Tôn Phi xoa xoa hai mắt, cho rằng là mình nhìn lầm rồi, thế nhưng…
Hưu!
Tâm niệm vừa động, kiếm cánh bạch ngân xuất hiện phía sau, thân hình Tôn Phi như mũi tên vừa rời cung, đột ngột bay lên từ mặt đất, mang theo tiếng xé gió bén nhọn, trong nháy mắt liền xuyên qua chỗ hổng như miệng giếng trên trời, đi ra bên ngoài tuyệt cốc.
Kiếm cánh bạch ngân vừa thu lại, Tôn Phi ngưng lập hư không, nhìn bao quát xuống phía dưới, trong lòng thật sự là chấn động khó nói nên lời.
Bởi vì hắn thấy miệng tuyệt cốc dĩ nhiên lại có dạng bàn tay, năm ngón dài ngắn đều rất sống động, giống như có một cự nhân đè ép bàn tay mình xuống, từng chút từng chút in xuống.
Một dấu vết đại ấn năm, sáu mươi thước!
Tôn Phi chỉ cảm giác chấn động khó có thể hình dung đập vào mặt.
Giờ khắc này hắt đột nhiên hiểu được, thì ra cái gọi là sơn cốc phía dưới, vốn dĩ không phải trời sinh là sơn cốc, nguyên hình của nó kỳ thật hẳn là giống với mê thành sau núi Hương Ba thành, là một không gian sơn phúc to lớn đến cực điểm, trong truyền thuyết, bộ tộc Ải Nhân thích sinh hoạt trong huyệt động dưới đất, có năng lực đào bới không gì sánh kịp, “Tổ địa cuối cùng” của bọn họ, quả nhiên không phải là một sơn cốc mà là một tòa cự thành ngầm.
Lúc này mới hợp tình hợp lý.
Đáng tiếc chính là, tòa cự thành ngầm này lại không biết bị tồn tại bất khả tư nghị cường đại cỡ nào, từ trên bầu trời phát ra một chưởng, một chưởng đục thủng mặt đất và vách núi, phá khai không gian ngầm, đem nó biến thành một tòa sơn cốc.
Đáng sợ!
Cường đại!
Nhớ lại mấy câu cuối cùng trong huyết thư của hoàng giả tộc Ải Nhân, thậm chí Tôn Phi có thể tưởng tượng ra, khi đó hoàng giả tộc Ải Nhân mang theo hơn ba ngàn tộc nhân cuối cùng còn sót lại lui về “Tổ địa cuối cùng” muốn nương vào “Thần Phù văn” ở đây ngăn trở Ác Ma đáng sợ tiến công, kéo dài chủng tộc mình, đột nhiên có một tồn tại vô cùng cường đại, trực tiếp từ hư không phát ra một chưởng, đánh nát Thần Phù văn trên vách núi, phá hủy chỗ tránh nạn cuối cùng của bọn họ, vô tận Ác Ma từ nơi dấu bàn tay này tràn vào như thủy triều, một màn hắc ám diệt tuyệt lực lượng cuối cùng của bộ tộc Ải Nhân.
Đây là một màn cỡ nào thảm khốc!
Nhìn chưởng ấn khổng lồ, Tôn Phi một lần nữa lại cảm nhận được đầu sỏ gây nên hủy diệt thời đại Thần Ma này cường đại cỡ nào.
Một tồn tại như vậy, đặt ở đại lục Azeroth hiện nay, chỉ sợ ngay cả đám người Vũ Thánh Maradona cũng khó mà địch nổi, có thể dễ dàng quét ngang đại lục.
Trên bầu trời, từng đợt gió lạnh thấu xương thổi qua.
Xúc cảm băng lương khiến Tôn Phi chậm rãi khôi phục lại tỉnh táo.
Tầm mắt của hắn chậm rãi rời khỏi chưởng ấn, bắt đầu quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Đây là một nơi núi liên miên, núi non quần phong trùng điệp, cao vút tầng mây, trên núi đầy cổ thụ tươi tốt, chạy dài dường như cánh rừng bao la, đầu xuân, vạn cây đâm chồi, đập vào mắt là một mảnh xanh tươi. Mà chỗ chưởng ấn vừa lúc ở giữa năm tòa núi cao vây lại, cây cối núi non trùng điệp, nhìn qua giống hầm ngầm thiên nhiên, mặc dù thỉnh thoảng có cường giả bay qua bầu trời, nhìn không tỉ mỉ cũng khó mà phát hiện chỗ tồn tại này.
Trách không được chỗ tuyệt cốc này tồn tại thời gian dài như vậy thế nhưng không bị người khác phát hiện.
- Nhưng không biết ở đây có cách Hương Ba thành xa lắm không? Nhìn hoàn cảnh, tựa hồ là liên mạch với sơn mạch ngầm phía sau núi Hương Ba thành…
Tôn Phi nghĩ ngợi trong lòng, phân biệt phương hướng, ở trong hư không chậm rãi xoay người, hướng về phía sau nhìn lại.
Vừa mới nhìn, thật không phải chuyện đùa!
Mặc dù hôm nay đã nhiều lần bị làm cho khiếp sợ, thế nhưng Quốc Vương Bệ Hạ vẫn khó có thể ức chế được ngẩn ngơ.
Bởi vì phía sau quần phong liên tiếp khoảng chừng mười dặm, dưới trời chiều, dĩ nhiên là một tòa cổ thành màu bạch ngân yên bình và hài hòa, an tĩnh ngọa giữa ba ngọn núi lớn vây quanh, khói bếp lượn lờ nhàn nhã trong trời chiều, một dòng sông lớn chảy qua cổ thành, ở phía xa xa chính là bình nguyên yên tĩnh…
Hương Ba thành!
