- A, tiểu tử kia thật đáng yêu a…
Sau khi trở lại mặt đất, Tiểu Hoán Hùng cũng không nguyện ý rời xa Tôn Phi, Tôn Phi dẫn nó tới phủ đệ mới, mấy thị nữ cùng Angela vừa nhìn thấy tiểu tử kia nhất thời đều bị vẻ khả ái thanh thuần của nó miểu sát, nhanh chóng đoạt lấy nó xoa nắn một phen.
Tiểu tử kia làm ra bộ dáng không tình nguyện, giùng giằng kêu chi chi.
Đáng tiếc là không thể giãy ra từ trong tay các thiếu nữ được.
Tuy rằng tiểu tử này có thể sinh tồn được dưới áp lực thiên địa khu vực độ khó cấp độ ba mươi tư, thế nhưng có vẻ nó cũng không nó lực lượng hay di năng gì, mềm mềm yếu ớt, như là đám lông, trong tay nữ hài tử không có khí lực mà cũng không giãy ra được.
Đến cuối cùng chỉ có thể nhận mệnh, vẻ mặt nó ủy khuất ghé vào lòng thị nữ Xuân Mị, chi trước chống cằm, mắt to đen lúng liếng mang theo vẻ ủy khuất nhìn Tôn Phi, chịu nhịn cho các nàng chà xát.
Tôn Phi hơi có chút kinh ngạc.
Hắn vốn cho rằng Tiểu Hoán Hùng sau khi nhìn thấy Angela sẽ biểu hiện rất thân cận,
Nhưng bộ dáng như này, thế nhưng tựa hồ thoáng có chút bài xích.
Đây là lần đầu tiên Tôn Phi thấy một tiểu thú còn thân cận với mình hơn so với Angela, một người trời sinh có dị năng thân cận ma thú.
Nhìn bộ dáng giãy dụa bất đắc dĩ của nó, Tôn Phi không khỏi nở nụ cười.
Trước thì có đại hắc cẩu, sau lại có ba huynh muội “Đả Thủ”, ngày hôm nay lại có tầm bảo thú giống như Tiểu Hoán Hùng này, cứ theo khuynh hướng phát triển như vậy, phủ đệ mới sắp biến thành vườn bách thú rồi.
Bất quá mỗi ngày có thể thấy Angela phát ra dáng tươi cười ngọt ngào từ tận nội tâm, coi như là nuôi nhiều động vật hơn nữa thì thế nào chứ.
Náo loạn một trận, Tôn Phi tính toán thời gian, nghĩ tới một việc, đang chuẩn bị rời đi, đột nhiên Tiểu Hoán Hùng kêu lên một tiếng thanh thúy, từ trong lòng thị nữ Xuân Mị giãy ra, nó như một đạo thiểm điện màu nâu đỏ, linh xảo đến cực điểm bò lên vai Tôn Phi.
Tiểu tử kia lôi đầu tóc Tôn Phi, chết cũng không chịu bỏ ra.
Đôi mắt to tròn lúng liếng nước mắt lưng tròng, nhãn thần nhìn mấy người Angela quả thật giống như nhìn thấy ma thú đáng sợ nhất thế gian, xem ra là bị các nàng chà đạp đến sợ rồi.
- Ha ha, nguyện ý ngốc bên cạnh ta, vậy sau này liền theo ta được rồi.
Một màn này khiến tâm hư vinh của Quốc Vương Bệ Hạ cực thỏa mãn, nuôi nhiều tiểu động vật như vậy, ngày hôm nay mới gặp được tiểu ma thú nguyện ý đi theo mình mà không phải là dính lấy Angela.
- Hắc, tiểu tử kia thật không biết điều…
Tiểu la lỵ Jimar tức giận trừng mắt.
- Chi chi chi chi!
