Thời điểm đại quân đi tới Hương Ba thành chính là lúc mặt trời lặn, mặt trời chiều kim sắc phủ lên đại địa.
Ngồi trên “Loạn Thế Vương Tọa” sừng sững trên lưng đại hắc cẩu, gió nhẹ thổi khiến mái tóc dài của hắn tung bay, Tôn Phi nhìn về phía xa, quan sát bao quát dung nhan mới của Hương Ba thành sau nửa năm cải tạo.
Điều đầu tiên lọt vào tầm mắt chính là sông lớn cuộn chảy.
Sông Tổ Lệ chạy từ bình nguyên qua Hương Ba thành, mặt sông rộng chừng ngàn thước tràn ngập tia lãnh khí, Tôn Phi phát hiện, cây cầu đá trên mặt sông trước kia đã hoàn toàn biến mất, cây cầu đó không biết đã bao nhiêu năm, cho tới nay là con đường duy nhất từ Hương Ba thành đi ra ngoại giới, sau thời điểm bị Hắc Giáp quân vây thành, bị Tôn Phi dùng cự lực chặt đứt, chiến tranh kết thúc thì dùng cầu treo xích sắt, tiến có thể công, thối có thể thủ, sử dụng cũng không phải là hạng thường.
Thế nhưng cây cầu kia hiện tại hoàn toàn bị bỏ hoang.
Trước kia bề rộng của cây cầu chừng hai mươi thước, lúc mở rộng có thể đạt tới ngàn thước, lúc này chỉ còn thạch đôn hai bên bờ, tỏ rõ cây cầu đã từng tồn tại nơi đây.
Cầu đá biến mất, thay vào đó là một chiến thuyền thật lớn.
Chiến thuyền này có chiều dài trăm thước, rộng hơn hai mươi thước, phần lộ trên mặt nước cao chừng hơn mười thước, giống như lầu các tọa lạc trên sông, vững vàng không bị dòng nước cuốn trôi, tạo hình bên ngoài của chiến thuyền hoàn toàn khác với phong cách thông hành của các đại đế quốc đại lục Azeroth, không có buồm, ngay cả cột buồm cũng không, cũng không có các loại hoa văn trang trí hoa lệ, ngoại trừ một hình Độc Giác thú ở ngoài, các bộ vị khác rất ít có vật lồi ra, từ xa nhìn lại có vẻ trơn bóng hết sức dị thường, như một đại kình ngư thân thể xích lõa nổi trên mặt nước.
Tạo hình của chiến thuyền như vậy, người bên ngoài nhìn vào sẽ thấy quỷ dị vô cùng, căn bản không có năng lực dong buồm.
Giống như một tác phẩm người ngoài nghề làm ẩu.
Thế nhưng Tôn Phi lại có lý giải rất sâu sắc về chỗ đáng sợ của chiến thuyền này.
Bởi vì nó hoàn toàn được chế tạo theo mô hình chiến hạm thời đại Ma tộc được ghi trong chi thư “Ma Vương trí tuệ”, hầu như là triệt để kết tinh thành tựu ma pháp thời cổ đại, không cần sức gió, mà là dựa vào lực lượng ma pháp để khu động, sức chiến đấu đáng sợ không gì sánh kịp, hơn nữa, nó có thể phong bế hoàn toàn để lặn xuống đáy nước.
Thời cổ đại thần ma, loại chiến hạm này có tên là “Nghịch Kình Chiến Hạm”, là một trong những tiểu Bá Vương tung hoành nội lục thủy vực, tuy rằng thời đại đó còn có mười bài danh đáng sợ xếp trên nó, thế nhưng cũng đủ là một trong đội chiến hạm chủ lực của Ma tộc tung hoành thủy vực.
Nghĩ không ra ngắn ngủi không tới nửa năm, đại gia Kane và nữ tu sĩ Akara thế nhưng thật sự có thể chế tạo ra chiến hạm như vậy.
Có một chiến thuyền như vậy tọa trấn sông Tổ Lệ, đích thực là không cần đến sự tồn tại của cây cầu đá nữa, nhu cầu giao thông ra ngoại thành, vận lực của chiến thuyền này đều có thể thỏa mãn.
