- Đây, ha ha ha, trong phiến thâm sơn tuyệt cốc này, trong tay thi hài nào hầu như đều có vũ khí, chí ít cũng có hơn vạn, nếu đều như thanh loan đao này, đây chẳng phải là nói, ở đây thật ra là kho vũ khí đấu binh vô tận sao? Ha ha ha, những đấu binh này, so với binh khí được tạo ra “Ác Ma di cốt” và “Hắc Thiết chi tinh” cường hãn hơn rất nhiều, ngay cả đại thợ rèn Fara hiện tại còn chưa thể rèn ra đấu binh chân chính a!
Ánh mắt Tôn Phi đảo qua, nhìn thi hài rậm rạp xung quanh, có những binh khí nằm rải rác trên mặt đất, có những cái cắm trên cốt cách, hai tròng mắt của Quốc Vương Bệ Hạ không nhịn nổi mà phóng ra quang mang cực nóng.
Đem đấu binh loan đao này thu vào giới chỉ trữ vật, ánh mắt nóng bỏng của Tôn Phi dò xét một trận, cuối cùng rơi vào một thanh binh khí dáng dấp như trường kiếm phía trước.
Ngoắc tay một cái, một cỗ lực lượng tuôn ra, đem thanh kiếm này nhiếp đến tay.
Giống như dáng dấp lúc đầu của loan đao, thân kiếm hiện đầy dấu vết rỉ sét loang lổ, bị năm tháng tang thương tập kích khiến nó có một loại khí tức cổ xưa, tay Tôn Phi rung lên, rỉ sét trên thân kiếm tuôn rơi, lộ ra thân kiếm hắc sắc.
Thân kiếm hiện đầy từng đạo hoa văn nhỏ bé, mơ hồ có một loại khí tức cực nóng chảy xuôi, bộ vị mũi kiếm như lưỡi xà, hơi xẻ tà, mang theo hai măng rô sắc bén, lóe ra quang mang hắc sắc quỷ dị, phảng phất như có thể thôn phệ tất cả tia sáng, đẹp một cách quỷ dị.
Tôn Phi tiện tay phách một kiếm, kiếm quang chấn ra, một cỗ khí tức nhiệt lượng cắt hư không.
Đây là một thanh đấu binh ngũ giai thuộc tính hỏa, cũng không thua kém gì so với thanh loan đao lúc trước.
- Ha ha ha, xem ra là nhân phẩm ta thật sự quá tốt, thật sự là không có cách nào a, một cái hang đá ngầm Hương Ba thành nho nhỏ thế nhưng liên thông đến bảo địa như vậy, lẽ nào thân phận chân chính của lão tử thật ra là con riêng của Thần Sáng Thế sao?
Thu hoạch khổng lồ như vậy, Tôn Phi nhịn không được mà cuồng tiếu.
Đem Xà Tín Chi Kiếm thu vào giới chỉ trữ vật, Tôn Phi lăng không ngoắc tay, một thanh trường mâu dài hơn ba thước nhiếp vào trong tay, thủ đoạn run lên, đang muốn cười nữa lại đột nhiên thấy trong tay nhẹ bẫng, nụ cười đọng lại trên mặt, biểu tình cực kỳ đặc sắc.
Thì ra chuôi trường thương dưới thủ đoạn của Tôn Phi thế nhưng bị đứt thành từng khúc, vỡ ra thành mảnh vỡ, đều rụng trên mặt đất, ở trong tay Tôn Phi chỉ còn lại chuôi thương chừng nửa thước.
- Đây…
Tôn Phi tỉ mỉ quan sát một trân, dở khóc dở cười.
Thì ra chuôi trường thương này tuy rằng cũng là đấu binh, thế nhưng phẩm trật và giai vị so với loan đao và Xà Tín Chi Kiếm lúc trước kém hơn nhiều, trải qua năm tháng dài đã sớm bị mục nát mất đi linh tính đấu binh, trở nên còn không bằng với binh khí phổ thông, nhất thời không thể chống lại được sức của Tôn Phi nên bị vỡ vụn.
