Bụi mù và quang diễm ma pháp dần dần tán đi.
Mọi người rốt cục cũng nhìn thấy tình cảnh ở trung tâm.
- Ha ha ha, tốt, rất tốt, phi thường tốt, một cái Hương Ba thành nho nhỏ thế nhưng lại có căn cứ quân sự bí mật như thế, thế nhưng có vũ khí ma pháp mạnh mẽ đáng sợ như vậy, nhưng lại giữ kín không nói ra, rất tốt, đại hoàng tử nói không sai, Hương Ba Vương Alexander, ngươi quả nhiên mang lòng phản nghịch!
Ma pháp trận trọng lực, ao đầm và dây quấn trước kia đã bị cự tiễn bắn nát.
Người trung niên lúc này quỳ gối trên mặt đất, vai phải bị một tiễn xuyên thủng, cánh tay bị xé rách, thắt lưng cũng bị một tiễn sát qua, xương sườn gãy mất mấy cây, ngay cả nửa đoạn ruột cũng đều lộ ra bên ngoài, cả người đẫm máu, trạng thái thê thảm đến cực điểm, nếu không phải là sinh mệnh lực của cường giả Nguyệt cấp thật sự là cường đại, người thường bị thương như thế chỉ sợ đã sớm chết.
Người này thập phần dũng mãnh, đối với thương thế trên người mình cũng không nhìn qua, phát phất như là bị thương trên người khác vậy.
Hai hàng lông mày của hắn như hai cây trường đao, trên mặt xác xơ tiêu điều.
Rõ ràng thân đã ở tuyệt cảnh thế nhưng căn bản không đem những Thánh Đấu Sĩ vây quanh để vào mắt, mà là lấy một loại tư thái từ trên cao nhìn xuống chăm chú nhìn Tôn Phi, dùng tay trái không bị thụ thương móc ra một miếng lệnh bài hắc sắc, đinh đương một tiếng ném đến dưới chân Tôn Phi.
Khóe miệng tên trung niên vẽ ra một đường cung mỉa mai, cười lạnh nói:
- Nhìn lệnh bài cho kỹ! Bản tọa là một trong thất trưởng lão Thủ hộ giả hoàng thất đế quốc, phụng mệnh của đại hoàng tử Arshavin điện hạ bí mật điều tra ý đồ mưu phản của Hương Ba thành, hừ, thân phận của bản tọa tôn quý đến cực điểm, các ngươi làm thương tổn ta, đã là tội lớn, lẽ nào thật sự tưởng muốn làm phản sao? Còn không nhanh lên triệt hồi vệ binh, lập tức gọi Ma Pháp Sư đến trị liệu thương thế cho ta!
Sắc mặt mọi người xung quanh nhất thời đểu thay đổi.
Ai có thể nghĩ tới kẻ xâm nhập dĩ nhiên lại là một trong đặc sứ của đại hoàng tử, nếu quả thật là như vậy, thân phận của hắn tôn quý đến cực điểm, Hương Ba thành tuy nói đã tấn chức trở thành nước phụ thuộc nhất đẳng, thế nhưng cũng không có quyền xử lý đến một trong thất trưởng lão Thủ hộ giả hoàng thất đế quốc.
- Thật là hắn, ta nhớ ra rồi, vài ngày trước ta từng thấy bên người đặc sứ quân bộ Anatolyevic một lần, thân phận là phó sứ đoàn, nghĩ không ra hắn còn có một thân phận như vậy…Thật là đáng chết!
Sắc mặt Brook thay đổi, nhỏ giọng nói bên tai Tôn Phi.
Trong khoảng thời gian ngắn, ánh mắt mọi người đều tập trung trên thân Tôn Phi.
Trường hợp như vậy, thế cục như vậy, cũng chỉ có Quốc Vương Bệ Hạ mới có thể quyết định.
- Hừ! Hương Ba Vương, do dự cái gì? Còn không nhanh gọi Ma Pháp Sư đến chữa thương cho bản tọa? Ta nghe nói lúc trước ngươi một kiếm giết chết tứ đại kỹ sĩ Nguyệt cấp đã sát hại Vũ Thánh Krasic, cũng coi như là ngôi sao võ đạo mới của đế quốc, ta khuyên ngươi không nên sai lầm, tiềm lực không phải là thực lực, lúc trước sở dĩ ngươi có thể hoành hành ở đế đô là bởi vì những cao thủ chân chính như chúng ta không chấp nhặt đám hậu bối, vì vậy không có hiện thân, hừ hừ, đừng tưởng rằng trong vòng đế quốc không ai có thể trị được ngươi!
Trong đôi mắt trung niên ẩn chứa lãnh ý, trong lời nói nhắc đến chiến tích ngày xưa của Tôn Phi, không để Tôn Phi vào mắt.
- Làm càn!
- Lớn mật!
- Quý tộc thế tập nhị đẳng đế quốc ở trước mặt người, ngươi dám vô lễ như thế?