Tôn Phi thật vạn vạn không ngờ tới, truyền tống trận trên tế đàn thần bí dưới chân núi bạch cốt, thế nhưng cũng không có đem chính mình truyền tống ra xa vạn dặm như trong tưởng tượng, chỉ là truyền tống đến địa phương cách khoảng mười dặm mà thôi, mà “Tổ địa cuối cùng” của bộ tộc Ải Nhân thật không ngờ lại gần Hương Ba thành như vậy, quả thật có thể nói là hàng xóm.
Ngẩn ngơ, Tôn Phi lắc đầu, bắt đầu nỗ lực tiêu hóa tất cả.
Hết thảy đây tất nhiên đều có liên hệ với nhau.
Cổ thành Hương Ba thành, hang đá ngầm, dũng đạo vô tận, không gian thần bí, “Ác Ma di cốt”, “Hắc Thiết chi tinh”, bạch cốt chi sơn, tế đàn thần bí, truyền tống môn viễn cổ, tổ địa cuối cùng…
Hết thảy đây, nhìn như ngẫu nhiên, kỳ thực là tất nhiên.
Nhớ lúc trước Brook đã từng nói, lịch sử cổ thành Hương Ba thành lâu đời hơn vương thất Hương Ba thành rất nhiều, lúc đế quốc Zenit còn chưa quật khởi, thời điểm vương thất Hương Ba thành còn chưa được sắc phong thì tòa cổ thành này đã tồn tại, không có người nào có thể khảo chứng ai là người kiến tạo ra tọa cổ thành bất hủ này, sau lại được Yashin đại đế như mặt trời ban trưa nhất thủ kiến tạo nên đế quốc Zenit, nguyên bản trong thành đã có sẵn cư dân, sau được vương thất Zenit tiếp quản, tiếp thu thống trị.
Hiện tại trên cơ bản Tôn Phi đã có thể khẳng định, tòa cổ thành này và hang đá ngầm sau núi chính là di tích của bộ tộc Ải Nhân năm đó.
Sau khi bộ tộc Ải Nhân diệt vong, cổ thành mà bọn họ kiến tạo trên mặt đất trải qua bao năm tháng tang thương, lại sau vô số niên đại, rốt cục bị mọt ít hậu thế nhân tộc lưu lạc đến đâu ngẫu nhiên phát hiện ra, sau một phen thanh lý liền xem là chỗ ở sẵn, từng đời một sinh tồn ở đây, dần dần đã quên mất lai lịch của cổ thành, sau đó vương thất Hương Ba thành phát hiện hang đá ngầm sau núi liền sử dụng làm ngục giam, tại đến lúc Tôn Phi xuyên đến, cải tạo hang đá, cuối cùng phát hiện ra bí mật mà chưa ai biết…
Giải thích như vậy, về tình về lý đều có thể nói là thông suốt.
Tôn Phi đứng trong hư không ngây ngốc một lúc, nhìn quần sơn liên miên phía dưới, lại nhìn lại Hương Ba thành bình yên cách đó không xa, đột nhiên trong đầu sáng ngời, hắn nghĩ tới một chủ ý, một kế hoạch phát triển cho Hương Ba thành trong tương lai.
Không có tiếp tục ở lại trên hư không, Tôn Phi một lần nữa quay trở về dưới tuyệt cốc.
Hao tốn khoảng chừng bốn, năm canh giờ, trên cơ bản Tôn Phi đã chọn lựa được toàn bộ đấu binh còn hoàn chỉnh từ đống cốt hài, tổng cộng chiếm được khoảng chừng hơn sáu mươi món đấu binh, trong đó chín phần đều dưới ngũ giai, một món đấu binh bát giai, hai kiện trường kiếm thất giai, một kiện chủy thủ thất giai, một kiện chiến cung lục giai.
Thu hoạch như vậy, đặt trong đế quốc Zenit coi như cũng là một khoản tài phú kinh thiên.
Tôn Phi hoàn toàn không nghi ngờ, coi như là kho vũ khí đế quốc Zenit cũng không có nhiều tài phú được như mình.
Làm xong hết thảy đây đã là lúc nửa đêm, trăng sáng sao thưa, dãy núi như là cự thú màu xanh đang ngủ đông, Hương Ba thành cách mười dặm nơi đây đã đèn đuốc sáng trưng rồi.
Tôn Phi một lần nữa quay lại chỗ hổng cự chưởng, đi tới trong hư không,
Sau một khắc, thần sắc của hắn trở nên nghiêm trang đến cực điểm, tinh thần lực thong thả mà kiên định ngưng tụ lại một chỗ, tập trung toàn bộ tâm thần, bắt đầu thử liên hệ triệu hoán “Thiên Không Chi Thành” không biết đang lưu lạc nơi thời không loạn lưu nào.
Từng sợi tinh thần lực từ trên thân Tôn Phi tán ra, dường như nước mưa dung nhạp vào biển rộng, dễ dàng nhập vào hư không.
Thậm chí Tôn Phi có thể cảm giác được, thạch trụ thần bí vẫn chiếm cứ trong cơ thể mình, ở thời khắc này đột nhiên ong ong chấn động với tần suất cực cao, giống như tiểu hài tử vui mừng khi chiếm được kẹo vậy.
Ngay khi tinh thần lực của Tôn Phi sắp cạn kiệt không còn, từng đợt hoa mắt váng đầu ập đến, sắp kiên trì không nổi nữa thì hư không đột nhiên xuất hiện dị biến.