Quốc Vương Bệ Hạ lệ rơi đầy mặt a.
Những mỹ nữ Rogue này nguyên bản đều là một đám thanh thuần như nước, thế nào sau một khoảng thời gian ở Hương Ba thành đều học điều xấu rồi?
Về phần lão phiến tử không biết xấu hổ, Tôn Phi một cước trực tiếp đưa hắn bay ra khỏi đám người.
- Được!
Sau khi trải qua thời gian ngắn ngủi trở tay không kịp, Nữ Vũ Thần rất nhanh khôi phục trấn định, nhẹ nhàng mà tiếp nhận đóa hoa của Tôn Phi, khôi phục lại phong cách thanh lệ như thường ngày, rất gọn gàng linh hoạt gật đầu, chỉ có một từ, phảng phất như đang quyết định một chuyện rất dễ dàng, cứ như vậy đáp ứng rồi.
Thế nhưng Tôn Phi lại thấy rõ ràng, bàn tay nắm hoa tươi của Elena bởi vì dùng sức quá nhiều mà những bông hoa như muốn vỡ thành mảnh nhỏ rồi.
Hiển nhiên trong lòng Nữ Vũ Thần tuyệt đối không bình tĩnh như những gì biểu hiện ra.
- Ngao…. !! ! Quá tiện nghi cho hắn rồi…
Tỷ muội của Elena không chịu thua kém lên tiếng.
- Ai, không có ý nghĩa a, thật không có ý nghĩa, ta đã nói rồi, nha đầu Elena này nhất định sẽ không chút do dự mà đáp ứng, thật không có khó khăn gì, thật lãng phí công phu của lão phu, còn không bằng để lão nhân gia ta suy nghĩ về ma pháp Thần Phù văn đi!
Đại gia bỉ ổi Kane lắc đầu, vẻ mặt như đã sớm biết.
- Ta hiện tại cuối cùng cũng biết, vì sao ngươi già thế rồi mà vẫn còn là một lão xử nam!
Bác gái nữ tu sĩ bình tĩnh nói.
- Phốc…Vì sao?
Đại gia Kane thiếu chút nữa là sặc.
- Ngươi lớn lên…Dùng lời Tôn mà nói, chính là rất có sáng ý và dũng khí, cái này không phải then chốt, chủ yếu là bởi vì ngươi quá không hiểu tình thú, đáng cả đời xử nam!
Bác gái nữ tu sĩ rất có thiên phú độc xà.
- Phốc!
Đại gia Kane ai oán gần chết.
Tôn Phi ở một bên vui cười hớn hở cầm bàn tay nhỏ bé băng lương của Nữ Vũ Thần.
Chuẩn bị tỉ mỉ lâu như vậy, vốn là muốn cho Elena một kinh hỉ, thế nhưng phản ứng phong khing vân đạm của Elena như vậy khiến cho Tôn Phi có chút ít phiền muộn, bất quá lại suy nghĩ một chút, Nữ Vũ Thần vẫn luôn yên lặng thanh lệ thoát tục như thế, có thể trong nhyas mắt trở tay không kịp mà thấy được tức thệ kinh hỉ chợt lóe của nàng đã có thể xem là hiếm thấy đi?
Tính tình Elena, chính là như vậy.
Nàng thậm chí cũng không hỏi Tôn Phi sẽ an bài Angela thế nào.
Một tiếng “Được” ngắn ngủi nhưng đại biểu cho lựa chọn và ý nguyện kiên định hơn trăm ngàn lần so với thiên ngôn vạn ngữ, thế cho nên thời điểm Tôn Phi nghe được tiếng này cũng có thể cảm giác được nội tâm quyết tuyệt của Nữ Vũ Thần băng sơn tuyết liên trước mặt này.
…
…
Lúc ra khỏi thế giới Diablo, Tôn Phi cảm thấy một trận hưng phấn và dễ dàng trước nay chưa từng có.
Quá trình hướng Elena cầu hôn có chút hao tốn một phen tâm tư của Quốc Vương Bệ Hạ, so với Angela long trọng hơn nhiều, vậy cũng là một loại bồi thường đối với Nữ Vũ Thần đi, dù sao thân thế Elena nếu so với Angela có chút hơn nhiều, dù vậy nàng vẫn luôn lặng yên bên cạnh mình lên núi đao vào biển lửa, nỗ lực càng nhiều.
Người gặp chuyện tốt tinh thần thoải mái.
Từ lúc trở về đại lục Azeroth, Tôn Phi ngủ trong tâm trạng nhẹ nhàng vui vẻ, đợi đến lúc Quốc Vương Bệ Hạ ngáp ngắn ngáp dài từ Vương trướng đi ra, thế nhưng mặt trời đã lên cao, toàn bộ đại quân Hương Ba thành đều bởi vì lần lười nhác này của Quốc Vương Bệ Hạ mà xuất phát chậm lại.
Tới buổi trưa, đại quân rốt cục tiến nhập địa giới Hương Ba thành.
Nói chính xác hơn, là địa giới mới của Hương Ba thành.
Tôn Phi ở lần luyện tập võ nghệ tác chiến đế quốc nhất cử đoạt giải nhất, Hương Ba thành cũng bởi vậy mà từ một tiểu quốc phụ thuộc lục đẳng nhảy lên trở thành đại quốc phụ thuộc nhất đẳng, năm, sáu tiểu quốc quanh Hương Ba thành đều trở thành lãnh thổ quốc gia của Hương Ba thành, cứ như vậy, lãnh thổ của Hương Ba thành so với lúc trước lớn lên gấp bốn, năm lần.
