Đáng tiếc lúc này đây, hắn rốt cục chết thảm.
Không có khả năng còn kỳ tích phát sinh, không có khả năng sống lại một lần nữa.
Tôn Phi kiểm tra rất kỹ càng, mấy đại thông đạo chủ toàn thân cao thấp của Baresi đã triệt để vỡ vụn, thân thể hắn vốn bởi vì lúc trước bị Tôn Phi lưu lại thương thế mà nát bét, lại chịu đựng tác dụng trì chú cực kỳ đáng sợ của “Tử Linh Ma Pháp Sư”, nếu không phải là hắn có một thân thánh lực đạt tiêu chuẩn Nguyệt cấp, chỉ sợ sớm đã bị dằn vặt chết rồi.
Lúc này tự sát, coi như là một loại giải thoát.
Tôn Phi suy nghĩ một chút, một quyền đánh trên mặt đất tạo thành hố sâu không thấy đáy, xóa đi dấu vết trên thi thể mà mình lưu lại, lại vung tay lên, lực lượng bàng bạc đảo qua, đem toàn bộ tàn chi thân thể của ba thần kỵ sĩ bị Tôn Phi dùng cự chùy chấn nát quét vào trong hố sâu, kể cả thi thể Baresi, toàn bộ không còn để lại dấu vết rõ ràng nào.
Bên kia, thần kỵ sĩ cao lớn vẫn một mực điên cuồng giãy dụa, lúc này rốt cục đình chỉ lại.
Cái màng bọt khí mỏng như xà phòng này lại kiên cố không ngờ, là tác phẩm của đại gia Kane và nữ tu sĩ Akara, lợi dụng Thần Phù văn cầm cố thuật đã từng nhốt ma vương chi thư mà tạo nên, dưới sự đả kích của Tôn giả Đại Nhật cấp căn bản cũng không thể phá hủy, coi như là hắn lúc ở toàn thịnh cũng vô pháp mở, huống chi lúc này song chưởng của hắn đã bị phế, thực lực giảm mạnh.
- Tốt nhất là ngươi nên thả ta ra, bằng không, thứ chờ đợi Hương Ba thành chính là tai họa ngập đầu!
Thần kỵ sĩ cao lớn trấn định thần sắc, trong mắt hắn lóe ra quang mang điên cuồng mà oán độc, lạnh giọng nói, trong giọng nói tràn đầy ý uy hiếp.
Tôn Phi cười nhạt, dương tay lên chính là hai cái tát vang dội giáng xuống.
Hàm răng tên thần kỵ sĩ cao lớn văng ra, khuôn mặt hắn xưng lên như đầu heo.
- Ngươi…Ngươi dám vũ nhục ta như vậy? Ngươi biết ta là ai không? Ở trước mặt Christo ta, coi như là…
Bị người ta không chút lưu tình đánh cho hai bạt tai, hắn hoàn toàn bị tỉnh mộng, cái tên thần kỵ sĩ cao cao tại thượng được xưng là đệ nhất nam nhân chi nhánh Thập Hiệt Giáo Phái nhất thời mất đi lãnh tĩnh cơ bản nhất của một vị thượng giả, nói chuyện ngu ngốc không ra gì.
Ba ba! !
Đáp lại hắn vẫn là hai cái bạt tai không chút lưu tình nào.
Hai bạt tay này khiến tròng mắt Christo loạn chuyển, lỗ tai ong ong, vừa đau vừa tức, trực tiếp hôn mê.
Tôn Phi căn bản là lười nói với hắn, từ bên ngoài vòng tròn bọt khí đưa tay vào nắm lấy bả vai Christo, một cỗ lực lượng bàng bạc tràn vào, tiếng bạo hưởng vang lên liên tiếp, trực tiếp phong ấn tất cả thông đạo đấu khí trong cơ thể hắn, phế đi một thân tu vi…
Làm xong hết thảy, Tôn Phi quay đầu nhìn ba tiểu gia hỏa đang dùng nhãn thần điên cuồng nhìn mình, ánh mắt hắn rơi vào trên thân hai nam tử Pato và Brand, mỉm cười, nói:
- Đem tên ngu ngốc này trở lại quân doanh, giao cho Oleguer, hảo hảo thẩm vấn hắn, ta cần một ít thông tin từ miệng hắn.
