Hiền như Bồ Tát cũng có ba phần đất, huống chi Tôn Phi là người sống.
Lần nữa bị thế lực của đại hoàng tử cố ý khiêu khích áp chế, lần này lại rõ ràng vu hãm cho Tôn Phi tội phản quốc, rốt cuộc Quốc Vương Bệ Hạ cũng nổi giận, trong lời nói của hắn ẩn chứa sát ý không hề che giấu, mặc dù không chỉ rõ là đại hoàng tử Arshavin, thế nhưng uy hiếp trắng trợn cũng biểu hiện vô cùng rõ ràng.
Nghe xong những lời này của Tôn Phi, lòng tên trung niên dường như hóa đá phân nửa, triệt để tuyệt vọng.
Bởi vì ngay trong nháy mắt này, hắn bất khả tư nghị nhìn thấy, theo lời nói của Hương Ba Vương, kiếm khí kim sắc trở nên ngày càng yếu ớt, dị biến xuất hiện…trong nháy mắt kiếm khí trở thành như bụi trong gió, sụp đổ, hôi phi yên diệt, từ không đến có, từng chút từng chút tiêu thất vô tung, phảng phất như chưa từng xuất hiện qua.
Giờ khắc này, tên trung niên rốt cục hiểu ra ý tứ trong lời nói của Hương Ba Vương.
Cũng rốt cục chân chính cảm nhận được thực lực của Hương Ba Vương đáng sợ đến cỡ nào.
Bởi vì hắn biết, kiếm khí kim sắc bị phong ấn trong quyển trục này là tới từ người nào, cũng biết kiếm khí này có bao nhiêu đáng sợ.
Nguyên bản sát chiêu này là muốn dùng ở trường hợp đặc biệt, vì Hương Ba Vương mà chuẩn bị, thế nhưng hiện tại xem ra hết thảy chuẩn bị đều thành trò cười, giống như là con chó đất không biết sống chết muốn giết chết một đầu cự long vậy, thực lực của Hương Ba Vương đã vượt qua khả năng tưởng tượng cực hạn của hắn.
Vị Quốc Vương trẻ tuổi trước mắt này triển lộ tư thái cường đại vô cùng, mặc dù là khí tức toát ra trong lúc lơ đãng cũng làm cho trung niên cảnh giới Nguyệt cấp cảm giác mình như bị một tòa cự sơn nguy nga đè ép…
Cường đại!
Không thể chống lại!
Giờ khắc này trong lòng hắn đã có định nghĩa mới về Hương Ba Vương Alexander!
Trong lòng hắn đột nhiên bắt đầu đồng tình với đại hoàng tử Arshavin.
Nếu như vị đại hoàng tử đang đắc chí tự cho là mình nắm giữ tất cả thần dân trong đế quốc có thể biết trong vòng nửa năm ngắn ngủi thực lực của Hương Ba Vương rốt cục đã đạt đến cảnh giới bất khả tư nghị thế nào, có lẽ hắn sẽ không chút do dự mà thay đổi thái độ với Hương Ba Vương đi?
Lần trước từ vị trí đối lập mà nhìn, Hương Ba Vương căn bản không hề có ý tứ tranh đấu, nếu như không có biến cố ngoài ý muốn xuất hiện, trong các thiên tài đế quốc mới quật khởi, không nghi ngờ gì người chiến thắng sau cùng sẽ là hắn.
Dù sao đại lục này cũng là một thế giới vi tôn thực lực chân chính.
Lực lượng tuyệt đối, có thể phá hủy tất cả quyền thế.
Tất cả những thứ này đã khiến tên trung niên bỏ qua hết thảy.
Mặc cho các Thánh Đấu Sĩ dùng gông xiềng ma pháp trói hắn lại, hắn một chút cũng không có giãy dụa.
Có siêu cấp cao thủ như Hương Ba Vương tọa trấn, cơ hội chạy trốn của hắn tuyệt đối là không có, giãy dụa cũng chỉ là tự rước lấy nhục mà thôi.
- Đưa hắn xuống, để cho Hình bộ thẩm tra đi!
Tôn Phi phất tay một cái.
Thế nhưng hắn vẫn chưa nói gì thêm, thế nhưng tên ninh hót chết bầm Oleguer của Hình bộ nhất định hiểu Quốc Vương Bệ Hạ muốn gì, phòng vệ sâm nghiêm như “Anh Hùng Thành” lại bị người ngoài lặng yên không một tiếng động xâm nhập, nhất định là có vấn đề ở phân đoạn khác, phải nhanh chóng điều tra, bù đắp chỗ hổng.
