Khóe miệng Batistuta co quắp mất tự nhiên một chút, khi nghe được Hương Ba Vương nói những lời này, hắn quả thật không biết nên gì cho phải.
Mà hai người Garcia và Alan trực tiếp đem ngụm trà trong miệng phun ra.
Trước mặt mọi người đánh chết một gã Thần Sư cấp bậc phó mục thủ giáo khu của Thần Thánh Giáo Đình, đặt ở bất luận một đế quốc hay một thời đại nào đều được coi là một chuyện kinh hãi thế tục, ngay cả Batistuta cũng chỉ cho rằng Tôn Phi cùng lắm là ra tay khiển trách một phen, ai biết Tôn Phi lại xuất thủ vô tình, cư nhiên lại không chút do dự một ngón tay điểm giết chết Bahrton, không có một chút dấu hiệu báo trước, căn bản không để người khác kịp thời ra tay ngăn cản.
Thế nhưng bây giờ nghe Hương Ba Vương nói như vậy, thế nhưng làm như Bahrton chủ động yêu cầu hắn xuất thủ giết mình.
Được rồi, quả thật là trong lúc nổi giận Bahrton đúng là không lựa lời mà khiêu khích Hương Ba Vương, thậm chí đích xác là có hô lên “Giết ta” các kiểu, thế nhưng ai cũng đều hiểu những lời này chỉ là khiêu khích trong lúc nổi giận mà thôi, cũng không phải thật sự muốn chết trong tay Hương Ba Vương, thế nhưng…Giờ khắc này, tất cả mọi người không thể không thừa nhận, Bahrton thật sự là không may, quả thật đúng là vạ miệng.
Hắn không nên đụng đến một quái thai như Hương Ba Vương.
Thật sự là không nên!
Nhìn thi thể băng lãnh của Bahrton trên ván gỗ, mỗi người đều cảm giác được trên cổ có từng cỗ hàn ý, phảng phất như có một thanh đao treo trên cổ vậy.
Không ai là không kiêng sợ sự quyết đoán, tàn nhẫn đến kinh sợ của vị Quốc Vương trẻ tuổi này.
Ánh mắt những nhân viên thần chức nhìn Tôn Phi tràn đầy kinh sợ, nhất là những Thần Sư cho rằng có viện quân đến đã to mồm yêu cầu “Treo cổ Hương Ba Vương”, lúc này từng tên cúi đầu hận không thể đem đầu óc mình nhét vào đũng quần đi, rất sợ bị tầm nhìn của Hương Ba Vương quét đến trên người bọn họ.
Ngay cả phó mục thủ Bahrton cũng bị người ta đem ra làm trò cười, dĩ nhiên là bọn họ sợ hãi, sợ mình khiến cho sát thần này chú ý tới, bị giết chết như gà vậy.
Hiện tại không một nhân viên thần chức nào dám nghi ngờ rằng rốt cuộc Hương Ba Vương có dám xuất thủ hay không.
Bao gồm cả mục thủ giáo khu Song Kỳ thành lúc nãy còn hùng hổ đến đòi vấn tội Tôn Phi.
Hắn ngơ ngác đứng trên xe ngựa, gương mặt mập mạp có vài đạo vết máu, khi trái tim của Bahrton bị xuyên thủng trong nháy mắt, tiên huyết bắn ra như bão tố bắn lên mặt hắn, cảm giác ướt át ấm ấm quả thật giống như là bị tử thần kề mặt hôn nồng nhiệt, khiến hắn cảm giác tim mình cũng muốn vỡ ra.
Thực lực của hắn khoảng chừng trên dưới Lục Tinh cấp, có thể cảm thụ được rõ ràng lực lượng kinh khủng ấn chứ trong kiếm khí tùy ý bắn ra từ một ngón tay của Hương Ba Vương, dưới sự kinh hãi, đôi chân ẩn dưới giáo bào của hắn đã sớm run rẩy không ngừng.
Lúc này, biểu tình nghẹn họng trân trối nhìn của Bower giống như một cá đang cố há miệng ra hô hấp vậy.
- Ngươi…Hương Ba Vương…Alexander Bệ hạ, ngươi làm như thế…. Ta…. Thần Thánh Giáo Đình cần một lời giải thích…
Thân là mục thủ một giáo khu, quản hạt mấy chục vạn giáo dân, Bower chưa bh phải sợ hãi ai, thế nhưng hôm nay hắn thành cái dạng này, hắn cảm thấy nhãn thần của bọn thuộc hạ từ kính nể vô cùng nay biến thành từng mũi tên nhọn, khiến hắn lắp bắp hoàn toàn không biết nói gì cho phải, giống như là một con chó bị chủ nhân dùng mấy chục cây gậy đánh cho, ngay cả nói đều không biết nói sao, trong một câu mà thay đổi xưng hô ba, bốn lần.