Tôn Phi nói, tâm niệm vừa động, thu hồi “Immortal King’s Stone Crusher”.
Tối nay là lần đầu tiên cự chùy này được diện thế, uy lực của nói quả thật rợn người, lúc này thực lực chân chính của Tôn Phi rơi vào trên dưới Bán Nguyệt cấp trung giai, còn có một khoảng chênh lệch nhất định với tên thần kỵ sĩ thân hình cao lớn kia, thế nhưng có cự chùy trong tay, quả thực đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi…Loại cảm giác này, thật sự tuyệt vời!
Tối nay chính là giọt máu đầu tiên cho nó thấm đẫm tiên huyết của kẻ địch.
…
…
Thời điểm đám người Tôn Phi trở lại quân doanh đã là nửa đêm.
Tên thần kỵ sĩ Christo bị giao cho Oleguer thẩm vấn.
Vì vậy lúc này, hầu như tất cả mọi người trong quân doanh đều nghe được thanh âm kêu rên thống khổ tuyệt vọng như dã thú gào thét mơ hồ phát ra từ doanh trướng của Oleguer, quả thực là làm cho người ta phải sởn gai ốc, toàn bộ sinh vật có sinh mệnh trong vòng mười thước quanh doanh trại đều phải chạy hết.
Buổi sáng ngày thứ hai.
Oleguer đỏ mắt đem một phần văn điệp tỉ mỉ kỹ càng trình lên cho Quốc Vương Bệ Hạ.
Tôn Phi xem xét kỹ càng, sau khi xem xong chỉ suy tư trong chốc lát, tay rung lên, trang giấy hóa thành bột phấn tiêu tán trong không khí, hắn gật đầu hài lòng với Oleguer:
- Làm không tệ!
Sau khi bày ra dũng mãnh đánh với Donie và Tuyết Sơn Ẩn Giả, còn có lòng trung thành tuyệt đối với Quốc Vương Bệ Hạ, vì vậy hắn đã chinh phục được rất nhiều người trong Hương Ba thành, tuy rằng hắn vẫn là tính xấu không đổi, tùy thời ngựa quen đường cũ, thế nhưng ấn tượng của Tôn Phi với hắn vẫn là rất tốt.
- Có thể vì bệ hạ mà cống hiến sức lực, là ving quang của Oleguer!
Chiếm được khích lệ của Quốc Vương Bệ Hạ, kẻ nịnh hót nhất thời hoa tâm nộ phóng, vui mừng lộ rõ qua nét mặt.
- Ân…Trên thế giới này, có một số người cho rằng mình cao cao tại thượng có thể thao túng tất cả trong tay, ngươi không đánh hắn đau, hắn vĩnh viễn sẽ cho rằng ngươi dễ khi dễ, vĩnh viễn đều muốn bắt nạt ngươi…Độc xà Baresi này, tuy rằng hắn chết rồi nhưng lại thành công kích động một số kẻ có dã tâm tham lam, tạo thành uy hiếp với Hương Ba thành…Hắc hắc, Thập Hiệt Giáo Phái, Pura Boutini, tốt, rất tốt, thế nhưng đem chủ ý đánh tới trên người ta, xem ra số trời đã định trước, sau khi ta trở thành giáo hoàng “Hắc Y Thánh Điện”, sẽ mang đuốc dẫn lửa đốt các ngươi trước.
Tôn Phi thong thả đi ra khỏi vương trướng, ngẩng đầu nhìn ánh sáng mặt trời trên cao.
