- Ân? Có khách tới, đợi Bản Vương chiêu đãi khách nhân, sau đó sẽ nói chuyện rất khó này đi.
Nghe được tiếng ồn ào hô quát bên ngoài quân doanh, khóe miệng Tôn Phi lộ ra vẻ mỉm cười, chủ động ngưng trọng tâm câu chuyện, tâm niệm vừa động, vòng lực lượng bảo hộ quanh bốn người biến mất trong nháy mắt.
Batistuta gật đầu, cũng thu hồi vòng bảo bộ của chính mình.
- Hương Ba Vương Alexander ở nơi nào? Còn không nhanh lăn ra đây đón bản tọa…
Một tiếng hét lớn kiêu ngạo từ bên ngoài quân doanh truyền đến, lại cường điệu này rất khó để người ta liên tưởng được với một nhân viên thần chức vốn phải khiêm tốn, nhãn nhặn.
Oanh!
Một tiếng bạo hưởng, cửa đại doanh Hương Ba thành bị người ta dùng lực trực tiếp bạo mở.
Tiếu ý nơi khóe miệng Tôn Phi không chút thay đổi, phảng phất đã sớm nghĩ tới điểm này, ổn tọa như núi.
Trong tiếng bước chân dồn dập, đầu tiên là hơn ba mươi danh Thần Kỵ Sĩ thân mang ngân giáp hùng hổ vọt vào, tiếp theo là hơn sáu mươi danh thủ Thần Sư kiến tập, cuối cùng là hơn hai mươi danh Thần Sư trẻ tuổi vây quanh một cỗ xe ngựa ma pháp do sau con tuấn mã thuần sắc trắng kéo, mười phần phô trương thong thả tiến vào.
Tôn Phi nhìn ra, tuấn mã kéo xe ngựa cũng không phải là của cảnh nội đế quốc Zenit nuôi mà là Phi Vân mã đế quốc Lyon, là một loại dị thú thân hình to lớn, tốc độ chạy cực nhanh, thế nhưng sức chịu đựng không tốt, không thích hợp với đi đường xa, chẳng qua là bề ngoài thật sự đẹp mắt và hấp dẫn, có một loại khí tức cao quý lưu chuyển, vì vậy được rất nhiều quý tộc dùng để khoe khoang.
Cửa xe ngựa mở ra, xuất hiện trong tầm mắt mọi người chính là một thân hình mập mạp cao vút… Dưới sự giới thiệu của Thần Sư trẻ tuổi, đây là mục thủ Bowyer, hắn cũng coi như là một trong tam đại thế lực trong thành Song Kỳ, thế nhưng từ khi Tôn Phi đi tới Song Kỳ thành đến này vẫn chưa từng lộ diện qua, hiện tại rốt cục cũng lộ diện.
- Thật sự là to gan lớn mật, dám tập kích nhân viên thần chức giáo đình, tập kích người phát ngôn của chư thần, đây chính là xúc phạm, Hương Ba Vương, Hương Ba Vương kẻ dám khinh nhờn Thần Linh ở nơi nào? Còn không nhanh cút ra đây quỳ xuống cầu khẩn Thần Linh khoan thứ!
Như là một con chó mập mạp đang bị tức giận, Bower đứng ở trên bục xe ngựa nhìn bốn phía, phẫn nộ rít gào.
Rõ ràng hắn đã thấy được chỗ Tôn Phi thế nhưng nhất định mang tư thái tâm cao khí ngạo lỗ mũi hướng lên trời, chờ Tôn Phi chủ động qua đây quỳ rạp xuống chân hắn cầu xin khoan thứ.
Thế nhưng Quốc Vương Bệ Hạ căn bản không thèm nhín hắn cái nào.
Đáp lại lời hắn chỉ có tiếng cười vang của đám người Drogba, Pires và nhãn thần chỉ trỏ của quân lính xung quanh, mọi người hiển nhiên là đối với hình tượng của vị đại nhân này thật không dám khen tặng.
Ba mươi tên Thần Sư vừa bị đánh bò ngổn ngang đến trước xe ngựa, chỉ vào vết roi trên người mình hướng mục thủ đại nhân kể ra sự tàn bạo và dã man của Hương Ba Vương.
- Đại nhân, ngài nhất định phải hung hăng trừng phạt quân mọi rợ chết tiệt này, bọn chúng tuyệt đối không phải là con dân của Thần, bọn chúng là ác ma, nên bị đưa đến địa ngục…
- Quân ác ôn ghê tởm này, thế nhưng dùng roi đánh người phát ngôn của Thần, đây chính là hành vi xúc phạm không thể tha thứ, bọn họ là đám tạp toái tà ác…Nga, Thần a, xin tha cho ta dùng từ ngữ dơ bẩn này để hình dung bọn chúng, bởi vì ta thật sự không tìm được từ ngữ nào khác để diễn tả tội ác của Hương Ba Vương và chính tay sai của hắn.
