Sau khi thoáng an tĩnh một trận, mọi người trong quán rượu rất nhanh lại một lần nữa lấy lại ồn ào náo động.
Rượu có thể làm cho các nam nhân lao khổ tạm thời quên ưu sầu, mặc dù là lo lắng không biết lão quý tộc Babel mang đến thông tin gì, trong túi quần cũng chỉ có ít ỏi mấy đồng tiền, nhưng là nam nhân sẽ không để ý gì phía sau, thống khoái uống một cốc.
Quán rượu này chỉ có duy nhất lão bản nữ mập mạp Jenny ở giữa đám người đưa rượu lên, nữ nhân tư sắc bình thường đi lên ngúng nguẩy cái mông to, rất nhanh thì trở thành đề tài trêu đùa không cố kỵ của các nam nhân, có người đưa tay lên cái mông của Jenny nhẹ nhàng mà bóp một cái, vẻ mặt tàn nhang của nàng khoa trương hét lên một tiếng chói tai, nam nhân đầy phòng cười to một mảnh.
Đây là một quán rượu nhỏ điển hình của trấn nhỏ nông trang.
Đây cũng chính là cách sống điển hình của tiểu trấn nông trang.
Cũng có người nhịn không được mà len lén nhìn năm người xa lạ trong góc phòng, đương nhiên, chủ yếu là nhìn nữ tử mỹ lệ thanh thuần như ngọc ở giữa năm người, thiếu nữ xinh đẹp như vậy, quả thật giống như thần nữ trên bầu trời trong miệng người ngâm thơ rong, những đại hán ở đây coi như là chỉ liếc nhìn lén cũng nhịn không được mặt đỏ tim run, đó là đột phá mỹ lệ cực hạn mà bọn họ có thể tưởng tượng, thuần khiết cao quý, giống như không nhiễm khói lửa nhân gian, để cho bọn họ ngay cả một tia khinh nhờn trong tâm đều không thể mọc lên.
So sánh với người đàn bà được cho là xinh đẹp nhất ở trấn nhỏ Karen này, phu nhân của lão quý tộc Babel, quả thực giống như là công chúa hoàng gia cao quý với bà khất cái ven đường.
Có người thấp giọng suy đoán thân phận và lai lịch của năm người xa lạ, thế nhưng không ai dám đi lên tiếp lời.
- Ngô, địa phương rất có ý tứ, ta thích loại bầu không khí này…
Tôn Phi ngồi chỗ gần cửa sổ, quay đầu có thể thấy bầu trời đêm mỹ lệ, loại không khí hỗn loạn mùi rượu khắp nơi này khiến hắn nhớ lại cuộc sống thời đại học kiếp trước, mỗi ngày kết thúc, một đám hồ bằng cẩu hữu ở bên đường cái ngoài trường học ăn đồ ăn dầu mỡ nướng uống rượu đến hơn mười hai giờ đêm.
Không biết vì sao, Tôn Phi phát hiện mình càng ngày càng hoài cổ.
Có lẽ bởi vì hắn ở thế giới này dần dần mọc rễ nảy mầm an cư lạc nghiệp, rất nhiều ký ức một kiếp trước đang thong thả biến mất từng chút một, vì vậy bản năng muốn lưu giữ lại chút gì.
Angela dĩ nhiên cũng chưa từng nhìn thấy qua loại bầu không khí này, bất quá thiếu nữ cũng không chán ghét, duy nhất làm cho nàng không thích ứng được là múi khói và mùi chân thối, nàng như con mèo nhỏ nhu thuận nhích lại gần bên người Tôn Phi, vô ý thức quệt mũi khả ái.
Thiếu nữ mỵ lực thật lớn.
Một cái động tác vô ý thức của nàng khiến các nam nhân mấy bàn xung quanh nhanh chóng dập tắt mẩu thuốc lá trong tay, một đám nguyên bản không kiêng nể gì bỏ chân ngoài giày lúc này một lần nữa đi lại giày hẳn hoi.
Torres ngồi bên trái Tôn Phi, ánh mắt sắc bén quét một lượt quanh tửu quán, phán đoán bọn họ không có uy hiếp, thậm chí ngay cả mấy nam nhân xanh xao vàng vọt, trên thân chỉ bọc một tấm vải bố rộng thùng thình đang mời chào khách nhân giữa quán hắn cũng không có buông tha…Tuy rằng thiếu niên tóc vàng biết Quốc Vương Bệ Hạ có thực lực cường đại, loại trấn nhỏ này không có khả năng uy hiếp được nhân vật như Tôn Phi, thế nhưng xuất phát từ bản năng của thị vệ cận thân, hắn vẫn phải giữ đủ cảnh giác.
