Thư tịch này giống như một bản nhật ký ngày diệt vong.
Ghi chép đến đây thì hỗn loạn, chữ viết bắt đầu trở nên thác loạn, mấy chữ cuối cùng căn bản là lờ mờ không nhận rõ, dựa theo nội dung ghi chép khi trước mà xem, hiển nhiên là phía sau bị rung động quá lớn, không thể viết tiếp được nữa.
Tôn Phi thở ra một ngụm trọc khí, thong thả khép huyết thư lại.
Nhìn xong những ghi chép này, trong đầu óc của Tôn Phi dần dần hiện rõ ràng ra tràng diện vô tận của những năm tháng trước, thời đại đáng sợ kia, một tràng diện hủy diệt đáng sợ như ngày diệt vong.
Từng đế quốc khổng lồ bất ngờ bị địch nhân đáng sợ nghiền ép hủy diệt, bất luận chống cự thế nào đều không mang đến hiệu quả, hắc ám bao phủ đại địa, vô số chủng tộc diệt vong, vô số Thần chi và Ma thần tử trận, đại lục rơi vào một mảnh tuyệt vọng, không có bất kỳ người nào có thể biết trước được tương lai, thời gian ngắn ngủi không đến một tháng rưỡi, tất cả chủng tộc trên đại lục hầu như đều bị quét ngang!
Đó là tràng diệt diệt vong!
Tuy rằng chỉ là ghi lại, tự thuật lại một số sự việc, thế nhưng thời điểm hoàng giả tộc Ải Nhân Jadran Bill viết ra những lời này, tâm tình áp lực tuyệt vọng xuyên thấu qua từng câu chữ, cho dù sau vô số năm cũng giống như muốn từ trang giấy nhào ra, ép Tôn Phi nhìn rõ.
Nhìn vết máu thẩm thấu nặng trịnh sách, Tôn Phi chỉ cảm thấy lòng mình như bị một tảng đá lớn đè ép vậy.
Thời khắc đáng sợ nhất, lúc xảy ra biến cố liền bị gián đoạn không ghi tiếp được.
Tôn Phi đoán, địch nhân phải là đáng sợ siêu phàm nhập thánh, sự xuất hiện “ngụy thần” mà Jadran Bill khiến mọi người kinh sợ, nhất cử lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai đánh chết hoàng giả tộc Ải Nhân, lấy đi trái tim của vị hoàng giả này, thế cho nên ngay cả bốn mươi vị đại tướng trụ thần cũng không kịp phản ứng bảo hộ hoàng đế của bọn họ.
Mà cuối cùng, cường giả tộc Ải Nhân cũng không thể chạy trốn vận mệnh tử vong ở “Tổ địa cuối cùng”, toàn bộ tử trận.
Những địch nhân đáng sợ mà lại tàn bạo, để lại đống thi thể Ải Nhân và đồng bọn của mình, ngay cả đấu binh rơi trên mặt đất đều không để ý đến, sau khi triệt để phá hủy “Tổ địa cuối cùng” liền trực tiếp rời đi.
Hồi tưởng lại tất cả vừa nhìn thấy, ánh mắt Tôn Phi lần nữa đảo qua từng chồng bạch cốt, dần dần từng ý nghĩ xuất hiện, nghi vấn không khỏi đầy bụng hắn.
Địch nhân trong huyết thư ghi lại rốt cuộc là kinh khủng như thế nào?
Rốt cuộc lực lượng cường đại thế nào, thế nhưng trong thời gian ngắn ngủi một tháng đã làm hai đại tộc Thần Ma diệt vong cùng với bảy đế quốc phụ thuộc, lấy chi thế không thể chống lại, máu tanh và giết chóc để hủy diệt toàn bộ?
Mà sau khi tàn sát và chinh phục cả đại lục, những Ác Ma đáng sợ này lại đi nơi nào?
Vì sao trong ghi chép lịch sử dài dằng dặc sau khi hai tộc Thần Ma biến mất cũng không có xuất hiện qua “ngụy thần nước khác” như trong bản huyết thư? Lẽ nào sau khi hoàn thành chinh phục đại lục, bọn họ liền rời khỏi đại lục Azeroth luôn? Hay là…vẫn còn ẩn núp ở một chỗ nào đó, chờ đợi cái gì?