Nghe hắn châm chọc khiêu khích Quốc Vương Bệ Hạ, Thánh Đấu Sĩ và Thành Quản môn xung quanh gầm lên, trong lòng những chiến sĩ này, cái gì đại hoàng tử, cái gì Thủ hộ giả đế quốc, cộng lại còn không bằng một sợi lông của Quốc Vương Bệ Hạ bọn họ, chỉ cần Quốc Vương Bệ Hạ ra lệnh một tiếng, coi như là phấn thân toái cốt, bọn họ cũng sẽ không chút do dự nào xông lên.
Mà nghe xong câu nói của tên trung niên, Tôn Phi vẫn trầm mặc không nói đột nhiên nở nụ cười xán lạn.
- Tình báo của đại hoàng tử thật đúng là lạc hậu, hay là hắn căn bản không nói rõ chân tướng cho ngươi?
- Cái gì?
Tên trung niên sửng sốt, không hiểu rõ.
Tôn Phi cũng không hề nhìn hắn, thỏa mãn nhìn các Thánh Đấu Sĩ và Thành Quản xung quanh, không nhanh không chậm nói từng câu từng chữ:
- Trước mắt này là cao thủ tàn dư của đế quốc Spartak, giả mạo nguyên lão Thủ hộ giả đế quốc, lấy trộm lệnh bài của đại hoàng tử điện hạ, thật sự là tội ác tày trời, ai có thể cùng Bản Vương bắt hắn, vì Bản Vương đưa hắn đến trước mặt Yashin đại đế thỉnh công!
- Cái gì? Ngươi dám…Ngươi! !!
Tên trung niên nghe vậy, nhất thời gương mặt mất đi huyết sắc, tức giận đến môi đều run run:
- Hay cho Hương Ba Vương, ngươi đây là có ý định mưu phản, ta có lệnh bài, thân phận của bản tọa đã rõ, ngươi lại vẫn dám…
Thế nhưng không đợi hắn nói xong câu, Thánh Đấu Sĩ xung quanh đã sớm vây công tới.
Tên trung niên lúc này đúng là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, lấy thực lực Tân Nguyệt cấp trung giai của hắn, nguyên vốn có thể quét ngang tất cả Thánh Đấu Sĩ ở đây, bất quá lực lượng phòng vệ ma pháp của “Anh Hùng Thành” quả thật quá kinh khủng, cự nỏ bắn long càng đáng sợ vô cùng, nhất thời dưới sự khinh thường khiến bản thân hắn bị trọng thương, lúc này hai chân hãm sâu trong nham thạch, một thân thực lực không còn đến hai phần, tuy nói trong thời gian ngắn không gặp nguy hiểm đến tính mạng, thế nhưng muốn thoát ra đúng là ngàn vạn gian nan.
Rầm rầm oanh!
Quần hổ phệ long, dũng sĩ Hương Ba thành hung hãn không sợ chết, xông lên như thủy triều, đem tên trung niên bao lại trong đó.
Trong khoảng thời gian ngắn, quang diễm đấu khí các màu mạnh yếu khác nhau không ngừng lóe ra, trang diện chiến đấu kịch liệt đến cực điểm, theo mấy tiếng va chạm nổ tung, không ngừng có người bị đánh bay ra ngoài, thế nhưng lại càng nhiều thân ảnh xông vào hơn, không cho trung niên cơ hội thở dốc chút nào.
Tôn Phi ở một bên mỉm cười quan chiến.
Một tay hắn núp trong tay áo, mỗi khi tên trung niên kia đánh ra công kích trí mạng thì Tôn Phi liền kịp thời hóa giải, vì vậy tuy rằng không ngừng có chiến sĩ Hương Ba thành bị đánh bay ra ngoài thế nhưng tuyệt đối không có nguy hiểm đến tính mạng, phù phù ngã xuống một cái, thất điên bát đảo một hồi, lung lay đứng lên, sau khi ổn định lại lao vào vòng chiến.
Quốc Vương Bệ Hạ hoàn toàn đem tên trung niên không may mắn này trở thành ma đao để ma luyện Thánh Đấu Sĩ và Thành Quản môn Hương Ba thành, để cho bọn họ tích lũy kinh nghiệm chiến đấu với cao thủ chân chính.
- A a a a, Hương Ba Vương, bản tọa giết ngươi! !!
Rốt cục tên trung niên đã phát hiện ra điều cổ quái, liều mạng bộc phát ra đấu khí cường hãn đến cực điểm, từng đạo hỏa diễm cuộn sóng từ thân thể hắn bộc phát ra, đem toàn bộ Thánh Đấu Sĩ và Thành Quản vây quanh hắn toàn bộ đánh bay.
Trong đôi mắt hắn lóe ra thần sắc oán độc, từ trong lòng hắn lấy ra một quyển trục được phong ấn, giơ tay run lên.
- Cầm tặc tiên cầm vương, hừ, trước hết giết ngươi!
Hưu! !!
Một đạo kiếm quang kim sắc nhanh như thiểm điện, cắt đứt hư không, lưu lại một khe rách đen kịt, hướng về phía Tôn Phi tập sát tới.
Bang bang bang bang! !!