Oleguer nhắm mắt theo sát sau Quốc Vương Bệ Hạ, bình thường hắn thích suy xét biểu tình của chủ thượng, đối với tính tình của Quốc Vương Bệ Hạ hiểu rõ vô cùng, nghe ngữ khí lẩm bẩm nhàn nhạt lúc này của Quốc Vương Bệ Hạ, không biết vì sao hắn đột nhiên cảm thấy bên người se lạnh thậm chí có chút hàn lãnh, trước mắt không nhịn được hiện ra tràng diện núi thây biển máu đáng sợ.
- Đại quân xuất phát, đẩy nhanh tốc độ, tranh thủ trước khi mặt trời lặn, trở về Hương Ba thành.
Tôn Phi quát lớn.
…
…
Dưới mệnh lệnh của Quốc Vương Bệ Hạ, thời điểm giữa trưa ngày thứ hai, đại quân rốt cục bước vào lãnh thổ quốc gia cũ của Hương Ba thành.
Rất nhiều tướng lĩnh và quân sĩ, trong nháy mắt bước vào thổ địa cố hương, nhịn không được mà lệ rơi đầy mặt.
Nửa năm, nói dài cũng không dài lắm, nhưng cũng coi như năm tháng tang thương, trước thì bọn họ đi theo Vương của mình tới đế đô, sau lại ở chiến khu Ajax, có thể nói là nam chinh bắc chiến, trải qua huyết chiến, cũng thu hoạch vinh quang, nguyên bản có rất nhiều người đều cho rằng một khi đã bước ra chiến trường, kiếp này sẽ không còn cơ hội được về cố hương, bọn họ không hối tiếc vì Vương của mình mà chiến đấu, mà Vương của bọn họ, cũng không để cho bọn họ thất vọng.
Lúc rời đi là ba trăm mười tám người.
Hôm nay trở về, vẫn là ba trăm mười tám người như cũ.
Không có bất cứ người nào tử trận.
Đây quả thực là một kỳ tích.
Có người quỳ xuống hôn lên bãi cỏ xanh biếc, có người lặng yên nhớ kỹ tên từng người thân trong gia đình, ở thời khắc này, ý niệm về nhà chưa bao giờ bức thiết như vậy, giương mắt nhìn lên, tựa hồ đã thấy Vương thành nguy nga dưới dãy núi.
- Mau nhìn, đó là thám báo Vương thành!
Trên ngọn đồi phía xa, kỵ sĩ trong tay cầm tinh kỳ vương thành trong gió xuân phấp phới.
Tin tức Quốc Vương Bệ Hạ dẫn đại quân phản hồi Hương Ba thành, vài ngày trước đã được truyền về trong thành, hai đại đầu sỏ trong thành là Best và Brook đã sớm phái ra thám báo khắp mọi nơi, chuẩn bị sẵn sàng, dùng nghi thức tối long trọng để đón tiếp những anh hùng chiến thắng trở về.
Hưu! !!
Ma pháp tiễn hoa phá trường không, trên không trung lưu lại một tạo hình song đầu hắc cẩu trông rất sống động.
Đây là đưa tin ma pháp mới nhất của Hương Ba thành.
- Tham kiến Bệ hạ! !!
Ba vị kỵ sĩ cưỡi Xích Viêm thú cuồn cuộn đi tới, động tác tư thế ưu mỹ, đồng loạt nhảy xuống ngựa, quỳ gối trước đội ngũ, hành lễ tham kiến chi vương.
Rốt cục gặp được vị cường giả vĩ đại nhất Hương Ba thành, trong lòng ba bị thám báo kích động không thôi, âm thanh phát ra có chút run rẩy, ánh mắt phát ra sùng bái nóng rực, so với ba chiến sĩ Louis, Pato và Brand lần đầu nhìn thấy Tôn Phi càng thêm điên cuồng hơn.
Ở Hương Ba thành, Tôn Phi chính là Thần trong lòng con dân.