- Ân, có ý tứ, cư nhiên đánh chủ ý lên ta sao?
Khóe miệng Tôn Phi lộ ra một tia cười nhạt, nghĩ không ra thế nhưng có người dám đánh chủ ý lên người mình.
Hiển nhiên là có người muốn đem mình giết chết, cưới đoạt đồ trong giới chỉ trữ vật, không biết những người này muốn vật gì trong giới chỉ trữ vật của mình, bất quá, chắc chắn giết không buông tha, những người này đã quen thói giết người cướp của, chết không oan.
Đoán chừng là bời vì trên thân Quốc Vương Bệ Hạ cũng không có đấu khí ba động, cũng không có ma pháp ba động, bị một số người cho là quả hồng mềm, muốn bóp nát.
Tôn Phi cười nhạt trong lòng, bất động thanh sắc, cất bước thong thả hướng về phía ngoại vi đi.
Quả nhiên, vài cỗ khí tức bắt đầu khởi động sát cơ, tập trung trên người Tôn Phi, lặng yên không một tiếng động theo sát tới.
Xoát xoát xoát!
Vẫn chưa ra khỏi khu vực độ khó cấp độ ba mươi tư, ở một chỗ tươn đối bí mật trong nhai đạo, bốn bóng người dần hiện ra, chặn lối đi của Tôn Phi.
Trang phục của bốn người này như nhau, đều là trường bào hắc sắc đơn giản, cả người bao phủ sát khí máu tanh nồng đậm, hiển nhiên là mới giết người không lâu trước đó, trên mặt ngay cả mặt nạ cũng không mang, hiển nhiên là phi thường tự tin vào thực lực của mình, không có bất kỳ ý tứ muốn che dấu thân phận.
- Giết hắn!
Một người trong đó quát to:
- Tầm bảo thú phản ứng, chắc chắn trên thân người này có cất giấu trọng bảo.
Người này vóc dáng gầy còm, đầu tóc hoa râm, ánh mắt lóe ra quang mang tham lam, trong tay mang theo một cái lồng sắt tinh xảo, bên trong lồng giam một sinh vật có ngoại hình cực kỳ giống tiểu hoán hùng, con mắt của tiểu tử kia rất lớn, lóe ra thần sắ hốt hoảng và cấp bách, miệng kêu loạn, hiển nhiên là rất sợ người cầm lồng sắt.
Nghe người này nói, có lẽ sinh vật giống tiểu hoán hùng này chính là một đầu dị thú, có dị năng tìm kiếm bảo vật, thật đúng là có chút ý tứ.
Nghe tên này hét thế, ba tên còn lại đều tự lấy binh khí ra, thân hình nhanh như điện, nhe răng cười lớn hướng về phía Tôn Phi.
Thực lực của ba người này đều đạt tới Tân Nguyệt cấp trung giai, cũng coi như là cao thủ một phương, hơn nữa trong lúc tương hỗ phi thường phối hợp, chỉ một thoáng đã phong kín lối thoát của Tôn Phi.
- Ha ha ha, nếu trên thân ngươi có giấu trọng bảo, vậy thì đáng đời ngươi chết... Toàn Phong Trảm!
Một kẻ phía trước, hai tay nắm một thanh trường đao dài hơn hai thước, cực kỳ trầm trọng, nắm trong tay hắn lại phi thường nhẹ nhàng, lăng không bổ xuống, sau đó kiếm phong trên hư không lưu lại một đạo quỹ tích rất khó nắm bắt, cả người mượn quán tính vẫy động thân kiếm, kiếm nhận phong bạo, hướng về phía Tôn Phi kéo tới.
Đây hiển nhiên là một đấu khí kỹ uy lực không tầm thường.
Kiếm như gió xoáy, loạn mà không tán, chém xuống đối thủ.
Người này vừa ra tay liền dùng đấu khí kỹ, hiển nhiên là muốn tốc chiến tốc thắng, đồng thời biểu tình trên mặt dễ dàng đến cực điểm, ba đồng bạn khác thậm chí cũng không có ý tứ ra tay đồng loạt, rõ ràng không đem Tôn Phi để vào mắt, động tác huy động kiếm thoải mái đến cực điểm.
Tôn Phi nghiêng người né tránh, nhìn như thất tha thất thểu cộng thêm vận khí tốt mới né tránh được một kiếm, không chút hoang mang mà hỏi:
- Người xung quanh Nguyên tố tế đàn, là các ngươi giết chết?
- Ha ha, tiểu tử, bản thân ngươi còn khó bảo toàn, còn quan tâm những người chết này sao? Không sai, lão tử giết ba người trong đó…Ngươi chính là người thứ tư!
Kẻ này trong lúc nào không ngừng thôi động Toàn Phong Trảm, nhe răng cười, kiếm trảm vẽ ra lộ tuyến quỷ dị, kiếm phong như họa bút trên hư không tạo ra quỹ tích xích hồng liên tiếp, khí lãng như bão táp, kiếm hồng như điện, hướng về phía Tôn Phi chém xuống.