Trong lúc này hắn muốn chạy trở về giáo đường ngay lập tức.
Nhưng bởi vì thân phận, hắn lại không thể chạy thoát khỏi tràng diện này.
Xuất hiện sự tình phó mục thủ bị người ngoại giáo giết chết ngay trước mặt mình, nếu hắn dám cúi đầu cút về, vậy hẳn là cái chức mục thủ này của hắn cũng phải chấm dứt.
Thế nhưng sau khi nói xong những lời này, Bowyer rất nhanh đã nhận được nỗi nhục lớn hơn.
Bởi vì Hương Ba Vương thế nhưng không thèm liếc nhìn hắn một cái, không những đem lời của hắn thành không khí mà còn xem hắn không bằng không khí, triệt để không thèm nhìn tới.
…
Trong quân doanh.
- Được rồi, nếu “Hắc Y Thánh Điện” mời Bản Vương gia nhập, như vậy không phải bây giờ nên tỏ ra chút thái độ?
Tôn Phi liếc mắt nhìn từng nhân viên thần chức thần sắc trắng bệch trong quân doanh, cười nói:
- Hữu chấp sự đại nhân, mặc dù là phó mục thủ Bahrton chủ động yêu cầu ta giết hắn, thế nhưng dù sao giết người cũng là một sự việc khó mà nói rõ ràng, không bằng ngài đứng ra giúp ta giải quyết vấn đề khó khăn này đi.
Những lời này vừa ra, khóe miệng Garcia và Alan đồng thời co quắp.
Trong nháy mắt này, cả hai người đều có xung động muốn hung hăng đánh kẻ vô sỉ Hương Ba Vương này một trận, ngươi đã biết giết một nhân viên thần chức cấp bậc phó mục thủ một giáo khu là sự tình như thế nào, vậy tại sao còn ra tay đánh chết không chút lưu tình, giết người còn muốn chúng ta đi chùi đít, có phải là quá mức vô sỉ không?
Batistuta làm biểu tình như đã sớm biết, gật đầu, đứng lên đi tới chỗ mục thủ Bowyer.
Hai người tuy rằng không có quan hệ trực tiếp, nhưng nhìn từ thân phận mà nói, Batistuta so với Bower có thân phận cao hơn rất nhiều, bởi vậy Bowyer vội vàng xuống xe, nhẹ nhàng nói vài câu gì đó.
Chỉ một thoáng biểu tình trên mặt hắn liền thay đổi.
Hắn nhịn không được liếc mắt lại nhìn Tôn Phi, lại như gặp phải rắn rết nhanh chóng thu hồi ánh mắt của mình lại, trên trán đều là mồ hôi lạnh, cũng không cố nói gì nữa, đối với Batistuta thầm cảm tạ một phen, biểu tình trên mặt Bowyer có vẻ thoáng nhẹ đi, lớn tiếng hô quát vài câu, xoay người leo lên xe ngựa muốn rời đi…
- Chờ một chút!
Xa xa, Tôn Phi đột nhiên mở miệng.
Mắt thường có thể thấy được rõ ràng, thân thể béo mập của Bowyer khi nghe thấy câu nói của Tôn Phi liền thoáng run rẩy một chút.
Hắn mang dáng tươi cười xấu xí khó khăn quay người lại, cung kính nhìn Tôn Phi, lòng thấp thỏm lo lắng, nói:
- Bệ hạ…Đại nhân…Ách, điện hạ còn có gì phân phó?
Nói thật, giờ khắc này hắn thật sự hối hận vì ngày hôm nay đã chạy đến chỗ Hương Ba Vương tìm phiền phức, cái gì vong linh ma pháp, cái gì cự long chó má, tất cả đều chết qua một bên đi, hắn chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, bảo trụ cái mạng nhỏ của mình rồi hãy nói.
- Thời điểm các ngươi tới đã đập bể đại môn quân doanh của Bản Vương, quay lại bồi một cái qua đây.
Tôn Phi chỉ chỉ cửa gỗ lớn bị oanh bạo lúc trước.
- À, dạ dạ dạ, đại nhân yên tâm, bản tọa…Ách, không, ta nhất định sẽ bồi thường một cái cổng lớn kiên cố hơn, nhất định, nhất định…
Bowyer liên tục gật đầu, thái độ thành khẩn vô cùng.
