lại kết hợp với các loại trận pháp và bảo vật, ngạnh sinh đem hắn từ bát Tinh cấp trung giai lên tới Tân Nguyệt cấp sơ giai…
Thì ra, đây mới là nguyên nhân thật sự.
- Cứu ta, phụ thân, cứu ta, ngươi nhất định phải cứu ta…
Giống như người chết đuối vớ được cọng rơm cứu mạng, Donie liều mạng giằng co.
- Ài…
“Tuyết Sơn Ẩn Giả” cụt hứng thở dài, cả người trong nháy mắt già nua đi, uể oải, một lát mới chẫm rãi ngẩng đầu nói:
- Hương Ba Vương Bệ hạ, ngươi hôm nay tới hình phòng không phải đơn giản là nói ra chuyện này đi, ngươi có yêu cầu gì, nói ra, toàn bộ ta đều đáp ứng ngươi, thậm chí ta có thể hướng người của giáo đình thừa nhận, ta chính là Tử Linh Ma Pháp Sư tà ác kia, thay ngươi che giấu khí tức của vong linh ma pháp, coi như là ngươi muốn mệnh này của ta, ta cũng cho ngươi, chỉ cần ngươi bỏ qua cho Donie mà thôi.
Dù sao cũng khó có thể vứt bỏ tình thân, “Tuyết Sơn Ẩn Giả” chính là thừa nhận quan hệ giữa mình và Donie.
Lúc này, hắn hoàn toàn bị Tôn Phi đánh bại.
Nói xong, “Tuyết Sơn Ẩn Giả” nhìn chằm chằm Tôn Phi, cùng đợi Quốc Vương Bệ Hạ trả lời.