- Ách…Xem ra những binh khí nơi này cũng không phải đều được giữ lại hoàn hảo, trải qua năm tháng dài dằng dặc, đấu binh cũng bị ăn mòn trở thành vật phàm, phỏng chừng thanh loan đao và Xà Tín Chi Kiếm cũng có tổn hao, ngay từ đầu cũng không phải chỉ là đấu binh ngũ giai, mà là sau khi trải qua năm tháng mới rơi xuống tới ngũ giai…
Trong nháy mắt Tôn Phi nghĩ thông suốt rất nhiều.
Phát hiện này khiến Tôn Phi như tiểu hỏa miêu vừa dấy lên hỏa diễm liền bị rót nước lạnh, thất vọng không ngớt.
Sau một phen quan sát kế tiếp cũng triệt để chứng minh suy đoán của Tôn Phi.
Binh khí trong phiến tuyệt cốc này chí ít cũng có hơn ba, bốn ngàn chuôi, thế nhưng phần lớn đã bị phá hủy trong chiến đấu, còn lại hoàn chỉnh không đến một ngàn chuôi, mà trong ngàn chuôi đó thì phần lớn lại mục nát, trở thành vật phàm, thậm chí có rất nhiều còn bị rỉ sét trực tiếp ăn mòn, sứt mẻ bất kham, căn bản không thể sử dụng.
Phải biết rằng tài liệu để rèn nên đấu binh thấp giai nhất cũng đều là khoáng vật, tài liệu cao cấp cực kỳ hiếm thấy, có thần tính nhất định, ẩn chứa kỹ thuật rèn cực kỳ cao, thế nhưng cũng không vượt qua được tập kích của thời gian, mất đi linh tính, không còn giá trị sử dụng.
Tôn Phi tiếp tục đi tới, cẩn thận chọn lựa những đấu binh hoàn chỉnh.
Một giờ sau, rốt cục từ trong đám binh khí Quốc Vương Bệ Hạ chọn ra được hai mươi mấy chuôi đấu binh vẫn còn linh tính, giai vị đều ở dưới ngũ giai, còn có một chuôi Thần binh cự kiếm hắc sắc thật lớn, giai vị đạt tới bát giai, uy lực kinh người, có thể tăng thêm lực công kích cho người sử dụng gấp tám lần, chỉ kém một chút so với Á Thần Đấu Binh “Địa Nộ Chi Sa” mà hoàng giả Ajax sử dụng và “Hắc Thủy Tinh chi trượng” của Hoàng trữ Saint-Germain.
Tôn Phi đi rất chậm, dọc đường đi quan sát tỉ mỉ.
Lại qua chừng khoảng hơn hai mươi phút, thi hài dưới chân ngày càng nhiều, bùn đất và cỏ dại ngày càng cao.
Càng đi sâu vào trong, hài cốt lại càng nhiều.
Hơn nữa rất rõ ràng, thi hài tử chiến chỗ này, sinh tiền đều cực kỳ cường đại, trải qua nămg tháng dài đằng đẵng, coi như là huyết nhục hủ hóa thoát đi nhưng cốt cách bọn hắn vẫn tinh cương như trước, thả ra từng sợi khí tức sắc bén, bụi bặm bất xâm, mưa gió bất nhiễm, loạn thảo không sinh, trơn bóng như mới, xương cốt cứng rắn, xa xa vượt qua “Ác Ma di cốt”.
Tôn Phi trở lại trên “Loạn Thế Vương Tọa”, ngưng lập hư không, không có giẫm đạp lên những thi cốt cường giả này.
Ngoài trăm thước phía trước có một bia đá màu bạch ngân cao chừng hai mươi thước, trạm trạm sinh uy, sừng sững giữa biển hài cốt, cực kỳ dễ thấy.
Tâm niệm vừa động, Tôn Phi đi tới trước bia đá.
Tôn Phi phát hiện, xung quanh tấm bia đá trong vòng mười thước thế nhưng không có một khối cốt cách nào.