Tiểu Hoán Hùng biết mình có thể đi theo bên cạnh Tôn Phi liền không sợ nữa, cầm lấy tóc Tôn Phi, thế nhưng lè đầu lưỡi béo của nó hướng về phía Jimar thị uy, quả thật giống một đứa nhỏ nghịch ngợm.
Quốc Vương Bệ Hạ nói lời chào với đám người Angela, trở lại đại điện địch lâu cửa tây.
Tôn Phi mở ra truyền tống môn, mang theo Tiểu Hoán Hùng trực tiếp đi tới thạch thất thần bí.
- Di? Rốt cục đem toàn bộ Thần phù văn phục chế rồi?
Tôn Phi vừa tiến vào thạch thất, liền nhìn thấy hai vị cuồng ma pháp đã đình chỉ phỏng theo Thần Phù văn trên hai tay vịn của thạch tọa thần bí, lúc này đại gia Kane đang cầm một cái kính lúp đi xung quanh thạch tọa, tựa hồ là đang quan sát cái gì, mà nữ tu sĩ Akara cách đó không xa đang bận rộn làm gì đó.
- Ân, tốn tròn ba ngày, rốt cục cũng khắc xong, sắp mất cái mạng già của ta rồi, khắc dấu Thần Phù văn thật sự là quá khó khăn…
Đại gia Kane bỉ ổi làm ra bộ dáng sợ hai, tùy ý ngẩng đầu thoáng nhìn, nhãn tình đột nhiên sáng lên, ngưng lại trên vai Tôn Phi:
- Ngươi lấy được tiểu tử này từ đâu?
Hắn chính là chỉ Tiểu Hoán Hùng.
- Thần Ma Cung Điện…
Tôn Phi đem lần thứ hai mình đến Thần Ma Cung Điện kể lại một phen, sau đó tò mò hỏi ngược lại:
- Thế nào, tên tiểu tử này có lai lịch rất lớn sao?
Có thể làm cho đại gia bỉ ổi phát ra kinh ngạc, hẳn không phải là vật phàm.
- Lai lịch chó má gì, một tiểu ma thú nhát gan sợ chết, gặp phải nguy hiểm liền bỏ chạy mà thôi, tuy rằng rất hiếm thấy, thế nhưng không có bất kỳ lực công kích gì, cũng chẳng có ưu điểm gì, à, còn có, đối với bảo tàng kim tệ và năng lượng sóng động phi thường mẫn cảm…Thẳng thắn mà nói, một tiểu ma thú nhỏ yếu đến đáng thương mà thôi, không có gì dùng được.
Hiển nhiên là địa gia bỉ ổi Kane cố ý đả kích Tôn Phi.
Tôn Phi: “… …”
- Chi chi! Chi chi chi! Chi chi chi chi! !!
Tiểu Hoán Hùng cực kỳ thần quái, nghe được đại gia Kane đánh giá mình thấp như vậy, nó mang lòng phẫn nộ khiếu vài tiếng, cố ý lộ ra hàm răng nhỏ của mình, tựa hồ là muốn hù dọa lão nhân, biểu thị kháng nghị.
- Nga, đã quên một câu nữa…
Thấy biểu tình của tiểu tử kia, đại gia bỉ ổi Kane còn bổ sung thêm một câu:
- Loại tiểu ma thú này rất có linh tính, đa số đều nghe hiểu được nhân loại nói, tuy rằng nó cũng không nói…Trừ điểm đó ra, thật là rác rưởi, không có một chút lòng trung thành, gặp phải nguy hiểm liền chạy xa đầu tiên!
- Chi chi, chi chi…
Tiểu Hoán Hùng nắm lấy tóc Tôn Phi, mắt to lúng liếng lộ ra thần tình ủy khuất, móng vuốt nhỏ hua hua, giống như là muốn giải thích với Tôn Phi, mình tuyệt đối không bất kham như lão gia này nói, ngàn vạn lần không muốn vứt bỏ chính mình.
- Ha ha, được rồi, ta biết, ngươi yên tâm, ta không vứt bỏ ngươi.
