Tôn Phi đứng ở đầu thuyền, ánh mắt xuyên qua đoàn người, rất nhanh liền nhìn thấy cha vợ Best và Brook bị đám người đang điên cuồng đẩy tới một bên, dưới sự bảo vệ của mấy Thành Quản Chiến Sĩ, khó khăn lắm mới đi được tới chỗ này.
- Tới so với chúng ta tưởng tượng sớm hơn một chút…
Best vừa lên thuyền, đầu tiên là hảo hảo sửa sang lại trang phục và tóc tai của mình, lúc này mới mỉm cười vỗ vỗ vai Tôn Phi, hơi có một chút ý tứ thỏa mãn với người con rể này.
Mặc dù chỉ ngắn ngủi nửa năm, thế nhưng Best rõ ràng già đi rất nhiều, đầu tóc bạc đi không ít, biến thành màu bạch ngân, thân thể cũng gầy đi nhiều, nhãn thần sáng quắc như trước nhưng lại vẫn khó che được vẻ mệt mỏi sâu trong đáy mắt.
Tôn Phi có chút hổ thẹn trong lòng.
Nửa năm này, Tôn Phi mang quân xuất ngoại, mọi chuyện lớn nhỏ trong vương quốc hầu như đều do cha vợ và một ít người hết sức chống đỡ, cục diện Hương Ba thành nguyên bản đã hết sức rối ren, bách phế đợi hưng, để cải tạo lại, mọi chuyện đều phải dốc hết tâm sức, nửa năm nay trạng thái của đám người Best và Brook quả thực là hết sức khó khăn.
- Cha!
Angela từ phía sau Tôn Phi kinh hỉ vạn phần hô hoán lên, xông lên ôm lấy cha của mình, từ nhỏ đến lớn Angela chưa một lần nào xa cha thời gian dài như vậy, lúc này khẩn cấp vọt vào trong lòng cha.
- Brook, cực khổ rồi!
Tầm nhìn của Tôn Phi rơi vào cựu thần tử luôn kiên định đi theo mình từ lâu.
Hán tử khôi ngôi khi xưa lúc này cũng mang vẻ mặt hết sức mệt mỏi, hốc mắt hãm sâu, vành mắt thâm đen, cũng không biết là đã bao đêm không ngủ ngon giấc. Bởi vì quanh năm suốt tháng hao tổn tâm tư lo cho việc quân chính, thực lực võ đạo của Brook cũng không quá tăng trưởng, mặc dù trải qua cải tạo của “dược tề Lục Cự Nhân”, hơn nữa Tôn Phi cũng đưa hắn một số bí tich đấu khí, thế nhưng lúc này chẳng qua cũng chỉ ở tiêu chuẩn tứ Tinh cấp thượng giai, còn chưa bước vào ngũ Tinh cấp.
Thực lực như vậy, đem so với các cao thủ cùng hắn quật khởi trong Hương Ba thành, đã xem như hơi yếu.
Coi như là thiếu niên Torres yếu ớt ngày xưa, thực lực lúc này đã tăng mạnh, tới bát Tinh cấp trung giai, tiễn thuật xuất thần nhập hóa.
Thế nhưng đối với Tôn Phi mà nói, Brook chính là trọng thần không thể thay thế được.
Cho tới nay, Tôn Phi đối với hán tử trước mắt này vẫn luôn mang tâm hổ thẹn.
Bởi vì Quốc Vương Bệ Hạ biết, thiên phú của Brook tuyệt đối là tốt nhất trong đám người Torres, Drogba, nếu như không cần phân tâm về chuyện chính sự vương quốc, có đầy đủ thời gian tu luyện, nói không chừng lúc này đã chạm đến cảnh giới cường giả Nguyệt cấp rồi.
- Vì bệ hạ và con dân vương quốc mà cống hiến sức lực, là vinh quang chí cao của Brook!
Rốt cuộc lần thứ hai nhìn thấy Quốc Vương Bệ Hạ, Brook hiển nhiên là phi thường kích động, âm thanh đều có chút run rẩy, trên người hắn khoác chiến giáp khi trước đã cùng Tôn Phi kề vai chiến đấu với Hắc Giáp quân, dấu vết đao kiếm hiện đầy, điều này có ý nghĩa vô cùng trọng yếu với hắn, vừa nói hắn vừa quỳ một chân trên đất hành lễ.
Tôn Phi đưa tay đỡ ái tướng, vẫn không nói gì, chỉ nặng nề vỗ vai Brook.
