Mọi người nghe tiếng nhìn lại.
Chỉ thấy một thanh niên đen gầy trên mặt có điểm bẩn thỉu, vóc người thấp bé mặc y phục to rộng, đầu tóc loạn thành đoàn dính cả cỏ khô, nguyên bản đứng ở vách tường cửa trên quán rượu, chính là tiểu thanh niên Monet nghèo túng ngay cả một cốc bia nhỏ đều uống không dậy nổi, hắn vẫn luôn trầm mặc không nói, bộ dáng khiếp sợ, lúc này không biết vì sao thế nhưng đột nhiên đứng lên, tại trước mặt nhiều người như vậy phản bác lời của lão quý tộc Babel.
- Monet? Ngươi nói cái gì? Ngươi biết mình đang nói cái gì không?
Babel cau mày, nhãn thần hung ác nham hiểm nhìn chằm chằm thanh niên trong góc tường.
- Ta… Ta biết ngươi nói không đúng, Alexander Bệ hạ cũng không có ký tên vào mệnh lệnh vô lý như vậy!
Bị kẻ quyền thế nhất trong trấn nhìn chằm chằm vào mình, ai cũng biết lời nói của Babel ẩn chứa ý tứ gì, nguyên bản Monet tuyệt đối không dám nói chuyện với Babel như vậy, thế nhưng không biết vì sao chỉ cần nhớ tới thân ảnh kia, hắn thế nhưng dám ưỡn ngực hiên ngang đem những lời này nói ra hoàn chỉnh.
- Thật sự? Đây có thật không? Monet, gia hỏa này, làm sao ngươi biết?
- Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
- Monet, ai nói cho ngươi? Ngươi còn biết cái gì?
Mọi người trong quán rượu sau khi nghe được lời nói của Monet phảng phất như người sắp chết đuối bắt được cọng rơm cứu mạng, đều cấp bách mà hỏi, có mấy gia hỏa nóng ruột còn khẩn cấp vây xung quanh bên người thanh niên này, muốn nhanh chóng biết được đáp án trong miệng hắn, tuy rằng mọi người cũng biết rằng, có lẽ đây là lời nói lung tung của gia hỏa ngày thường lêu lổng này thôi.
- Monet, ngươi là nghi vấn ta sao? Nghi vấn lời nói của một vị quý tộc được đế quốc thừa nhận? Ngươi biết là ý gì không?
Babel nhíu chặt mày, ở trấn Karen ai cũng biết, biểu tình này nghĩa là gì, chính là sự phi thường tức giận của lão quý tộc.
Thấy biểu tình này, tên hộ vệ đầu bóng lưỡng nhe răng cười, hướng về phía Monet đi tới.
Bên cạnh Monet có một đồng bọn nhẹ lôi kéo Monet, ý bảo hắn không nên nói nữa, nhanh đi lên xin lỗi Babel, cầu xin hắn tha thứ.
Ai cũng biết thanh niên Monet luôn sợ hãi nhát gan, không biết lúc này vì sao trong con ngươi hắn hiện lên một tia quật cường, ưỡn ngực, lớn tiếng nói:
- Ngươi chính là nói dối, ngày hôm nay ta gặp qua sứ giả của Alexander Bệ hạ tới từ Hương Ba thành, hắn nói, Alexander Bệ hạ đã hạ lệnh miễn trừ thuế má trong vòng lãnh thổ quốc gia sở hữu, miễn tiền thuê ruộng đất, giống lúa mạch cũng cấp phát miễn phí…
- Cái gì? Có loại chuyện này?
- Sứ giả của Hương Ba Vương? Ở nơi nào? Tại sao ta không nhìn thấy? Ngươi không phải là nghĩ sai chứ, Monet?
Mọi người trong quán rượu nhất thời sôi trào, tin tức Monet nói ra để cho bọn họ như người sắp chết khát trong sa mạc gặp được ốc đảo, ai nấy đều kinh hô.
- Ta nói không sai, là thật…A! !
Phanh!
Một câu của Monet còn chưa nói hết liền kêu thảm một tiếng, bị tên hộ vệ một quyền đánh ngã xuống đất, lại hung hăng đạp một cước, thân thể gầy yếu nhất thời cong lên như tôm, sắc mặt trắng bệch ngay cả một câu cũng nói không nên lời, đau đến nước mắt tràn ra.