Thần sư Garcia và Thần Kỵ Sĩ Alan ngồi đối diện Tôn Phi.
Garcia xuất thân bần dân, ở giáo phái xuống dốc như “Hắc Y Thánh Điện” tôi luyện chịu đựng sinh hoạt kham khổ, đối với quán rượu nhỏ như vậy hoàn toàn thích ứng, yên lặng ngồi một chỗ, thậm chí còn bắt chuyện với thị nữ béo Jenny gọi một phần nước đậu muối, một hũ bia tự chưng cất, mấy khối bánh mì.
Đúng lúc này, đột nhiên bịch một tiếng, cửa gỗ phát ra tiếng bị đạp trúng, bị người trực tiếp đá văng ra.
Tất cả mọi người quay đầu lại nhìn, một thân ảnh diễu võ giương oai xuất hiện ở cửa, thân ảnh cao quá hai thước, đầu bóng lưỡng, song chưởng xích lõa, diện mục dữ tợn, hắn nhìn quét một vòng quanh quán rượu, khóe miệng vẽ ra một tia độ cong đắc ý, đối với việc mọi người trong quán rượu đột nhiên im miệng không nói mang theo ánh mắt kính nể nhìn mình, hắn cảm thấy phi thường vừa lòng.
Sau đó hắn xoay người, trong khoảnh khắc đó liền thay đổi thành bộ dáng tươi cười nịnh nọt, cúi người xuống, làm một tư thế mời.
Một trung niên sắc mặt âm nhu trắng bệch hơi có vẻ gầy yếu đi tới, cánh tay của hắn kéo theo một nữ nhân hơi có chút tư sắc, vóc người thoạt nhìn hơi mập mạp, một thân trang phục đẹp đẽ lại càng thể hiện ra sự thô tục, trong nháy mắt hai người đi vào quán rượu, trên mặt đều rõ ràng hiện ra biểu tình chán ghét, nhất tề trong ngực lôi ra khăn tay trắng bưng kín mũi, hiển nhiên là đối với không khí không sạch sẽ ở đây phi thường bài xích.
Cái trung niên gầy gò sắc mặt âm nhu này chính là chủ nhân trấn Karen, lão quý tộc duy nhất trong trấn, đại lão gia có thể quyết định sinh tử của bất luận một nông nô trong trấn, nguyên là quý tộc chi thứ vương thất Hắc Nham Quốc, phụ nhân hơi có vẻ mập mạp kia là phu nhân của hắn Kelly, tên vóc người to lớn dữ tợn đầu bóng lưỡng kia là hộ vệ trưởng nhà hắn, Dick.
- Nguyên nhân triệu tập các ngươi đến đây, hẳn là các ngươi cũng biết rồi, cày bừa vụ xuân năm nay vừa bắt đầu, dựa theo truyền thống trấn Karen từ trước tới nay, bắt đầu từ ngày mai phâm chia thổ địa, đồng thời bắt đầu bán ra giống lúa mạch, các ngươi đều biết, hiện nay toàn bộ Hắc Nham Quốc đều bị đại đế ban cho Hương Ba Vương Alexander Bệ hạ, vì vậy quy củ trước đây toàn bộ đều phải sửa lại.
Tiểu thị nữ Jenny coi như là người sạch sẽ trong quán rượu chậm rãi đi tới vị trí trung tâm quán, dùng khăn lau sạch bàn và ghế, lúc này phụ nhân Kelly mới buộc ngồi xuống, lão gia Babel vẫn đứng, dùng một loại ngữ điệu không nhanh không chậm nhưng tuyệt đối khiêu khích, nhãn thần quét qua biểu tình của những người xung quanh, chậm rãi nói:
- Dựa theo lệnh mới ban bố của Hương Ba Vương Alexander Bệ hạ, năm nay tăng thuế, tăng thêm Xuân Miêu thuế, Công Bình thuế và Chiến tranh thuế, ba loại trưng thu theo đầu người, mỗi loại thuế mỗi người nộp một đồng ngân tệ…
Lời Babel còn chưa nói hết, toàn bộ quán rượu nhất thời kinh hồ ồn ào một mảnh…
- Chư Thần tối thượng, tăng thêm ba loại thuế? Còn cho người ta sống nữa không hả?
- Mỗi người một đồng ngân tệ? Lão tử tân tân khổ khổ làm một năm, cùng lắm kiếm được năm, sáu ngân tệ mà thôi, còn chưa đủ để nộp thuế, chúng ta ăn cái gì, mặc cái gì? Không sống nổi nữa!
- Hương Ba Vương chết tiệt, hắn đây là muốn chúng ta chết sao?