Lúc này, đoàn người cuồng hoan rốt cục chú ý tới thân ảnh của Quốc Vương Bệ Hạ.
- Quốc vương vạn tuế! !
- Alexander Bệ hạ vạn tuế! !
Gần vạn người đồng thời cùng hoan hô cuồng nhiệt, giống như là núi gào thét, đất nộ hống, may giãn ra, biểm gầm thét, Tôn Phi đắm trong đó, có một loại cảm giác thành tựu trước nay chưa từng có, hết thảy đây đều là hắn từng chút từng chút cố gắng có được, từ một Quốc Vương ngu ngốc bị toàn bộ vương quốc chán ghét, cho tới bây giờ có được điên cuồng sùng bái của con dân, hết thảy đây, đều là Tôn Phi vô cùng nỗ lực mới có được.
Ở phía sau Tôn Phi, Tử Linh Ma Pháp Sư Hasselbaink và Thần Sư Garcia, hai người đại biểu cho quang minh và hắc ám, một tả một hữu lẳng lặng đứng.
Cảnh giới thực lực của Tử Linh Ma Pháp Sư đã vững chắc ở Tôn giả Đại Nhật cấp, hoàn toàn có thể khống chế hơi thở của mình, coi như là không có “Khi Thần Văn Chương”, chỉ cần không ra tay, Thần Sư Garcia có đứng bên cạnh trong vòng một thước cũng không thể biết được thân phận chân chính của Hasselbaink.
Còn Garcia mặc dù hôm trước trong chiến đấu bị trọng thương, thế nhưng thánh lực giáo đình đáng sợ nhất là ở trị thương, đặc biệt đối với Thần Sư thực lực trác tuyệt như Garcia mà nói, chỉ cần không phải là chết thảm, ngoại thương nặng nhất cũng chỉ cần nửa ngày là có thể chữa trị hoàn toàn.
Nghe tiếng hoan hô vang dội như biển gầm bên tai, coi như là Tử Linh Ma Pháp Sư Hasselbaink mấy trăm năm trước cũng thường thấy tràng diện vạn người cúng bái, hay là Thần Sư Garcia trong quá trình tu hành gian khổ của mình, trong lòng hai người đều không kiềm chế được một loại cảm giác phi thường kỳ quái.
Đây là một màn tiên sống.
Lấy kiến thực bất phàm của một già một trẻ này, tự nhiên có thể nhìn ra được, mỗi người trước mặt Quốc Vương trẻ tuổi này đều lộ ra trong đôi mắt thần sắc điên cuồng nóng bỏng đáng sợ, bọn họ tinh tường minh bạch, đây tuyệt đối là một loại lực lượng vô cùng đáng sợ, một khi thiêu đốt bộc phát, có thể trợ giúp Quốc Vương Bệ Hạ của bọn họ đánh bại tất cả địch nhân.
Lần đầu tới Hương Ba thành, ấn tượng đầu tiên của hai đại cao thủ, một chính một tà này hầu như hoàn toàn tương đồng.
Đây là Hương Ba Vương!
…
…
Trận cuồng hoan này vẫn còn giằng co hơn bốn mươi phút mới chậm rãi kết thúc.
Dựa theo an bài của đám người Best, sau khi trở về thành còn có một bữa tiệc tối cuồng hoan trắng đêm, toàn dân tham dự, chúc mừng Quốc Vương Bệ Hạ và các dũng sĩ vương quốc trở về.
Khi mọi người vừa đi tới dưới chân tường thành, đầu tường truyền đến từng đợt tiếng ngâm xướng của Ma Pháp Sư, hệ rễ màu bạch ngân trên tường thành lóng lánh khởi ra một tòa quang môn, giống như là truyền tống môn, tiếp theo là âm thanh ùng ùng truyền đến, mọi người cất bước đi vào quang môn, sau một cái chớp mắt, trực tiếp được đưa đến trong thành.
Các Chiến sĩ vừa trở về hô to kinh ngạc, rốt cục cũng minh bạch vì sao không có cửa thành.
Có loại thiết trí truyền tống này, cửa thành hoàn toàn không cần tồn tại.
Cái thiết trí này cũng là dựa vào ghi chép trong chi thư “Ma Vương Trí Tuệ”, trong thời đại thượng cổ thần ma, loại thủ đoạn này phi thường phổ thông, coi như là trấn nhỏ cũng sẽ có truyền tống trận xuất nhập như vậy, thế nhưng theo thời đại thần ma tan biến, những kỹ thuật ma pháp này cũng bị thất truyền.