Đội ngũ càng đi càng gần.
Tường thành Hương Ba thành đã xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Dưới trời chiều, Thánh Đấu Sĩ và Thành Quản môn kinh ngạc phát hiện, tòa cự thành trước mắt mà bọn họ vẫn quen thuộc, so với trí nhớ trong ký ức có vẻ đã có cải biến cực lớn.
Đầu tiên, trước kia tường thành bởi vì trải qua vô số năm tháng gió táp mưa sa mà mọc đầy nấm mốc rêu phong, mặc dù hình dạng bên ngoài cũng không có biến hóa cực lớn, thế nhưng màu sắc lúc này biến thành bạch sắc, giống như là có ai đổ một lớp thủy ngân lên, mơ hồ xóa sạch quang hoa lưu chuyển, dưới ánh sáng của mặt trời kim sắc, tường thành giống như là khủng thú một lần nữa thay lông, rực rỡ hẳn lên.
Sau đó các chiến sĩ Hương Ba thành phát hiện, cửa thành thế nhưng triệt để tiêu thất.
Cả tòa thành, biến thành một tòa cự thành không cửa.
- Không có cửa thành, ra vào cần phải nhờ dây thừng sao?
Một màn này khiến các chiến sĩ vô cùng kinh ngạc, bọn họ không khỏi thầm hỏi trong lòng, nghĩ tới một màn lúc trước Quốc Vương Bệ Hạ mang theo hai mươi ba dũng sĩ dùng dây thừng trượt xuống đánh với đại quân Hắc Giáp quân.
Càng tới gần, càng thấy được càng nhiều.
Đột nhiên, từng đợt hoan hô như sấm rền từ bờ sông bên kia truyền tới, truyền đến trong tại bọn lính.
Âm thanh hoan hô vang dội triệt để đè lên tiếng nước sông ầm ầm.
Chỉ thấy trên đất bằng đối diện sông Tổ Lệ đã sớm có đoàn người đang kích động vạn phần đứng đó, các con dân Hương Ba thành, từ người già, phụ nữ, trẻ em, bất luận thân phận cao thấp đều tụ tập ở chỗ này, đợi các chiến sĩ thiết huyết cùng Vua của bọn họ trở về.
Thời điểm nhìn thấy thân ảnh hiên ngang như núi đứng trên lưng đại hắc cẩu, tất cả mọi người kiềm chế không được xúc động trong lòng, điên cuồng mà hoan hô vang dội.
Xuyên qua một tầng lãnh khí nhàn nhạt của sông Tổ Lệ, lão nhân và các nữ nhân, hai mắt đẫm lệ, chờ mong thân ảnh quen thuộc với họ trở về.
- Mụ mụ, vì sao ngươi khóc nha?
Có một tiểu hài tử khoảng chừng ba tuổi ôm cổ mẹ, mở to mắt tròn linh lợi, hỏi mẹ:
- Ô, ta biết, nhất định là muốn ba ba trở về, đúng không?
- Đúng vậy, con trai, mau nhìn, ba ba ngươi hẳn là sẽ ở trong đám thúc thúc bên kia, mặc khôi giáp uy phong, hữu lực cường tráng, ngươi phải nhớ kỹ, ba ba ngươi là một anh hùng, là dũng sĩ của Hương Ba thành chúng ta, hắn đi theo Alexander Bệ hạ vĩ đại của chúng ta, vì Vua của chúng ta, vì nhà của chúng ta, vì ngươi và mụ mụ, mang về ving quang vô thượng…
Nữ nhân mang theo xúc động, chỉ vào đội ngũ phía bên kia sông, hôn hài tử, hạnh phúc nói.
- Ồ, con biết, mụ mụ, vừa rồi người mới nói Alexander Vương, hắn cũng như ba ba, đều rất vĩ đại sao?
- Ân, nhớ kỹ, con trai, Alexander Bệ hạ là vị Vua vĩ đại nhất trên thế giới này, độc nhất vô nhị, là vị Vua chân chính! Chờ ngươi trưởng thành, cũng phải như ba ba ngươi, cầm lấy vũ khí, bảo vệ ở bên người Vương, đây chính là vinh quang của mỗi hài tử Hương Ba thành!