Đương nhiên, đối với Tôn Phi mà nói, những điều này chưa tính là hoang mang lớn nhất.
Để cho Quốc Vương Bệ Hạ cảm thấy hoang mang nhất chính là, từ bản huyết thư hắn phát hiện một dấu chấm hỏi thật lớn…
Nhân tộc, giữa tràng diện ngày diệt vong, tại sao từ đầu đến cuối cũng không có xuất hiện?
Dựa theo ghi chép trong huyết thư của hoàng giả tộc Ải Nhân, dưới trướng của ngụy thần có vô số Ác Ma, giết không hết, số lượng rất rất nhiều, triệt để tàn sát tất cả chủng tộc trên đại lục. Chính sách của những địch nhân tàn bạo này là diệt sạch, nơi chúng đi qua, từng chủng tộc diệt vong, từ tộc Cự Nhân, Tinh Linh tộc, Ải Nhân tộc…Những chủng tộc lần lượt bị giết chết, vì sao hết lần này đến lần khác không nhắc tới Nhân tộc?
Mà thế cục hiện nay trên đại lục Azeroth, vừa vặn chính là nhân tộc còn may mắn tồn tại, trở thành chúa tể của toàn bộ đại lục!
Lẽ nào thời đại kia lại không có nhân tộc?
Điều đó là không có khả năng, lịch sử ghi chép và cũng có chứng cứ xác thực, thời đại Thần Ma có nhân tộc tồn tại, hơn nữa là một trong các chủng tộc được đặt song song với các đại chủng tộc khác như Ải Nhân tộc, Tinh Linh tộc.
Tôn Phi muốn nổ đầu cũng không thể nghĩ ra được.
Trong ghi chép lịch sử của nhân tộc hiện tại, không có một chữ nào nói đến tai nạn đáng sợ thời đại Thần Ma, về thần thoại thời đại kia kết thúc, toàn bộ các bậc tiền bối và cường giả trên đại lục đều nhất trí – là bởi vì chiến tranh giữa hai tộc Thần Ma cuối cùng dẫn đến hủy diệt cả thời đại văn minh đó, hủy diệt toàn bộ đại lục. Mà cùng lúc đó, các nước phụ thuộc hai tộc Thần Ma như Ải Nhân tộc, Hải tộc, Thú Nhân tộc, Tinh Linh tộc, Long tộc cũng đều tham gia vào trận chiến, đến cuối cùng cũng dẫn đến diệt tộc, toàn bộ đại lục chỉ có nhân tộc dựa vào năng lực sinh sản và học tập ngoan cường, kéo dài chủng tộc, sau này tiếp tục sống và tái hiện huy hoàng.
Thế nhưng rất hiển nhiê, ghi lại như vậy cùng với ghi chép trong huyết thư của hoàng giả Ải Nhân tộc là hoàn toàn không giống nhau.
Rốt cuộc là bên nào nói sai?
Nhìn bạch cốt bên cạnh, còn có bốn mươi thi thể tướng quâ, cùng với thi thể của hoàng giả tộc Ải Nhân, Tôn Phi dần dần thiên về ghi chép trong huyết thư, bởi vì không ai ở dưới tình huống thảm liệt như vậy mà còn nói dối, không biết là để lừa dối hậu bối của bao nhiêu năm sau.
Đây vốn dĩ là dùng máu viết thành sách, nếu so với truyền thuyết hư ảo mơ hồ thì càng thêm tin cậy.
Tôn Phi phát hiện, trong lúc vô ý tựa hồ mình chạm tới một bí sự bị vô tận năm tháng phủ đầy bụi.
Là ai? Là ai hủy diệt văn minh thời đại Thần Ma?
Là ai? Là ai xóa đi một đoạn lịch sử không thể thiếu được?
Nhân tộc, rốt cuộc ở trong tràng diện kết thúc của một thời đại, rốt cuộc sắm vai nhân vật gì?