Tôn Phi sờ sờ Tiểu Hoán Hùng, hắn cảm giác mình và tiểu ma thú này rất hữu duyên, phát ra yêu thích từ tận nội tâm.
Tiểu Hoán Hùng lúc này mới an tĩnh lại, quay đầu lại hướng đại gia Kane nhe răng nhếch mép.
- Nói chính sự đi, chúng ta phát hiện một ít thú vị, ngươi tới nhìn…
Đại gia Kane không hề để ý tới Tiểu Hoán Hùng, hướng Tôn Phi vẫy tay, chỉ chỉ dựa lưng của thạch tọa thần bí.
- Đây là…Những vân da này…chẳng lẽ là…văn tự?
Thị lực của Tôn Phi thuộc hàng nhạy cảm cũng phải ghé sát lại quan sát tỉ mỉ, sau một hồi lâu mới loáng thoáng nhìn ra, trên tấm tựa lưng có một ít quy luật vân da, tựa hồ là các loại văn tự tối nghĩa.
- Không sai, hơn nữa ta đã tìm xem một ít điển tích văn tự cổ, kết quả phát hiện, những hướng vân da này đúng thật là văn tự thời thượng cổ…
Đại gia Kane nói, biểu tình trở nên kích động, hưng phấn mà nói tiếp:
- Ngươi nhất định nghĩ không ra vài chữ này là ý gì, ha ha ha…chính là… “Loạn Thế Vương Tọa” !
- “Loạn Thế Vương Tọa” ?
Tôn Phi vô thức đặt câu hỏi:
- Có ý gì?
- Ân…Ý tứ là…
Đại gia Kane gật đầu
- Ta cũng không biết.
Tôn Phi: “… …”
Tiểu Hoán Hùng đứng trên đầu vai Tôn Phi, hiển nhiên là còn mang thù, nhất thời ném cho đại gia Kane nhãn thần khinh bỉ cực độ.
- Trong bất luận điển tịch, truyền thuyết hay thư sử mà ta biết đều chưa từng thấy qua cái tên “Loạn Thế Vương Tọa” như vậy, bất quá, xem ra hẳn là ngươi chiếm được đồ tốt, nhìn ở đây…Là cái gì? Nhìn hiểu chưa? Thấp xuống, ha ha, ngươi tỉ mỉ quan sát cái lõm xuống này đi, không cảm thấy quen thuộc sao? Vừa lúc thích hợp khảm nạm ma pháp thạch, hắc hắc…
Đại gia Kane khoe khoang chỉ vào một cái hố lõm xuống nhỏ trên “Loạn Thế Vương Tọa”, đắc ý nói.
- Nhìn qua thì có vẻ ngươi nói không sai, sao không thử khảm nạm một cái ma pháp thạch vào xem.
Tôn Phi lấy tay sờ sờ cái lỗ hõm xuống kia.
- Ha ha, ta đã sớm thử qua, ngươi nhìn bên kia…
Đại gia Kane chỉ một đống bột phấn trắng cao trên dưới ba mươi phân cạnh thạch tọa.
Tôn Phi lộ ra thần sắc không hiểu.
Chỉ thấy đại gia Kane lộ ra hàm răng thiếu một chiếc răng cửa, rất bỉ ổi cười, từ chiếc nhẫn trữ vật của mình lấy ra một viên ma pháp thạch, cẩn thận từng li từng tí khảm nạm vào trong cái hố lõm xuống kia.
Phanh!
Bảo thạch trong nháy mắt phát ra một tiếng ầm vang.
Barbarian đối với lực lượng và nguy hiểm mẫn cảm rất kinh khủng, Tôn Phi có thể cảm nhận được rõ ràng, năng lượng ẩn chứa trong bảo thạch trong nháy mắt toàn bộ đều bị hút vào trong thạch tọa, sau đó bảo thạch hồng sắc biến thành màu xám, không còn độ sáng bóng, trở thành tảng đá bình thường, lại đang bị một cỗ lực lượng thần bí trực tiếp đè ép, hóa thành một chùm bột phấn bạch sắc.
