Quốc Vương Vạn Tuế (Dịch Ful)

Chương 683 - Chương 579: Tổ Địa Cuối Cùng

Quoc vuong van tue Full
Chương 579: Tổ Địa Cuối Cùng
 

Tế đàn thần bí chỉ cao khoảng chừng năm, sáu thước, có hình bát giác, chia làm tám tầng, từ một vật liệu hắc sắc không biết tên mà tạo thành, cảm giác chất liệu vừa dày vừa nặng, dưới chiếu xạ quang diễm của truyền tống môn tản ra một loại khí tức nhiếp hồn.

Phía dưới thạch bích tầng bảy khắc dấu ký hiệu ma pháp to bằng ngón tay, cổ xưa mà lại chất phác, đường cong nhu hòa, khí tức ma pháp cổ xưa dâng trào như ẩn như hiện.

Đây là xúc cảm đặc hữu của ma pháp thời đại thượng cổ, khác hẳn với ma pháp hiện tại.

Mà ở trên thạch bích tầng thứ tám, Tôn Phi phát hiện một hàng chữ.

- Lấy danh nghĩa Ải Nhân Chi Thần Fiat vĩ đại, mở ra đại môn thông tới tổ địa cuối cùng…”

Đây là văn tự cổ đại thời thần ma, là văn tự phát nguyên của tiếng nói hiện tại trên đại lục Azeroth, cũng là văn tự trong thế giới Diablo, Tôn Phi đã từng theo nữ tu sĩ Akara và đại gia Kane học tập tri thức ở phương diện này, vì vậy sau khi nhìn kỹ một phen vẫn hiểu được ý tứ của những lời này.

Ải Nhân Chi Thần Fiat?

Từ lời những người ngâm thơ rong, Tôn Phi đã từng nghe qua mọi cố sự truyền kỳ của các anh hùng và thần chi.

Ải Nhân Chi Thần Fiat cũng là một trong những nhân vật trong chuyện xưa khiến mọi người đều nhiệt huyết sôi trào.

Trong truyền thuyết, vị Ải Nhân Chi Thần này là một trong những vị anh hùng thực lực kinh khủng trong trận doanh Ma tộc, xuất thân từ bộ tộc ải nhân, là Tổ Thần của các chi nhánh ải nhân, hắn nắm giữ Thần khí “Đại địa chi phủ”, đã từng chém giết qua vô số cường giả trong trận doanh Thần tộc, uy danh hiển hách, gần như vô địch.

Bất quá sau lại không biết bởi vì nguyên nhân gì mà vị Thần chi gần như vô địch này lại vẫn lạc.

Rất nhiều người hậu thế suy đoán, bộ tộc ải nhân sở dĩ biến mất trên đại lục này cũng là bởi vì vị Ải Nhân Chi Thần Fiat đột nhiên ngã xuống, khiến bộ tộc ải nhân mất đi thần chi bảo hộ, mất đi ving quang, cuối cùng mới đưa đến diệt tộc.

Bộ tộc ải nhân đã từng là một đế quốc khổng lồ, từng có nền văn minh vô cùng huy hoàng, thẳng cho tới hôm nay, ở trên đại lục Azeroth vẫn còn để lại vô số di tích cùng với đấu binh mà bọn họ rèn, hiển nhiên là bộ tộc ải nhân khi xưa thật sự vô cùng huy hoàng.

Có một vị ngâm thơ rong nổi tiếng trên đại lục đã từng thâm tình mà lại khoa trương hình dung, số Thần khí, Thần Đấu Binh, Á Thần Đấu Binh hiện nay trên đại lục Azeroth đều là kiệt tác của bộ tộc Ải Nhân lưu lại, mà toàn bộ thợ rèn và rèn sư trên đại lục đều là đồ tử đồ tôn của bộ tộc Ải Nhân.

Đủ thấy ngày xưa bộ tộc Ải Nhân cường đại thế nào.

Tôn Phi thật không ngờ, tế đàn dưới chân núi bạch cốt dĩ nhiên là kiệt tác của bộ tộc Ải Nhân.

Hơn nữa, từ ý tứ của những lời này, xem ra cái tế đàn này đối với bộ tộc Ải Nhân mà nói có ý nghĩa vô cùng trọng yếu, là con đường đi thông đến “Tổ địa cuối cùng”.