Tôn Phi thở ra một ngụm trọc khí, lung lay đầu, không suy nghĩ thêm về lịch sử ngàn năm trước nữa, coi như là câu đố lớn hơn nữa, cũng chưa thể giải đáp được, hắn đem huyết thư cất vào giới chỉ trữ vật, bắt đầu tiếp tục quan sát.
Ánh mắt hắn xẹt qua thi thể trước mắt, Tôn Phi đột nhiên phát hiện, trên bia đá sau lưng thi thể hoàng giả tộc Ải Nhân có điêu khắc một đồ án tương tự với tọa độ tinh đồ vũ trụ, từng đốm nhỏ ngân sắc hiện lấm tấm đầy trên bia đá, mà trong những đốm ngân sắc đó lại có từng đạo điều văn như sợi tóc, đem tất cả đốm trên bia đá liên hệ lại với nhau, tạo thành chỉnh thể không phân cách.
- Đây là cái gì…
Ngón tay Tôn Phi nhẹ nhàng xoa lên từng đốm lấm tấm.
Nơi này là “tổ địa cuối cùng” của tộc Ải Nhân, mà bốn mươi đại tướng cùng hoáng đế tộc Ải Nhân thân phận cao quý lại lựa chọn tử chiến trước bia đá, nếu nói đây đơn giản chỉ là một tấm bia đá bình thường, có đánh chết Tôn Phi cũng không tin, thế nhưng sau một phen quan sát hắn lại xác định rõ ràng trên tấm bia đá không hề một chút ma pháp hay năng lượng đấu khí sóng động, không thể bình thường hơn được nữa.
Phát hiện này không hợp với lẽ thường, điều này khiến trong lòng Tôn Phi càng thêm hiếu kỳ.
- Xem ra mấy thứ này lại phải giao cho đại gia Kane và nữ tu sĩ Akara nghiên cứu rồi!
Sau khi quyết định như vậy, Tôn Phi cũng không phí tâm tư đi suy đoán nữa, sau khi lại quan sát tỉ mỉ mình không bỏ sót thứ gì mới rời khỏi chỗ tấm bia đá và thi thể hoàng giả Ải Nhân, tiếp tục hướng về phía trước đi tới, nhìn xem có thể phát hiện gì khác hay không.
Dọc đường đi, Tôn Phi lại nhặt được vài món đấu binh không bị hư hao.
Đáng tiếc là phẩm cấp quá thấp, không có vượt qua ngũ giai.
Lại qua hai giời, Tôn Phi đã đi một vòng quanh sơn cốc, một vòng tròn cũng không phát hiện thêm dấu vết nào, tiếc nuối chính là, ngoại trừ bia đá nơi trung tâm ra thì địa phương khác đều là vô tận bạch cốt, giống nhau như đúc, Tôn Phi không có phát hiện gì khác.
Nhưng thật ra trên vách đá bốn phía Tôn Phi lại phát hiện một ít dấu vết Thần Phù văn đã bị phá hư mất đi hiệu lực.
Có thể tưởng tượng, năm đó thời điểm Thần Phù văn còn hoàn chỉnh, quang mang vô tận từ thạch bích bắn ra, có những Thần Phù văn này gia trì, coi như là vách núi bình thường cũng biến thành vật chất cứng rắn nhất trên thế giới, cho dù là Tôn giả Đại Nhật cấp tuyệt thế cũng đừng mơ lưu lại được dấu vết gì trên vách đá, ngoại trừ có truyền tống trận, nơi này trên lý thuyết chính là một tòa pháo đài không thể công phá.
Thế nhưng cuối cùng vẫn bị luân hãm.
Tôn Phi ngẩng đầu nhìn lên lỗ hổng chừng năm, sáu trăm thước vuông trên đỉnh sơn cốc, đang nghĩ tới muốn từ miệng thông đạo này bay ra, muốn nhìn xem mảnh thế giới này rốt cuộc là thứ gì, đột nhiên hắn phát hiện ra cảnh tượng chưa từng chú ý tới, biểu tình trên mặt đọng lại trong khoảnh khắc!
- Đây…Làm sao có thể? !