Mà thạch tọa sau khi hấp thu năng lượng trong bảo thạch, “Loạn Thế Vương Tọa” thế nhưng không có một chút biến hóa, không mang theo một chút lực lượng ba động như cũ, một cỗ lực lượng vừa rồi giống như là bị chìm xuống biển vậy, tiêu thất vô tung vô ảnh.
- Hình như không có thay đổi gì?
Tôn Phi nghi ngờ nhìn đại gia Kane.
- Biến hóa nhất định là có, chỉ là quá nhỏ, khó có thể phát hiện, cái “Loạn Thế Vương Tọa” quả thực chính là một cái hố sâu vô tận, nó có nhu cầu đối với năng lượng, hình dạng hiện tại của nó tuyệt đối không phải là hình dạng sẵn có, nếu có đủ năng lượng, chắc chắn nó sẽ làm cho ngươi thất kinh, hắc hắc, ngươi nghĩ đám bột phấn lúc đầu thì sao?
Đại gia Kane đắc ý cười:
- Là sau khi ta tiêu hao vô số bảo thạch mới có đó.
Biểu tình của Tôn Phi đột nhiên cứng đờ:
- Ngươi là nói…
Đại gia Kane đắc ý gật đầu:
- Chính xác, ngươi đã đoán đúng, ha ha, chỗ bảo thạch ngươi đưa cho ta bảo tồn, tất cả đã tiêu hao hết, vừa rồi là một viên cuối cùng, hắc hắc, Tôn, ngươi phải nghĩ biện pháp mang thêm nhiều ma pháp thạch qua đây, bằng không toàn bộ thạch thất không chống đỡ nổi.
- Ngươi…
Tôn Phi thiếu chút nữa dùng một quyền đem hàm răng đang cười hì hì của lão nhân này đánh rụng.
Hít sâu, hít sâu lần thứ hai, lại hít sâu lần thứ ba, sau nhiều lần khống chế mới áp chế được xung động muốn xuất thủ đánh lão nhân này, nhìn nét mặt già nua của đại gia Kane, Quốc Vương Bệ Hạ thở dài, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Được, ngươi cái lão phá sản này, xem như ngươi lợi hại, ngươi ngay tức khắc biến lão tử từ một phú ông thành một tên khất cái đến giấy cũng không có mà chùi đít a!
- Hắc hắc, ngươi cũng biết, một khi gặp việc như thế này, ta sẽ không nhịn được…
Đại gia Kane ngoài miệng nói như vậy, thế nhưng biểu tình không có một chút ngượng ngùng nào:
- Bất quá, ta dám cam đoan, một khi “Loạn Thế Vương Tọa” có được đủ năng lượng nó cần, nó nhất định sẽ bày ra uy năng ngươi không thể tưởng tượng nổi…
- Ân? Năng lượng?
Trong đầu Tôn Phi xẹt qua một đạo thiểm điện.
Từ trong giới chỉ trữ vật hắn lấy ra viên “Thế Giới Chi Thạch” chỉ còn dư lại một phần nhỏ, ánh sáng lam sắc nhất thời chiếu sáng toàn bộ thạch thất, một cỗ khí tức quang minh tinh thuần dâng trào.
- Chi chi, chi chi!
Tiểu Hoán Hùng cũng bị cỗ năng lượng mênh mông tinh thuần này làm cho sợ ngây người, mở to hai mắt.
- Ngươi muốn đem “Thế Giới Chi Thạch” đặt chỗ lõm xuống này sao, tốt nhất là không nên…
Đại gia Kane còn chưa kịp nói hết, đã thấy Tôn Phi mỉm cười, đem “Thế Giới Chi Thạch” ẩn chứa năng lượng kinh khủng, hướng về phía “Loạn Thế Vương Tọa” khảm nạm xuống.