- Giết sạch bọn chúng, đại nhân, giết sạch người của Hương Ba thành, treo cổ bọn tà ác ghê tởm này, bọn chúng làm nhục vinh quang và uy nghiêm cảu giáo đình, cần dùng tiên huyết để rửa nỗi nhục này!
- Đại nhân, người xem, người xem, hắn đều đem bọn ta đánh thành bộ dạng này, thỉnh ngài đánh xuống lửa giận, trừng phạt bọn tội nhân dã man này, ta cảm thấy hẳn là nên đem tất cả lên đài hành hình, đúng rồi, trong bọn họ còn có mấy nữ nhân tiềm chất không sai, có thể đưa vào hát thơ ban phụng dưỡng Thần Linh và đại nhân người…
- A a a, đau chết mất, đại nhân, bọn họ căn bản không đem ngài để vào mắt!
Một đám Thần Sư lúc nãy dưới roi da của quân sĩ Hương Ba thành thì khóc lóc cầu xin tha thứ, lúc này thì khóc rống nước mắt như mưa kể lể ra vẻ kiên trinh bất khuất dõng dạc kể lại sự tàn bạo của Hương Ba Vương, chỉ vào vết roi trên người mình, phẫn nộ thuật lại oan ức mà chính mình đã phải chịu.
Phó mục thủ Bahrton bị gãy mất hai tay cũng được người đưa lên ván mang qua đây.
- Bower đại nhân…Giết Hương Ba Vương, hắn….
Trong ánh mắt của hắn tràn đầy oán độc và âm ngoan, vì muốn trả thù Tôn Phi, hắn thậm chí can tâm tình nguyện đem phát hiện khi trước của chính mình nói cho Bower, hắn ghé vào bên tai Bower, khàn giọng oán hận thấp giọng nói:
- Bọn họ…Trong tay bọn họ…có…có ba đầu cự long, đạt được chúng nó, chúng ta có thể hiến cho…hiến cho…
Chưa đợi Bahrton nói xong, Bower lập tức hiểu ra ý tứ tên trợ thủ của chính hắn.
Trong ánh mắt hắn hiện tại cơ hồ chỉ phát ra quang mang tham lam khó có thể che giấu.
- Còn không nhanh cút qua đây, Hương Ba Vương, dưới chư thần, chẳng lẽ ngươi còn muốn làm phản sao? Quỳ xuống cầu khẩn chư thần tha thứ, đem toàn bộ tài phú của Hương Ba thành đều dâng hiến ra đây, cống nạp lên chư thần, đây chính là phương thức chuộc tội duy nhất của ngươi…
Giống như một con cáo mượn oai hùm, trên thân Bower lóe ra từng đạo quang diễm bạch ngân, biểu hiện ra hình tượng của Thần, lời lẽ chính nghĩa hợp lý mượn cớ cướp bóc.
Mấy ngày nay ở trong thành ít nhiều Tôn Phi cũng đã nghe qua về Bower.
Quốc Vương Bệ Hạ tự nhiên có thể đoán được, nếu là bàn về thực lực, tòn bộ giáo khu thành Song Kỳ cộng lại cũng không phải là đối thủ của Hương Ba Vương, mà đám người Thần Đội Tài Quyết khi trước cũng không nói cho Bower thân phận “Thần Chi Tử” của Tôn Phi, vì vậy Bower mới không sợ hãi, giáo bào Thần Thánh Giáo Đình trên người bọn họ thắng được bất luận một cao thủ nào, bao nhiêu cao thủ chỉ bởi vì giáo bào đại diện cho thân phận giáo đình mà quỳ gối trước mặt bọn hắn.
Khóe miệng Tôn Phi vẫn giữ vẻ mỉm cười như cũ, bất động như núi, lẳng lặng ngồi ở ghế đá phía xa, nhãn thần mỉa mai, phảng phất như nhìn một vở hài kịch khôi hài vậy.
Nhận thấy đối thủ không thèm để ý, Bower biến sắc, đang muốn gầm lên, vừa lúc đó, xa xa truyền tới một trận tiếng vó ngựa nổ vang như sấm.
Một đội hai mươi kỵ binh tinh nhuệ vọt vào quân doanh, người cầm đầu chính là trưởng quản Song Kỳ thành Franck Ribery, sắc mặt hắn lo lắng vạn phần, xa xa đã quát to:
- Bower mục thủ, trước tiên chờ một chút, đây là hiểu lầm, trong đó nhất định có hiểu lầm gì đó, ta lấy vinh quang và sinh mệnh của mình ra đảm bảo, Alexander đại nhân tuyệt đối không có ý tứ khinh nhờn Thần Linh, hắn…
Hiển nhiên là Ribery nghe được tin tức, vội vã chạy tới đây hóa giải trận xung đột này.