- Sống không nổi nữa, thật sự sống không nổi nữa, Công Bình thuế? Chiến Tranh thuế? Công bằng cái gì, chiến tranh cái gì, chúng ta quan tâm sao, ở đây vừa không có chiến tranh…
- Dứt khoát để người Ajax chiếm tới đi, nói không chừng lúc đó chúng ta còn có một miếng cơm ăn!
- Bạo quân Alexander! Ta hận ngươi!
Toàn bộ quán rượu nhất thời kinh hô một mảnh tức giận.
Đám người bên cửa sổ nhất tề mang theo ánh mắt kinh ngạc nhìn Quốc Vương Bệ Hạ, Tôn Phi nhún nhún vai, nói:
- Đừng nhìn ta, ta chưa từng có hạ qua mệnh lệnh như vậy, ta nghĩ, Best thúc thúc và Brook cũng sẽ không đưa ra quyết định như vậy.
- Yên lặng một chút, yên lặng!
Lão quý tộc Babel rất không hài lòng gõ bàn.
Hộ vệ bên người hắn quét một vòng quanh quán rượu như lang như hổ, nắm tay phát sinh tiếng răng rắc, một cỗ khí thế hung hãn bộc phát ra, phanh một tiếng đánh tới cây trụ bên người, bụi bặm trên nóc nhà rơi xuống, trên mặt nông nô hiện lên một tia sợ hãi, lúc này mới thoáng yên tĩnh lại.
Bọn họ không quyền không thế, ngoại trừ phẫn nộ tựa hồ cũng không thể làm được chuyện gì khác.
- Phải biết rằng, Alexander Bệ hạ đang ở tiền phương chiến đấu với người Ajax, vì bảo vệ gia viên, chúng ta mỗi người đều phải cống hiến lực lượng của chính mình, nếu như quân khí không được đảm bảo, quân đội chiến bại, Ajax hung tàn như quỷ cũng tràn tới cũng sẽ không tốt, bọn họ sẽ giết hết nam nhân, vũ nhục tất cả nữ nhân, đem nơi đây biến thành địa ngục! Vì vậy, những thuế này, đều phải nộp!
Nói đến đây, Babel dừng một chút, thấy đe dọa của chính mình đã thành công dập tắt phản kháng của những kẻ đáng thương ngu ngốc này, hắn thỏa mãn gật đầu, nói tiếp:
- Ngoại trừ những thuế này, năm nay tiền thuê thổ địa cũng tăng lên gấp ba, đồng thời, giá giống lúa mạch cũng tăng lên gấp ba, quy định trong vòng mười ngày toàn bộ đều phải nộp hết, nếu như không làm được, hắc hắc, các ngươi sẽ không được trồng trọt, cũng sẽ không có được giống lúa mạch…
Lời còn chưa dứt, toàn bộ quán rượu lại nổ tung không ngăn chặn được.
- Cái gì? Điều đó là không có khả năng, chúng ta căn bản cũng không có tiền mà đóng như vậy…
- Tại sao có thể như vậy? Không có khả năng? Chết tiệt, bạo quân, đúng là bạo quân, ai tới cứu vớt chúng ta, đây căn bản là không định cho chúng ta sống!
- Chúng ta thà rằng trở lại dưới sự thống trị của vương thất Hắc Nham Quốc, Quốc Vương Hương Ba thành chết tiệt, hắn căn bản không thèm để ý đến sự sống chết của chúng ta, Alexander là quỷ hút máu, hắn là một ác ma tham lam!
- Người Hương Ba thành cút khỏi trấn Karen, cút khỏi Hắc Nham Quốc!
Đám người phẫn nộ gõ bàn bang bang, còn có vài người ngay cả lá sắt trong tay cũng bị bóp biến do quá tức giận, lời mắng nhiếc bay qua nóc nhà, không khí như bị hắt xăng, chỉ cần một mẩu lửa sẽ dẫn tới nổ tung.
- Ta đối với tao ngộ của mọi người rất đồng tình, thế nhưng không có biện pháp, đây là quyết định của Hương Ba Vương, không ai có thể phản kháng.
Ai nấy đều đang phẫn nộ, dưới sự dẫn dắt của lão quý tộc Babel, lửa giận toàn bộ hướng về Hương Ba thành.
Thời điểm một ít nông nô hô lên “Alexander là ma quỷ”, Torros rầm một tiếng đứng lên, cầm trường cung trong tay, Tôn Phi như có điều suy nghĩ, lắc đầu ý bỏa thị vệ của mình ngồi xuống, hiển nhiên là hắn ý thức được chuyện gì.
Đúng lúc này…
- Ngươi nói láo, Alexander Bệ hạ căn bản không có ký vào mệnh lệnh nào hoang đường như vậy!
Trong đám người, có một thanh niên đột nhiên đứng lên, lớn tiếng phản bác.