Về phần người chủ sự xâm nhập phía sau đã nhất thanh nhị sở, không cần phải tiếp tục tra xét.
- Hương Ba Vương…! !!
Trước khi bị áp giải rời khỏi hiện trường, thời điểm tên trung niên đi qua trước người Tôn Phi, ánh mắt hắn phức tạp nhìn chằm chằm Quốc Vương Bệ Hạ, không biết muốn nói cái gì, cuối cùng chỉ là than thở một tiếng.
Hắn lao thẳng đến trước mặt Quốc Vương trẻ tuổi này để trở thành một con ếch ngồi đáy giếng, mặc dù trước khi đến Hương Ba thành, đại hoàng tử đã từng âm thầm căn dặn, ở Hương Ba thành phải hành xử cẩn thận, hắn lại tự ngạo xem như gió thổi bên tại, hắn vẫn nghĩ một Quốc Vương nước phụ thuộc nho nhỏ, coi như là thiên tư xuất chúng thì nội tình cũng không đủ chống đỡ, không cso truyền thừa cường đại dẫn dắt, thì có thể làm thế nào?
Chim sẻ thủy chung vẫn là chim sử, còn có thể bay lên biến thành thần điểu sao?
Thế nhưng không nghĩ tới…
Chim sẻ thật sự bay lên, không phải biến thành thần điểu mà là trở thành một đầu cự long kinh khủng.
- Trong vòng đế quốc, rốt cuộc còn ai có thể áp chế kẻ đáng sợ này?
Trong lòng tên trung niên hoang mang vô cùng, bị áp giải đến lao ngục nơi tầng trệt.
Hắn lúc này đã phi thường khốn đốn, thương thế nặng nề khiến sắc mặt hắn trắng bệch không còn huyết sắc, môi đều biến thành vẻ thâm đen, thế nhưng tâm lý bị thương càng nặng nề hơn.
Ở trong lòng hắn tinh toán những cao thủ chưa lộ diện trong đế quốc, hắn hoảng sợ phát hiện, coi như là toàn bộ nội tình đế quốc, tất cả những cao thủ mình biết, thế nhưng thật sự không ai có đủ cường hãn để áp chế Hương Ba Vương, Alexander nói không sai, đế quốc hiện nay, chỉ cần Yashin đại đế không ra tay, hắn chính là vô địch.
Mà đáng sợ hơn chính là, nhãn thần của những binh lính Hương Ba thành nhìn Quốc Vương của mình giống như là giáo đồ cuồng tín sùng bái nhìn thần chi vậy.
Loại thái độ cuồng nhiệt này so với thời điểm binh lính “Thiết Huyết Doanh” nhìn đại hoàng tử Arshavin còn muốn điên cuồng hơn gấp nhiều lần.
Những binh lính Hương Ba thành không chút nào nghĩ ngợi dùng thân thể của mình để bảo vệ Hương Ba Vương khỏi kiếm khí sắc bén, tên trung niên không khỏi cảm thấy đáng sợ từng đợt, có thể tưởng tượng, chỉ cần Hương Ba Vương giơ tay thực sự phản quốc, những người này sẽ không chút do dự nào mà nghe theo, trong lòng bọn họ không có một chút nào kính nể với hoàng thất đế quốc Zenit, chỉ vâng theo mệnh lệnh của một người, đó chính là Hương Ba Vương.
Đội quân như vậy có bao nhiêu đáng sợ, phàm là người có chút kiến thức quân sự đều hiểu rõ.
Hương Ba Vương xuất hiện, rốt cục là may mắn của đế quốc? Hay là bất hạnh?
…
…
Sự tình có kẻ xâm nhập rất nhanh đã kết thúc.
Tôn Phi một lần nữa ở trước những tín đồ cuồng tín của mình thể hiện thực lực cường đại bất khả tư nghị, khiến sự sùng bái của Thánh Đấu Sĩ và Thành Quản môn Hương Ba thành triệt để đến trình độ tột đỉnh.