Hắn làm như vậy, hiển nhiên là vì giữ gìn Tôn Phi.
Thế nhưng…
- Franck, ngươi đứng qua một bên đi thôi, đám người Hương Ba Vương khinh nhờn Thần Linh, ẩu đả nhân viên thần chức, bằng chứng như núi, nếu như ngươi tiếp tục vì hắn nói chuyện, Bản tọa sẽ đem ngươi quy làm đồng bọn của hắn, toàn bộ đều hành hình…
Trong lòng Bower có tính toán khác, căn bản không để cho Ribery có bất luận cơ hội nói chuyện nào.
- Ha ha ha, khục khục…. ha ha, Alexander, ta nói rồi, ngày hôm nay ngươi chết chắc rồi, tuyệt đối chết chắc rồi, ai cũng không thể cứu được ngươi!
Sau khi dùng thánh lực trị liệu, thương thế trên người phó mục thủ Bahrton dã hồi phục hơn phân nửa, đột nhiên từ trên ván ngồi lên, thần tình kích động, trong mắt không chút nào che giấu vẻ oán độc lẫn đắc ý, chỉ tay vào Tôn Phi cuồng tiếu:
- Một cái Quốc Vương nước phụ thuộc nho nhỏ như ngươi lại dám đối nghịch với Thần Thánh Giáo Đình, thực sự là muốn chết, ta thề, sẽ đem cả nhà ngươi vào đại lao, ta muốn lột da bọn tiện nhân nhà ngươi, ha ha, ngươi yên tâm, kỹ thuật của ta rất tốt, nhất định sẽ không làm cho ngươi chết, để cho ngươi sống không được chết cũng không xong, ha ha…
Những lời này, oán độc đến cực điểm, tàn nhẫn đến cực điểm, hắn nghiến răng nghiến lợi nói ra, không khí xung quanh đều hơi bị lạnh đi.
Tôn Phi nhún nhún vai, từ chối cho ý kiến.
- Ha ha, thế nào? Hiện tại sợ…ha ha, đã muộn, lúc trước ta đã nói, ngươi không giết ta, nhất định sẽ hối hận, ha ha, hiện tại đã muộn rồi!
Thấy Tôn Phi không nói lời nào, Bahrton càng thêm đắc ý:
- Ha ha ha, ngươi dám giết ta sao? Dám sao? Ha ha, giết ta a, bản lĩnh giết ta ư, ngươi có sao? Ha ha, ngươi không dám, thật đáng buồn, ha ha, giết ta a, giết ta a…
Hưu!
Một đạo kiếm khí ngân sắc phá không bay ra, xuyên thủng trái tin Bahrton, một chùm tiên huyết phun ra.
- Ách…Ngươi giết ta a, ngươi…ngươi…A a? Ngươi?... Ngươi thế nhưng thật sự dám giết ta, ngươi…
Bahrton đang điên cuồng khiêu khích, đột nhiên chỉ cảm thấy ngân quang chợt lóe, tiếp theo là nơi trái tim hắn mát lạnh.
Cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy trước ngực mình bị đánh ra một lỗ thủng bằng miệng chén, trái tim vỡ thành mảnh, một cỗ cảm giác không còn chút sức lực nào và sinh mệnh đang cấp tốc xói mòn xông lên đầu hắn, đại não hắn trống rỗng, không thể tin được, Hương Ba Vương thế nhưng thật sự dám giết mình, thế nhưng dưới mắt mục thủ Bower và nhiều người như vậy mà hắn thật sự dám giết mình.
Kinh khủng và hối hận trước nay chưa từng có nảy lên óc hắn, trước khi chết hắn kinh hãi hét lên một tiếng, phù phù ngã ra đất, triệt để mất đi sinh mệnh.
Bốn phía xung quanh như đông cứng lại, giống như chết lặng.
Không người nào dám tin một màn trước mắt này.
Trong quân doanh.
Tôn Phi thần thái thong dong chậm rãi thu hồi kiếm khí nơi ngón tay, lại thổi thổi ngón giữa, sau đó mới quay đầu nhìn Batistuta cười nói:
- Hữu chấp sự đại nhân cũng thấy, là hắn vừa khóc vừa hô yêu cầu ta giết hắn, lại nói việc này cũng thật sự là quá khó tin đi, ta lớn như vậy rồi lần đầu nghe được yêu cầu biến thái như vậy, vì vậy đành phải thỏa mãn hắn thôi.