- Hừ! Đã như vậy, vậy ngươi chết đi!
Sau khi trải qua chuyện binh đoàn dong binh huyết đao, Tôn Phi vô cùng thống hận lũ cường đạo giết người cướp của, hạ thủ không lưu tình, mạnh mẽ đem lực lượng cơ thể ầm ầm bộc phát, hai chân đạp lên mặt đất, nhất thời đại địa nứt ra như mạng nhện, một đạo tàn ảnh khó bắt được trong hư không.
Hưu hưu hưu!
Oanh!
Kiếm phong bị đạo tàn ảnh chấn nát, kiếm thế “Toàn Phong Trảm” ngừng lại, bão táp khí lãng tiêu thất, một tiếng ầm vang thật lớn, trảm kiếm cắm trên mặt đất còn lắc lư rung động không ngừng.
Không biết Tôn Phi đã đi tới kẻ làm ra chiêu thức “Toàn Phong Trảm” lúc nào, đưa tay nắm lấy cổ hắn như nắm một con gà.
Thân thể cao lớn của hắn thời khắc này không mảy may nhúc nhích được, cảm thụ ở cổ mình có một bàn tay không tính là quá lớn thế nhưng mang một lực lượng không ai có thể chống đỡ được, trong nháy mắt ánh mắt hắn lộ ra quang mang sợ hãi và cầu khẩn.
Răng rắc!
Ba tên xung quanh còn chưa kịp phản ứng chút nào, thủ đoạn của Tôn Phi nhanh gọn, tên đầu tiên xuất thủ đã bị ngạnh sinh bẻ gãy cổ.
- A a a, hắn thế nhưng…Giết lão tử? Lên, cùng nhau giết hắn, báo thù cho lão tử!
Ba kẻ còn lại dại ra, sau khi tiếng quát của người nọ vang lên, sát cơ đột nhiên tăng vọt, bóng người chớp động, nhất tề xuất thủ, hướng về phía Tôn Phi chém tới.
- Ân, cơ hội khó có được, vừa lúc thử xem pháp môn ghi trong chi thư “Lợi Kiếm Ma Vương” kia đến cuối cùng có phải thật sự thần kỳ như miêu tả không!
Tôn Phi đưa tay nắm chặt, đem chuôi kiếm phía xa xa trên mặt đất lăng không nhiếp đến.
Thân kiếm nhẹ nhàng bắn đến, tiếng kiếm minh vừa trầm thấp vừa dày nặng.
Tôn Phi gật đầu, sau khi quen thuộc độ nặng nhẹ của thân kiếm, lúc này binh khí của hai gã đối thủ đã gần trán, đột nhiên Tôn Phi xuất thủ.
Keng keng!
Hai tiếng bạo hưởng.
Hai kẻ liều chết xung phong tới, chỉ cảm giác mình như bị sóng lớn ập trúng, thần sắc kinh hãi, thân bất do kỷ bắn ra ngoài.
- “Toàn Phong Trảm” !
Tôn Phi dẫn kiếm thế, thân thể mượn quán tính của kiếm thế, cực kỳ co giãn xoay tròn ưu mỹ.
Kiếm phong như hồng, mũi kiếm như điện, khí lãng bão táp, vết kiếm khắp bầu trời.
Một kiếm này, thế nhưng không chút nào kém đấu khí kỹ “Toàn Phong Trảm” của tên đầu tiên thi triển.
Hơn nữa lúc Tôn Phi thi triển ra, kiếm thế không nhanh không chậm, từ từ như tranh vẽ, càng thêm vài phần mỹ cảm vận luật, quỹ tích kiếm lộ ưu mỹ, lực lượng kinh khủng làm cho người ta có cảm giác hoa mắt, thần mê hốt hoảng.
Phốc phốc!
Hai tiếng phốc vang lên, hai kẻ đứng mũi chịu sào căn bản không kịp phản ứng nữa, đã bị kiế quang đuổi theo, bị kiếm chém ngang thành hai đoạn, bởi vì kiếm thế quá nhanh, hai người nhất thời vẫn chưa phát hiện, đợi đến khi rơi trên mặt đất, tiên huyết phụt ra, lúc hoảng sợ cúi đầu đã thấy thắt lưng bị gãy đôi.
- Ngươi thế nhưng cũng sử dụng “Toàn Phong Trảm” ? Ngươi rốt cuộc là ai? Là ngươi cố ý dụ chúng ta đến nơi đây, ngươi thật sự là quá độc ác…
Lão đầu gầy còm cầm lồng sắt lúc này hồn đã muốn bay lên trời, nhất thời biết mình cũng không phải là đối thủ của thiếu niên độc ác trước mặt, lập tức xoay người, muốn chạy khỏi nơi này.
Tôn Phi giơ tay.
Hưu!
Trảm kiếm rời khỏi tay, hóa thành một đạo ô quang, trực tiếp đem lão đầu gầy còm chém thành huyết vụ, phần tay chân còn lại hóa thành thịt vụn rơi đầy đất, cự kiếm nhập qua cơ thể, hung hăng đáp lại trên vách đá tòa đại điện phía xa.