Tầm nhìn của Quốc Vương Bệ Hạ một lần nữa về tời tòa truyền tống môn đang tỏa ra u lam sắc.

Tôn Phi hơi suy nghĩ, sau đó triệu hoán ra “Loạn Thế Vương Tọa”, phi thân lên trên vương tọa, thần sắc kiên định, ánh mắt ngưng trọng, cuối cùng vẫn quyết định tiến nhập tọa truyền tống môn.

“Loạn Thế Vương Tọa” có thể phá vỡ thần tính ràng buộc không gian, có thể bảo vệ Tôn Phi khỏi thời không loạn lưu, cho dù gặp phải nguy hiểm cũng có thể ly khai đi, hơn nữa trên thân còn có một át chủ bài bảo mệnh, vì vậy Tôn Phi cuối cùng vẫn quyết định khám phá chỗ thần bí này.

Dù sao nơi này cũng là núi ngầm phía sau Hương Ba thành, vẫn ở trong phạm vi quản lý của Vương quốc.

Tôn Phi phải xác định rõ, tọa truyền tống môn này có gì đáng sợ tử vong không, nếu không, Hương Ba thành chẳng khác nào ngồi trên một tòa núi lửa tùy thời có thể bộc phát, phải lập tức chuyển đi.

Một chuỗi ong ong vang lên nhè nhẹ.

Tôn Phi chỉ cảm thấy hoa mắt, chớp mắt liền xuất hiện ở một địa phương khác.

Gió nhè nhẹ thổi, ánh dương từ đỉnh đầu trút xuống, trước mắt là một mảnh sáng sủa, ở đây không còn là hang đá ngầm nữa.

Cũng không có tình huống nguy hiểm như trong tưởng tượng phát sinh, cũng không có ma pháp kinh khủng hay đấu khí ba động bộc phát, càng không có tiếng răng rắc của cơ quan bẫy rập phát tác…Tất cả bên người đều bình thường, chẳng qua là đây là địa phương không có ai lui tới.

Thế nhưng khi Tôn Phi đưa mắt nhìn ra xa, biểu tình trên mặt đặc sắc hẳn lên.

Bạch cốt!

Vô cùng vô tận bạch cốt!

Lọt vào trong tầm mắt của Quốc Vương Bệ Hạ là bạch cốt khắp nơi, chồng chất thành một mảnh hải dương cốt hài trắng.

Dưới chân Tôn Phi là một tòa truyền tống môn đặt trên tế đàn giống hệt tọa tế đàn tám tầng lúc trước, phía sau là u quang phát ra từ tọa truyền tống môn, bốn phương tám hướng đều là bạch cốt hiu hắt, những cốt hài này chồng chất không biết đã bao nhiêu năm, cũng đã bị bùn đất bao trùm một phần, cỏ dại từ bùn đất cũng đã mọc xanh.

- Đây…Lẽ nào địa phương như bãi tha ma này lại là tổ địa cuối cùng của bộ tộc Ải Nhân? !

Tôn Phi có chút hỗn loạn.

Vẫn là nói, trải qua năm tháng trôi đi, bộ tộc Ải Nhân huy hoàng ngày xưa đã biến thành dáng vẻ tang thương suy bại? Thế nhưng từng chồng bạch cốt này là chuyện gì xảy ra? Lẽ nào toàn bộ Ải Nhân đều tập trung ở đây, sau đó chết tập thể?

Tinh thần lực như thủy triều tràn ra, sau khi không cảm nhận được nguy hiểm nào Tôn Phi mới chậm rãi đi xuống tế đàn.

Hắn bắt đầu tỉ mỉ quan sát.

Dần dần, Tôn Phi lại có phát hiện mới.

Đây hẳn là một tòa sơn cốc bị ngăn cách, hoặc là nói xác thực hơn, là một tử địa bốn bề đều bị những ngọn núi cao chót vót vây khốn, hướng núi chụm nghiêng qua đây, tựa hồ lúc nào cũng có thể sập xuống, đem địa phương này vững vàng vây khốn lại, che đậy đại bộ phận bầu trời, đỉnh đầu chỉ lưu lại một chỗ hổng đường kính khoảng chừng sáu trăm thước, ánh dương là chỗ hổng này chiếu xuống chỉ có thể chiếu xạ đến một ít phần mặt đất.