Bọn hắn hôm nay đã không còn là những nông nô liều mạng giơ cái quốc cái xẻng của nửa năm trước, mà là đang trên đường trở thành những tiểu cao thủ, ánh mắt của bọn hắn cũng mở rộng rất nhanh, tự nhiên nhìn ra được, thực lực của Quốc Vương Bệ Hạ đã đạt đến độ sâu không lường được, cảnh giới mênh mông như biển.
Các chiến sĩ cuồng hoan một mảnh “Quốc Vương vạn tuế! Bệ hạ thần uy!”.
Sau đó Tôn Phi lấy ra “Dược tề khôi phục toàn diện”. tự mình chữa thương cho các chiến sĩ bi thương trong lần chiến đấu này.
Mà cử động nhỏ này, không ngoài dự liệu càng làm cho một ít chiến sĩ cuồng nhiệt kích động đến lệ rơi đầy mặt.
- Dũng sĩ, nói cho Bản Vương tên của ngươi!
Sau khi hoàn tất trị liệu cho Thánh Đấu Sĩ lúc đầu đã thiết kế bẫy rập thành công ngăn chặn được tên trung niên Nguyệt cấp, Tôn Phi hỏi.
Trong chiến đấu vừa rồi, chiến sĩ trẻ tuổi này hữu dũng hữu mưu, lưu lại cho Quốc Vương Bệ Hạ ấn tượng sâu đậm, đặc biệt biểu hiện trong thời gian ngắn ngủi đủ để nói rõ, thiếu niên có vẻ ngoài giống người Hy Lạp cổ ở kiếp trước trong trí nhớ của Tôn Phi, tuyệt đối là một người tài.
Lòng mến tài của Quốc Vương Bệ Hạ lại bắt đầu tràn ra như thủy triều.
- Quốc Vương vĩ đại, thần là Eden Hazard, nhi tử của Thierry Hazard.
Eden kích động vạn phần trả lời, khi đối mặt với cao thủ Nguyệt cấp thực lực cao hơn mình nhiều hắn cũng không hoảng loạn, thế nhưng hiện tại chỉ trả lời một câu đơn giản cũng run rẩy, đủ thấy thanh uy của Quốc Vương Bệ Hạ đối với những người trẻ Hương Ba thành đã đến trình độ kinh khủng thế nào.
- Ngô? Thì ra là nhi tử của lão thợ rèn Hazard trong thành.
Tôn Phi biết người này.
- A…Bệ hạ…Ngài…. Ngài thế nhưng biết cha ta?
Eden vạn phần kinh ngạc, cảm giác vinh quang trước nay chưa từng có bao phủ toàn thân, hắn thật không ngờ tới, Quốc Vương vĩ đại cách xa vạn dặm thế nhưng nhớ rõ một bần dân nhỏ nhoi không có tiếng tăm gì trong thành.
- Ha ha, làm sao không nhớ rõ được? Mùa thu năm ngoái Hắc Giáp quân vây thành, Bản Vương cùng phụ thân ngươi kề vai chiến đấu, phụ thân ngươi khi đó dựa vào một cây búa mà liều mạng, một người chém giết sáu binh sĩ tinh nhuệ Hắc giáp quân, là một dũng sĩ chân chính đáng được mọi người tôn kính, hỏa tiểu tử, biểu hiện của ngươi so với phụ thân càng thêm lợi hại, không có làm mất mặt phụ thân ngươi!
Tôn Phi cũng không phải là giả bộ.
Nguyên bản trí nhớ của hắn đã kinh người, hơn nữa cuộc chiến đó cũng để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng Tôn Phi, là trận chiến đầu tiên sau khi xuyên qua, hắn thật sự là nhớ được rất nhiều danh tính và tướng mạo của các bần dân tham chiến lúc đó.
Thế nhưng ngay cả Tôn Phi cũng không có ý thức đến, ký ức như vậy trong mắt của các binh sĩ phổ thông và dân chúng có ý nghĩa như thế nào.
Được Quốc Vương Bệ Hạ nhớ tên, đây chính là vinh quang không gì sánh kịp.
Giờ khắc này, không chỉ Eden Hazard, ngay cả những Thánh Đấu Sĩ và Thành Quản môn khác đều được Quốc Vương Bệ Hạ làm cho phấn chấn, chỉ cảm thấy từng đợt nhiệt huyết sôi trào, linh hồn kích động vạn phần.
Mị lực nhân cách mà Quốc Vương Bệ Hạ bày ra, so với thực lực cường đại càng khiến các chiến sĩ thêm điên cuồng hơn.