Người xung quanh nhìn nhau hoảng sợ không lại không dám đi lên đỡ Monet dậy.
Cái hộ vệ đầu bóng lưỡng này thế nhưng là một Vũ sĩ nhất tinh cấp, thực lực cường đại, nắm giữ đấu khí, cho dù tàon bộ nam nhân trong quán rượu cũng không cần tốn quá nhiều sức hắn dều thu thập được, chính là bởi vì có sự hiện hữu của hắn mà quyền uy của lão quý tộc Babel trong trấn Karen mới được như vậy.
- Phi! Thứ dơ bẩn cũng dám sinh sự bịa đặt, nghi vấn lời nói của quý tộc đế quốc?
Tên hộ vệ nhổ một ngụm nước bọt, nhe răng cười càng đáng sợ, ánh mắt nhìn bốn phía đám người, cười to nói:
- Cái ngươi nông nô đê tiện, còn ai dám nghi vấn lão gia Babel, đây chính là kết cục!
- Đem hắn trói lại, sáng sớm ngày mai khi mặt trời mọc, giải đến trung tâm trấn treo cổ, khiến cho tất cả mọi người đều rõ ràng, đây là kết cục của việc phản đối mệnh lệnh của Hương Ba Vương Alexander Bệ hạ!
Chân mày của Babel dần dần giãn ra, ánh mắt nhìn Monet như nhìn một con giòi bọ buồn nôn, ngay cả bước gần cũng sợ ô uế giày của mình, thế nhưng ngữ khí hắn nói chuyện lãnh khốc và đạm nhiên làm cho mọi người hết hồn.
Chỗ ngồi cạnh cửa sổ xa xa, Tôn Phi một lần nữa ngăn quan hầu cận Torros và Thần Sư Garcia định xuất thủ tương trợ.
Bởi vì Quốc Vương Bệ Hạ thấy, thời điểm Monet bị đánh ngã, đồng bọn lúc trước đứng bên cạnh ngăn không cho hắn nói linh tinh lén lút từ quán rượu chạy ra ngoài, rõ ràng là đi tìm người nào đó. Nếu như Tôn Phi đoán không sai, hẳn là đi tìm người gọi là “sứ giả của Alexander Bệ hạ” trong miệng của Monet.
Quý tộc Babel trấn nhỏ này tâm tư ác độc, đem tất cả nước bẩn hắt lên người Tôn Phi hết.
Lúc này Tôn Phi đã có thể hoàn toàn khẳng định, cái gọi là tăng thêm thuế má, gấp ba tiền giống lúa đều là tên tiểu quý tộc làm trò, muốn hủy tất cả chỉ cần lúc này Quốc Vương Bệ Hạ hiện thân, chỉ là một câu nói mà thôi, bất quá bởi vì cảm thấy hứng thú với “Sứ giả của Alexander Bệ hạ” trong miệng của thanh niên kia nói, vì vậy Tôn Phi muốn chờ một chút, nhìn xem cái sứ giả này có thể thật sự hiện thân hay không, sẽ xử lý chuyện này như thế nào.
Trong quán rượu…
Monet bị trói lại cột vào cây cột ở giữa quán, trong miệng nhét một miếng giẻ lau, trạng thái bán ngất.
Lại là một phen uy hiếp đe dọa của Babel, ở đây cũng không ai dám nghi vấn nữa.
Phu nhân Kelly của hắn dùng tay bụm mũi của mình, buồn chán hết nhìn đông lại nhìn tây, đột nhiên con ngươi của nàng hơi co rút lại, ánh mắt ngưng trệ, thấy được thân ảnh năm người phía xa xa, ánh mắt dừng lại trên thân Angela một trận, rõ ràng toát ra địch ý không che giấu, tiếp theo ánh mắt lại từ trên thân Angela chuyển đến Tores, Tôn Phi, Garcia và Alan.
Một dâm phụ phóng đãng!
Tôn Phi đã sớm chú ý tới ánh mắt của đối phương, cũng hiểu được hàm nghĩa trong ánh mắt của nàng ta.
Có lẽ trên thân Tôn Phi có một loại khí tức cao quý không gì sánh được, ánh mắt xích lõa của Kelly cuối cùng dừng lại trên thân Tôn Phi.
Phụ nhân thô tục này trong lúc lơ đãng đã dùng bản năng nữ nhân tỏa ra mị lực thu hút những nam nhân anh tuấn.