Có hơn bốn mươi danh cường giả tộc Ải Nhân đã chết trận, người mặc khôi giáp ma pháp, thủ hộ chặt chẽ tấm bia đá, thà chết không lùi một bước, giống như là tường thành, sóng vai vây thành một vòng tròn, đem mọi địch nhân cường bạo đều chắn ở ngoài mười thước tấm bia đá, thân thể của bọn họ bị vô số lưỡi đao sắc bén xuyên thủng, đã sớm chết thấu, khôi giáp trên thân hiển nhiên là cực kỳ trân quý, đến giờ vẫn lưu lại một ít ba động ma pháp đáng sợ.
Bốn mươi vị cường giả tộc Ải Nhân này hiển nhiên là lúc sinh tiền đều có thực lực cực kỳ khủng bố, ít nhất cũng trên cảnh giới Tôn giả Đại Nhật cấp.
Bởi vì Tôn Phi hoảng sợ phát hiện, sau năm tháng dài như vậy, thân thể bọn họ thế nhưng không bị hủ hóa, xuyên qua khôi giáp có thể loáng thoáng nhìn thấy, da thịt bọn họ gần như không bị phá hủy, có chút co lại, dán trên cốt cách, thoạt nhìn như thây khô, nhưng không biết nội tạng bên trong còn hay đã khô cạn.
Trên người bọn họ lộ ra huyết khí cực kỳ thảm liệt, giống như người còn sống.
Vũ giả lục Tinh cấp, chỉ sợ còn chưa tới gần mười thước cạnh bọn họ đã bị sát cơ nồng nặc trực tiếp giết chết, nghiền nát thành mảnh vụn.
Quá đáng sợ! !!
Trong nháy mắt này, một loại kính nể sùng bái tự nhiên sinh ra giữa các võ giả, nhìn bốn mươi vị siêu cấp cường giả tuy rằng chết đi ngàn vạn năm nhưng thân thể vẫn đứng vững không ngã, Tôn Phi cảm giác tiên huyết trong cơ thể mình bị đâm trúng, đây là khí khái anh hùng bậc nào mới có thể lấy thân thể mình đem địch nhân đáng sợ như thủy triều đều chắn bên ngoài?
Đây mới thực là anh hùng! !
Bọn họ, rốt cuộc là bảo vệ cái gì?
Ánh mắt Tôn Phi nhìn về khu đất trống phía sau các cường giả này.
Mặt đất là huyết sắc gai mắt, tựa hồ bị máu đỏ của thần chi nhuộm thẫm, đầy dẫy khí tức máu tanh nồng nặc, xơ xác tiêu điều, không có một ngọn cỏ, đáng sợ vô cùng.
Lấy thực lực Bán Nguyệt cấp hiện nay của Tôn Phi, chân lại mang thêm trang bị giày lính ma pháp lục đẳng của thế giới hắc ám, sau khi rời khỏi “Loạn Thế Vương Tọa” bước xuống phiến đất đỏ, một thân thực lực thôi động đến trạng thái đỉnh phong đều bị sát khí sót lại trên mặt đất kích thích, hai lòng bàn chân truyền đến từng đợt đau đớn như bị cương châm đâm trúng, hia chân thật muốn vỡ thành mảnh vụn.
Ánh mắt Tôn Phi rất nhanh đã bị đạo thân ảnh dưới tấm bia đá hấp dẫn.
Đây là một thân ảnh nửa nằm nửa ngồi dưới chân bia đá, sinh cơ đã triệt để đoạn tuyệt, thế nhưng thi thể lại không có chút nào dấu hiệu hủ hóa, con mắt lông mày vẫn rõ ràng, trông rất sống động, phảng phất như vừa mới chết đi.
Thân hình của hắn, nếu so với ải nhân thì cao hơn chút, trên thân cũng không mặc khôi giáp mà là đoạn bào thủy lam sắc rất hiếm thấy, đầu đội vương miện hoàng kim, bên người là chiến phủ hoàng kim hai lưỡi dài hơn một thước, một tay ôm một quyển thư tịch hắc sắc, một tay khác chỉ vào hướng hư không, vẻ mặt phẫn nộ, đôi mắt trợn tròn, tựa hồ là khiển trách chất vấn cái gì!