Lúc này lãnh thổ quốc gia đại quân tiến vào chính là địa giới Hắc Nham Quốc lúc trước.
Quản hạt lãnh thổ quốc gia mở rộng ra đối với các nước phụ thuộc mà nói đều là mỹ sự cầu còn không được, thế nhưng theo lãnh thổ quốc gia mở rộng vấn đề quản hạt thống trị liền trở thành vấn đề nan giải mà vương thất Hương Ba thành và các đại thần phải nhức đầu, đột nhiên có nhiều thổ địa và con dân như vậy, căn bản cũng không có đủ nhân lực đi quản hạt, lúc trước Brook và cha vợ đang quản lý Hương Ba thành đã từng nhiều lần đưa tin cho Tôn Phi hồi báo vấn đề ở phương diện này.
Thế nhưng Tôn Phi mỗi lần đều trả lời rất vô sỉ…Tất cả đều do hai vị trọng thần lo liệu.
Nhưng không biết hiện tại hai người này đã giải quyết được vấn đề này hay chưa.
Trước khi trở lại Hương Ba thành Tôn Phi muốn biết tình trạng chân thật của quốc nội, vì vậy sau khi tiến nhập biên giới, đại quân tạm thời thả chậm tốc độ, một đường chậm rãi quan sát.
Điều khiến Tôn Phi vui mừng chính là, dọc đường cũng không có xuất hiện tình trạng hỗn loạn thành đoàn như trong tưởng tượng.
Trước khi mặt trời xuống núi, đại quân đi tới trước một nông trang ngoại vi trấn nhỏ.
…
…
Karen trấn là một trấn nhỏ nông trang rất bình thường.
Trấn nhỏ này tọa lạc trong lãnh thổ của nước phụ thuộc Hắc Nham Quốc trước kia, bất quá ba tháng trước, sau khi Hương Ba thành xuất thế ngang trời, vương thất Hắc Nham Quốc bị hoàng đế đế quốc tước đoạt vinh quang, cả quốc gia đều nhập vào Hương Ba thành, trấn nhỏ Karen tự nhiên cũng trở thành sở hữu của Hương Ba thành.
Đối với biến đổi về quyền sở hữu này, người dân sinh hoạt tại đây cũng không để ý quá mức.
Dù sao đối với bọn họ sinh tồn nơi hoang vu này mà nói, do ai thống trị cũng không phải là chuyện quan trọng, đầu xuân hằng năm có thể thu hoạch được lúa mạch hay không, có phải nộp thuế cho thổ địa hay không, có thể giao thiếu một chút thuế hay không, đây mới là đại sự hạng nhất liên quan đến sống chết của bọn họ.
Mặt trời xuống núi, sương chiều bao phủ trấn nhỏ, tiếng gà chó khắp nơi.
Đàn ông đã bắt đầu lo lắng đại sự gieo trồng vào mùa xuân, tụ tập ở quán rượu nhỏ duy nhất trong trấn, tốp năm tốp ba ngồi một chỗ, đợi tin tức tuyên bố mới nhất về thuế phụ và thừa tô thổ địa từ một vị lão gia quý tộc.
Quán rượu nhỏ này đã có niên đại trăm năm, cũ kỹ bất kham, nhưng là chỗ ăn chơi duy nhất của trấn Karen, rất nhiều thời điểm ở đây chính là nơi hội nghị lâm thời của các đại nhân vật.
Cửa gỗ của quán rượu không ngừng khép mở, phát ra những âm thanh gỗ mục ma sát.
Càng ngày càng nhiều nam nhân chân mang giày da trâu cũ kỹ, mặt đen gầy mang theo vẻ sầu khổ đi đến, thấy người quen đánh tiếng một tiếng bắt chuyện, đều tự ngồi xuống một góc.
Lúc trước lão quý tộc duy nhất trong trấn phái người đưa tin tới, khuya hôm nay hắn sẽ ở chỗ này bắt đầu tuyên bố phương thức phân phối hạt giống cho năm mới, đồng thời hiệp nghị về thuế, vì vậy các nam nhân làm chủ đương gia trong trấn đều tới nơi này với một sắc mặt ưu sầu, lúc này hàng năm chính là lúc bọn họ lo lắng nhất, lão quý tộc nhất định sẽ thừa dịp thời cơ này mà đem bọn họ chèn ép sạch sẽ.
Chi nha! !
Cửa gỗ quán rượu đột nhiên mở ra, mấy người khách lạ đi vào.
Dẫn đầu là một vị thiếu niên tóc màu vàng kim dáng dấp thị vệ linh tú đến cực điểm, trong tay cầm một trường cung tạo hình kỳ dị, ở phía sau hắn là vị thiếu niên vương giả tuấn mỹ tuyệt luân và một thiếu nữ khả ái tinh xảo như búp bê.
Sự xuất hiện của ba người lập tức thu hút sự chú ý của mọi người trong quán rượu.
Nhân vật cao cường như vậy, tuyệt đối trấn nhỏ Karen không có khả năng có được, hiển nhiên là tới từ nơi khác, tuy rằng trấn Karen ở địa điểm hẻo lánh nhưng bình thường cũng có không ít thương đội hoặc binh đoàn dong binh đi qua, bởi vậy xuất hiện người lạ cũng không có gì kỳ quái, chỉ là ba người này, thật sự là đẹp đến cực điểm, khiến trong quán rượu không ít người phải ngẩn ngơ.
Phía sau ba người là một tiểu tử tóc nâu ngắn và một vị vũ giả dáng dấp kỵ sĩ tóc bạch sắc.
Năm người quan sát một phen, tìm một vị trí tương đối bí mật ngồi xuống.