Mà cùng lúc đó, Babel rốt cục nhìn theo ánh mắt lão bà, chú ý tới năm người xa lạ trong quán rượu, là một nam nhân, ánh mắt hắn cơ hồ là trong nháy mắt liền ngừng trên thân Angela, vẻ dục vọng không chiếm hữu được lan tràn trong ánh mắt, thời điểm hắn muốn làm chút gì, đột nhiên giật mình, xoa xoa mắt, trên mặt hiện ra thần sắc nghi hoặc.
Bởi vì trong nháy mắt vừa rồi, không biết vì sao tầm nhìn của hắn đột nhiên lờ mờ, hắn mở to mắt thế nhưng chỉ nhìn được lờ mờ đường viền thân ảnh năm người, lại muốn tỉ mỉ quan sát thiếu nữ kia một lần nữa cũng không thấy rõ diện mạo của đối phương, chỉ là mơ hồ một mảnh hắc sắc, thế nhưng khi hắn nhìn những người khác thì tầm nhìn lại khôi phục bình thường.
Xa xa, Tôn Phi bĩu môi.
Quốc Vương Bệ Hạ dùng lực lượng của chính mình ngăn cản thị giác của người khác, nếu không phải muốn chờ người được gọi là sứ giả kia sau khi xuất hiện sẽ làm thế nào, lúc này Quốc Vương Bệ Hạ chỉ cần búng ngón tay đã có thể triệt để giải quyết dụng tâm hiểm ác của tên tiểu quý tộc này.
Babel lén lút nói bên tai tên hộ vệ của mình gì đó, tên hộ vệ đầu bóng lưỡng nhìn về phía năm người Tôn Phi, cười híp mắt gật đầu, đang muốn đi tới đột nhiên cửa gỗ chi nha một tiếng, cửa quán lại mở ra, âm thanh khô khốc vang lên trong quán rượu hôm nay chói tai phá lệ.
- Đại nhân, ở chỗ này, ngươi nhanh một chút, Monet bị bọn họ đánh rất thảm, sắp không kiên trì nổi…
Một âm thanh lo lắng từ bên ngoài truyền tới.
Lập tức, tất cả mọi người đều hướng về phía cửa nhìn lại.
Chỉ thấy một thân ảnh một thước sáu từ ngoài cửa đi vào, thân hình xinh xắn, một thân trường bào hỏa hồng, thắt lưng kim sắc bên hông, thân thể mềm mại nở rộ khí tức bức người khiến cho người ta có một loại cảm giác bức người.
Thế nhưng là một nữ tử.
Chuẩn xác mà nói, là một tiểu cô nương dáng dấp mười lăm, mười sáu tuổi.
Ở bên người tiểu cô nương là ba thanh niên, hai người mặc trang phục Vũ sĩ hắc sắc, một người khoác giáp nhẹ, tuổi cũng ước chừng mười sáu, mười bảy, chính là ba thanh niên bị Tôn Phi phát hiện lén ra ngoài tìm người.
Tiểu cô nương hồng bào không để ý đến mọi người đang vô cùng kinh ngạc, ánh mắt mỹ lệ quét một vòng, sau đó nhìn chằm chằm quý tộc Babe, khẽ hừ một tiếng, dùng ngữ điệu từ trên cao nhìn xuống hỏi:
- Chính là tiểu quý tộc ngươi ở chỗ này nói bậy, làm bại hoại thanh danh của Alexander Bệ hạ?
Hay cho một câu hỏi trực tiếp.
Giọng điệu thật là bá đạo.
Hoàn toàn không để Babel vào mắt.
- Ngươi là ai?
Ánh mắt Babel lóe ra tức giận nồng đạm, hỏi ngược lại.
- Ta chính là sứ giả của Alexander Bệ hạ, học sinh năm hai đại học Vũ Văn Hương Ba thành, một trong số ba học sinh ưu tú nhất, ngươi nhớ cho kỹ, tên của ta, là Louis.
Thiếu nữ hồng bào kiêu ngạo mà trả lời, liên tiếp nói ra danh xưng khiến người ta kinh ngạc.
- Phốc…
Tôn Phi phun ra một ngụm bia.
Lúc này rốt cuộc Quốc Vương Bệ Hạ đã nhận ra thiếu nữ này là ai.
Thật không có nghĩ đến, cái gọi là “Sứ giả của Alexander Bệ hạ”, thế nhưng lại là nàng.