Đại gia Kane và nữ tu sĩ Akara, dựa vào chi thư “Ma Vương Trí Tuệ” mà tái hiện được truyền tống xuất nhập thành như vậy, triệt để cải tạo phòng thủ của Hương Ba thành.
Hai người Tôn Phi và Angela ngồi trên “Loạn Thế Vương Tọa” sừng sững trên lưng đại hắc cẩu, hành tẩu trên đường phố bình thường quen thuộc mà lại xa lạ.
Cả Hương Ba thành nguyên bản cũng đã rất to lớn, cũng không phải là chính Hương Ba nhân kiến tạo, nghe nói là một trong những tòa cổ thành còn sót lại từ thời đại viễn cổ, quy hoạch và kiến trúc đều vượt khỏi năng lực kiến tạo hiện tại của Hương Ba thành, lần này trải qua hơn nửa năm kiến tạo, lại triệt để rực rỡ hẳn lên.
Tôn Phi có thể cảm giác được, Hương Ba thành đã xảy ra biến hóa cực lớn.
Các nơi trong nhai đạo thành, cách mỗi trăm thước đều có một nơi bí mật cơ hồ tản ra nguyên tố ma pháp ba động, nguyên tố ma pháp trong thành so với trước kia cũng sống động hơn mấy lần, mỗi khu vực đều có sự tồn tại của ma pháp trận thủ hộ, tròn chín loại tế đàn lớn nhỏ và ba mươi sáu tọa ma pháp tháp cao chừng mười thước, đứng vững trong thành, trải rộng các nơi là trận văn phòng ngự, khiến Hương Ba thành có một hệ thống phòng ngự ma pháp thuộc về chính mình.
Loại trình độ hệ thống phòng ngự này, dưới tình huống sung túc ma lực dự trữ, Hắc Giáp quân mà muốn trở lại công thành, chỉ sợ bọn họ phải tốn thời gian công kích mười mấy năm cũng không thể đánh rơi một chút bụi trên tường thành.
Ngoại trừ phòng ngự ma pháp, một ít kiến trúc trong thành cũng được cải tạo xảo diệu.
Cách mỗi ngàn thước đều có một quân doanh nhỏ, đề phòng sâm nghiêm, vũ khí dày đặc, giống như pháo đài.
Tứ diện pháo đài là “Cự nỏ bắn long” do nữ thợ rèn Fara và đám người Samuel dựa vào chi thư “ma vương trí tuệ” chế tạo ra.
Loại “Cự nỏ bắn long” này chỉ chiếm diện tích hơn mười thước vuông, có thể di động, dựa vào ma pháp thạch ở đầu cự nỏ mà cung cấp ma lực, uy lực kinh người, nhưng lại chỉ cần sáu tráng hán phổ thông đã có thể điều khiển được, đơn giản cực điểm, mà ma pháp tiễn bắn ra trong nháy mắt có thể miểu sát cao thủ ngũ Tinh cấp, tuyệt đối được coi là khắc tinh của cao thủ.
Thậm chí Tôn Phi còn phát hiện, bốn phía vách đá Hương Ba thành đều có một trạm gác bí mật tồn tại, có thể bao quát toàn bộ thành, giám sát tất cả.
Hai bên đường là từng tượng đá tạo hình hoa mỹ, những tượng đá này nguyên bản đã tồn tại rồi, thế nhưng bây giờ lại được cải tạo tương tự như đèn đường, phóng ra quang mang bạch ngân, dường như ánh sáng Ma Nguyệt bao phủ đại địa, xua tan tối đen buổi tối.
Ngọn đèn lấm tấm chiếu sáng toàn thành.
Tôn Phi còn chú ý đến, ở hai bên đường có kiến trúc tương tự với cống thoát nước, thậm chí ngay cả nhà vệ sinh công cộng cũng có, cách mấy nhai đạo còn có ma pháp đèn xanh đỏ để khống chế đi lại…
Nếu như không phải bốn phía là kiến trúc điện thạch thật lớn, trong nháy mắt này Tôn Phi hốt hoảng cho rằng mình đã về tới thế giới văn minh kiếp trước….
Hương Ba thành đã dựa theo thiết tưởng của Tôn Phi, được cải tạo thành một tòa kỳ tích chi thành, toàn bộ đại lục Azeroth cũng không tìm được tòa thành thứ hai nào như thế.