Tiếp tục đi tiếp, khắp nơi trên mặt đất vẫn chỉ là cốt hài.

Tôn Phi tỉ mỉ quan sát những cốt hài này.

Quốc Vương Bệ Hạ phát hiện phần lớn trong đó đều là những khung xương tráng kiện, tỉ lệ các đốt ngón tay so với người bình thường không sai biệt lắm, nhưng so với người bình thường lại ngắn hơn phân nửa, đích thực là cốt hài của bộ tộc Ải Nhân không thể nghi ngờ.

Thế nhưng, ngoại trừ cốt hài của bộ tộc ải nhân thì còn có cốt hài của một số sinh vật không biết tên.

Những cốt hài này đều không phải là cốt hài của loài người, có cốt hài lớn đến bất khả tư nghị, có cốt hài của sinh vật có hai cánh sau lưng, cũng có một ít cốt cách của cự nhân hình thể lớn đến hơn mười thước…

Những sinh vật này rõ ràng là tử địch của bộ tộc Ải Nhân.

Địch nhân đáng sợ!

Tôn Phi tiếp tục đi tiếp, thấy nhiều cốt cách đang trong tư thế dây dưa chém giết lẫn nhau, đại bộ phận cốt hài đều mặc khôi giáp, trong tay cầm vũ khí, xuyên thủng qua thân thể và đầu của địch nhân, rồi lại bị một địch nhân khác từ đằng sau xuyên thấu qua cơ thể, có chút miễn cưỡng duy trì tư thái đứng thẳng, trên thân đồng thời cắm hơn mười chuôi trường mâu, tình hình chiến đấu quả thực là thảm liệt vô cùng, mặc dù chiến trận đã qua không biết bao nhiêu năm, thế nhưng Tôn Phi đi trong đó vẫn còn có thể cảm nhận được khí tức máu tanh chém giết ập tới trước mặt.

Vì chiến đấu quá thảm liệt nên đại bộ phận cốt cách cũng không còn nguyên vẹn, bị phân thành những mảnh vỡ.

Chỉ có một số ít cốt cách trắng noãn, mặt trên vẫn đang tỏa ra khí tức yếu ớt, hiển nhiên là cốt cách của cường giả tuyệt đối, trải qua vô tận năm tháng mà vẫn bảo tồn một luồng khí tức sinh tiền yếu ớt.

Tôn Phi tiện tay nhặt lên một kiện loan đoan rỉ sét, bấm tay nhẹ nhàng bắn ra.

Keng keng!

Tiếng đao minh réo rắt dễ nghe, rỉ sét trên thân đao rơi ra, lộ ra thân đao sáng như ngọc.

- Đây là…Thành phẩm rèn của bộ tộc ải nhân…dĩ nhiên là…đấu binh? !! !

Tôn Phi thất kinh, vận vạn không ngờ tới, chính mình tiện tay nhặt lên một thanh loan đao thế nhưng sau khi bỏ đi lớp rỉ sét lại là một thanh đao mới tinh như vừa ra lò, năm tháng không lưu lại chút dấu vết nào trên người nó.

Ngón tay của Tôn Phi nhẹ nhàng lướt trên loan đao, một chuỗi huyết châu chảy xuống.

Dưới hình thức Barbarian, trình độ rắn chắc của cơ thể Tôn Phi chỉ sợ ngay cả Tôn giả Đại Nhật cấp cũng không bằng, đao chém lên người ngay cả một tia bạch ấn cũng không có lưu lại, mà thanh loan đao này chỉ nhẹ nhàng lướt qua đã cắt đứt được tay Tôn Phi.

- Đao thật là sắc bén! Loại trình độ này chí ít cũng là đấu binh ngũ giai, phóng ra bên ngoài tuyệt đối là thiên kim khó cầu, chắc chắn là kiệt tác của đại rèn sư chính tông của bộ tộc ải nhân, có thể tăng sức chiến đấu của Vũ giả phổ thông gấp năm lần!

Ánh mắt Tôn Phi như điện, liếc thấy giá trị của thanh loan đao.

Trong nháy mắt sau đó, hắn như nghĩ tới điều gì, trong lòng đột nhiên bị một đạo thiểm điện hung hăng đánh trúng, hưng phấn mà điên cuồng hét ra tiếng.

Bình Luận (0)
Comment