…
…
Bước lên Nghịch Kình Chiến Hạm “Alexander Vương hào”, Tôn Phi đắm chìm trong tiếng tung hô từ bên kia bờ sông.
Lão quân sư Arjen hạ lệnh giải tán trận hình, lúc này, các chiến sĩ cũng khó mà ức chế được kích động trong lòng, đều đứng ở mép thuyền, giơ cao vũ khí trong tay, điên cuồng mà hướng về phía người thân của mình hò hét, đáp lại hoan hô, nỗ lực tìm kiếm người thân của mình trong đám người!
Coi như là nam tử chế tạo từ cương thiết, ở thời khắc này, trong không khí này, cũng nhịn không được mà lệ rơi đầy mặt.
Thời điểm bọn hắn bước trên đường rời xa quê hương, bọn họ vẫn chỉ là những nong phu thô bỉ lục đẳng, bị người ta xem thường, không có trải qua tiên huyết và chiến đấu, đối với tương lai vận mệnh của chính mình cũng tràn đầy lo lắng sợ hãi, cũng từng khẩn cầu chư thần cho mình sống sót trở về, cho dù còn một hơi thở cuối cùng cũng phải nằm ở cửa thành Hương Ba thành, hôn đất tổ lần cuối, nhìn những người thân thiết lần cuối cùng.
Mà bây giờ, bọn họ là dũng sĩ bách chiến, là anh hùng nhất đẳng, bất luận đi tới chỗ nào, nghênh đón bọn họ cũng là hoa tươi, tiếng vỗ tay hoan hô vang dội.
Các hán tử huyết khí sôi trào, khẩn cấp muốn cùng người thân chia sẻ phần vinh quang này.
Hương Ba thành quật khởi, có huân chương thuộc về bọn hắn.
Dựa vào ma pháp khu động, tốc độ của “Alexander Vương hào” thật nhanh, chỉ dùng không đến năm phút đồng hồ liền đi tới bờ sông đối diện.
Thuyền cập bến, mép thuyền tự động vươn ra tam bản có thể phi ngựa xuống, tổ hợp thành một đại lộ, câu thông với mặt đất.
Trong nháy mắt, các chiến sĩ nhảy xuống, đoàn người phía trên bờ cũng trút xuống như lũ, không thể chờ đợi được thêm.
- Hài tử, ngươi thật sự đã trở về, còn sống trở về, cảm tạ Chiến Thần, ta không phải nằm mơ đi!
- Hài tử, mau kêu ba ba, đây là ba ba ngươi a, lúc cha rời đi ngươi còn chưa biết nói…
- Ô ô ô, ba ba, ba ba rốt cục đã trở về, tiểu Tom rất nhớ người a!
- Ha ha ha, hảo tiểu tử, đen, cao hơn, cũng lớn hơn, thế nào? Theo Alexander Bệ hạ, không có làm cho ta mất mặt chứ? Ta mà nghe được ngươi lười biếng lúc chiến đấu núp phía sau, ta liền đánh gãy chân ngươi!
- Muội muội, ngươi yên tâm, vết sẹo này rất nhanh liền khỏi hẳn, hắc hắc, đây chính là bằng chứng ca ca đã chiến đấu anh dũng a, Alexander Bệ hạ còn tự mình khen ngợi ta nữa, nhìn, huân chương chiến đấu, Alexander Bệ hạ tự mình ban cho ta a, ha ha, ta thế nhưng là một trong số ít Thánh Đấu Sĩ được nhận huân chương như vậy đó, hắc hắc, không biết có bao nhiêu người đỏ mắt hâm mộ đâu!
Ôm, hoan hô, nắm tay, nước mắt, áo mũ tung bay…
Toàn bộ khu vực đất bằng Hương Ba thành đã triệt để trở thành một mảnh sôi trào, bầu không khí cực nóng giống như là nham thạch phun trào, đốt đỏ màn đêm trước bầu trời!