- Ân, còn có, các ngươi hùng hùng hổ hổ xông vào đại doanh, kinh hách tới Bản Vương và những thủ hạ đơn thuần của ta, ngươi trở về đền bù một vạn mai kim tệ qua đây, coi như là…Ân, phí tổn thất tinh thần đi.
Quốc Vương Bệ Hạ nghiêm trang nói:
- Còn có, Thần Sư dưới trướng ngươi nói Bản Vương là cái gì mà ác ma địa ngục, muốn treo cổ ta các loại, đây là phỉ báng tối độc ác vô sỉ, làm tổn thương nghiêm trọng tâm hồn nhỏ bé yếu đuối của Bản Vương, vì vậy…
“Bệ hạ lại đang nói nhảm!”
Trong lòng bọn lính và từng cái cao thủ Hương Ba thành nhịn không được mà toát lên ý nghĩ đó trong đầu, từng tên huyết thú sôi trào.
- Dạ dạ dạ, ta trở về lập tức bồi thường cho bọn họ, không đến một giờ, tổng cộng năm vạn mai kim tệ, không thiếu một miếng, lập tức đưa đến quý phủ của đại nhân, đương nhiên, nếu đại nhân thấy phiền phức, có thể đến thương hội Soros lấy kim tạp.
Bowyer căn bản không đợi Tôn Phi nói xong, lập tức một suy ra ba, đem tất cả đều nói hết ý.
Lúc này hắn đã cực sợ Tôn Phi, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi chỗ này.
Tôn Phi thỏa mãn gật đầu:
- Di, ngươi rất thông minh a, ha ha, hoan nghênh ngươi lần tới lại trở lại quân doanh Hương Ba thành làm khách a, nếu như ngươi nguyện ý, mỗi lần đều có thể oanh phá đại môn mà tiến vào như hôm nay, dù sao chỉ cần bồi thường đúng mức, kỳ thật Bản Vương cũng không mất mát gì.
- Dạ dạ, cẩn tuân giáo huấn của đại nhân, cảm tạ đại nhân đã khen, lúc rảnh rỗi nhất định sẽ tới.
Bowyer cơ hồ là bò mà tiến vào xe ngựa ma pháp, nhanh chóng thôi động xe ngựa, mang theo một đám tùy tùng đi ra khỏi quân doanh như chạy trốn, những Thần Sư này quả thật hận không thể mọc thêm hai cái chân, vội vàng bỏ chạy, tốc độ không chút nào chậm so với xe ngựa.
- Uy, hoan nghênh trở lại a!
Tôn Phi vẫn chưa thỏa mãn đứng lên phất tay một cái, phù phù vài tiếng, vài tên Thần Sư còn chưa kịp chạy ra khỏi quân doanh bị dọa đến mềm nhũn cả chân, ngã lăn ra mặt đất.
- Ha ha ha ha!
Nhìn một màn này, bọn lính Hương Ba thành đều hống lên cười.
Những tôn tử giáo đình này cũng thật là không may, thế nhưng lại dám đánh chủ ý lên Quốc Vương Bệ Hạ, đây không phải là không may sao? Chỗ Quốc Vương Bệ Hạ, chim nhạn bay qua đầu cũng phải nhổ xuống một cọng lông, huống chi là bọn hắn? Nếu không phải là Quốc Vương Bệ Hạ tính toán tỉ mỉ như vậy, thu nhập và phụ thuế của một cái Hương Ba thành nho nhỏ không đến mấy vạn kim tệ, sao có thể đủ để chống đỡ cho Hương Ba thành đang tiến hành trùng khởi chứ?
Mà Ribery và mười kỵ sĩ còn lại hoàn toàn bị rung động.
Thế nhưng sự việc lại có kết cục như vậy?
Vì sao một hung thần ác độc hơn hai mươi năm ở thành Song Kỳ, ngay cả hoàng thất đều phải nhường nhịn người của giáo đình, thế nhưng cứ như vậy chạy trốn như chó hoảng sợ trước mặt Hương Ba Vương…Chuyện gì xảy ra?
Tôn Phi ở trong lòng bọn họ lại càng thêm thần bí và cường đại rồi.
- Được rồi, khách nhân đuổi rồi, hiện tại chúng ta trở về nói chuyện chính sự.
Tôn Phi một lần nữa ngồi lại ghế đá, cười cười ý bảo ba người Batistuta ngồi xuống.
Mà xung quanh, bọn lính bắt đầu quét tước dọn dẹp doanh địa bị nhiễu loạn.