Kiếm quang như hồng, sắc bén bất khả tư nghị!
Trong nháy mắt đã đánh nát bích trướng mà bon hộ vệ đã sớm lặng lẽ bố trí trước mặt Quốc Vương Bệ Hạ, hướng về phía Tôn Phi, tập sát tới.
- Bảo hộ bệ hạ!
- Mau, bảo hộ bệ hạ! !!
Mắt thấy một màn nguy cơ cực độ, hoàn toàn không cần nói mà là phản ứng bản năng từ sâu bên trong nội tâm, các Thánh Đấu Sĩ và Thành Quản môn gần Tôn Phi nhất lấy tốc độ nhanh nhất quên mình chắn trước người Tôn Phi, xông lại muốn dùng huyết nhục chính mình để ngăn cản đạo kiếm khí bắn tới Quốc Vương Bệ Hạ của bọn họ.
Kiếm khí có thể xuyên thủng bích chướng ma pháp, tuyệt đối dùng thân thể thì bọn họ phải chết không thể nghi ngờ, trở thành thịt nát.
Thế nhưng không ai có chút do dự nào.
Ngăn tới trước nhất chính là Thánh Đấu Sĩ thực lực nhị Tinh cấp đấu khí băng hệ lúc nãy, con mắt hắn nộ kiếm, điên cuồng thiêu đốt đấu khí của mình, muốn lấy tính mạng của mình kéo dài thời gian cho Quốc Vương Bệ Hạ dù chỉ là thời gian trong nháy mắt.
Kiếm khí kim sắc tựa hồ đã chạm tới trán hắn, da thịt bị kiếm khí cắt đứt, lưu lại một chuỗi huyết châu.
Tử vong dữ tợn đã bắt đầu…
Vị Thánh Đấu Sĩ này mở to hai mắt, căm tức nhìn kiếm khí kim sắc, cường ngạnh đến cực điểm, muốn nhìn tận mắt kiếm khí đâm vào trán mình, cắn nát thân thể chính mình, nhưng mà, vừa lúc đó, dị biến phát sinh…
Cái loại đau đớn đến xương tủy này đột nhiên biến mất, kiếm khí kim sắc cũng biến mất trong tầm mắt, thay vào đó là một bóng lưng…
Bóng lưng nguy nga rộng lớn!
Bóng lưng an toàn cường đại!
- Là Quốc Vương Bệ Hạ!
Vị thánh đấu sĩ này trong nháy mắt đã nhận ra thân phận của bóng lưng, kinh ngạc mở to hai mắt:
- Hảo…. Thật nhanh! ! Bệ hạ…rốt cục là lúc nào đã xuất hiện ở chỗ này? Tốc độ di động của thân thể con người thế nhưng nhanh hơn kiếm khí? Không tốt, kiếm khí kia…
Vừa nghĩ tới tình huống Quốc Vương Bệ Hạ phải trực tiếp đối diện với kiếm khí đáng sợ kia, thánh đấu sĩ này kinh hãi trong lòng.
Còn đối diện, tên trung niên cũng bất khả tư nghị mở to hai mắt.
Một màn trước mắt khiến mặt hắn không còn một tia huyết sắc.
Tim hắn như bị quả cân vạn cân buộc chặt, không ngừng trầm xuống vực sâu vạn trượng.
- Hiện tại, ngươi minh bạch chưa?
Sắc mặt Tôn Phi bình tĩnh đến cực điểm, nhìn trung niên đối diện, chậm rãi hỏi.
Chỉ thấy trước người Quốc Vương Bệ Hạ có từng tầng rung động trong suốt, nhộn nhạo như mặt nước gợn sóng, từng đóa thủy tinh chi liên nở rộ ra, đạo kiếm khí sắc bén vô cùng ở phía sau, cách trán Quốc Vương Bệ Hạ còn một thước, nhưng lại như rơi vào đầm lầy, căn bản không thể tiến thêm, quang diễm kim sắc không ngừng lóe ra, tựa hồ muốn chạy trốn, thế nhưng cũng chỉ là phí công.
- Minh bạch…Minh bạch cái gì?
Tên trung niên thất hồn lạc phách hỏi trong vô thức.
Tôn Phi thở dài một tiếng, con mắt mang theo trào phúng như nhìn đứa ngốc, một loại khí thế tự tin cường đại bộc phát ra trong nháy mắt, thân ảnh trong nháy mắt cao lớn gấp vô số lần, trên cao nhìn xuống, bao quát tên trung niên, chậm rãi nói:
- Ngươi bây giờ, hẳn là minh bạch, trong vòng đế quốc, về võ đạo, ngoại trừ Yashin đại đế, coi như là còn vô số cao thủ ẩn dấu, thế nhưng lại không phải là đối thủ của Bản Vương, mà người sau lưng ngươi kia, coi như là có thiên quân vạn mã, coi như là quyền thế ngập trời, cho dù ngày sau hắn vượt qua vạn người, leo lên bảo tọa chí cao, có thể thế nào chứ? Nếu Bản Vương thật sự muốn giết hắn, không khác gì giết một con chó!