Bốn người này thực lực chẳng qua chỉ là Tân Nguyệt cấp trung giai, trong đó lão nhân kia thực lực cao nhất, loáng thoáng chạm tới cảnh giới Bán Nguyệt cấp, căn bản không phải là đối thủ của Tôn Phi, trong khoảnh khắc đã bị miểu sát.
Đối với Tôn Phi mà nói, chiến đấu như vậy, căn bản không có tính khiêu chiến.
Một điểm thu hoạch duy nhất chính là, qua thực tiễn chứng minh, pháp môn ghi trong chi thư “Lợi Kiếm Ma Vương” quả nhiên giống như miêu tả, có hiệu quả mô phỏng đấu khí kỹ, vừa rồi đấu khí kỹ “Toàn Phong Trảm” của người nọ chỉ bị Tôn Phi nhìn một lần thế nhưng đã có thể bắt chước y hệt, uy lực càng là gấp bội.
- Bất quá điều này cũng có liên quan đến thực lực của đối phương, người nọ chỉ có thực lực Tân Nguyệt cấp trung giai, so với ta thấp hơn rất nhiều, cho nên mới bị ta liếc mắt liền nhìn thấu, nếu như ta và đối thủ có thực lực xấp xỉ hoặc đối thủ thi triển đấu khí kỹ cao hơn, sẽ không dễ dàng bắt chước được như vậy…Hắc hắc, cái kỹ năng này, xem như là còn yếu, bất quá, dùng để chèn ép đối thủ thì không thể thích hợp hơn, ha ha!
Sau khi giết mấy người này, Tôn Phi gật đầu, chuẩn bị rời đi.
Đột nhiên bên người hắn truyền đến tiếng kêu thanh thúy gấp gáp “Chi chi chi chi”.
Tôn Phi kinh ngạc quay đầu lại nhìn, chỉ thấy dị thú giống Tiểu Hoán Hùng trong lồng sắt đã đứng ngay phía sau mình, một đôi con mắt to trong suốt tràn ngập vẻ sợ hãi, trong đôi mắt trông mong nhìn mình, không ngừng hướng chính mình thở dài.
Hẳn là vừa rồi Tôn Phi giết chết gã cầm đầu, lồng sắt bị rơi ra, bị tên tiểu tử này chạy ra ngoài.
- Tên tiểu tử này, thế nhưng có thể vô thanh vô tức xâm nhập trong vòng ba thước cạnh ta?
Trong lòng Tôn Phi hết sức kinh ngạc, coi như là cường giả Bán Nguyệt cấp cũng không có khả năng đến gần hắn mà không bị phát hiện.
Hơn nữa nhìn bộ dáng của tiểu tử này, trong mắt tuy rằng mang theo sợ hãi, nhưng lại gần kề chính mình, tựa hồ là muốn đi theo bên người Tôn Phi.
Tôn Phi cười cười, nhẹ nhàng đưa tay.
Tiểu tử kia nhất thời kêu hoan một tiếng, vọt lên nhanh như thiểm điện đi đến cánh tay Tôn Phi, bò lên vai, y y nha nha kêu vài tiếng, mơ hồ phát ra vị đạo cảm kích, rất nhân tính hóa, rất thông minh.
Trên người nó mang theo một cỗ hương vị nhàn nhạt làm người ta thần thanh khí sảng.
Tựa hồ là để tỏ lòng cảm tạ đối với Tôn Phi, tiểu tử kia thậm chí còn vươn đầu lưỡi béo mập ra vô cùng thân thiết liếm liếm tai Tôn Phi.
Tôn Phi lập tức cảm thấy thích tiểu tử này.
Có lẽ gia hỏa này lớn lên nhìn giống Tiểu Hoán Hùng, gợi lên hồi ức thân thiết giữa Tôn Phi với Tiểu Hoán Hùng ở kiếp trước, những ký ức mơ hồ lại tràn về, tiểu gia hỏa béo mập trước mặt này có một cái đuôi hoa văn trắng đen giao nhau, thật sự là giống phim hoạt hình ở kiếp trước, có một loại hỉ cảm không hiểu.
- Ta nhớ lão gia hỏa kia nói ngươi là tầm bảo thú, ngươi đã có thể không e ngại áp lực thiên địa ở đây, nói rõ ngươi cũng là một dị thú trong thiên địa, nếu như lưu lại chỗ này rồi chết, thật sự là phung phí của trời, để ta mang ngươi ra ngoài đi, ha ha, ngồi vững!
Hưu!
Tôn Phi nói, dưới chân phát lực, thân hình nhanh như điện, hướng về phía bên ngoài vọt đi.
Tiểu tử kia ngồi trên đầu vai Tôn Phi, chi trước chăm chú nắm lấy đầu tóc Tôn Phi, tựa hồ là cực kỳ thích thú loại tốc độ cực độ này, hân hoan kêu lên chi chi nha nha.