Bầu trời đêm yên tĩnh đen kịt, đột nhiên từng tầng rung động bạch sắc như gợn nước xuất hiện, giống như thủy mạc vô tận, từ trên chín tầng trời rũ xuống, rực rỡ đồ sộ, giống như thần tích.
Xuyên qua tầng thủy mạc bạch sắc, một tòa quái vật thật lớn, từng chút từng chút đẩy ra, từ trong hư không thong thả chui ra.
- “Thiên Không Chi Thành” !! !
Tôn Phi triệu hoán ra được “Thiên Không Chi Thành” trong tiểu thế giới khu vực độ khó thứ ba mươi sáu “Thần Ma Cung Điện”.
Tòa thành rộng lớn, cự sơn đảo ngược, tường thành màu bạch ngân cao lớn…
Tòa thành huyền phù bất khả tư nghị nhất thế giới này, giống như là một đầu cự thú chui ra từ thác nước thủy mạc, thong thả từng chút từng chút hiện lên từ thời không loạn lưu, đây là một loại tràng diện chấn động mà bút mực khó có thể hình dung, phảng phất như thần chi giáng xuống trần thế, một mảnh huyền sơn đảo ngược thật lớn, phía trên là tòa cự thành, che đậy ánh sáng của Ma Nguyệt trên bầu trời, trên mặt đất lưu lại một bóng đen hắc sắc, vô thanh vô tức phủ xuống.
Mặc dù Tôn Phi đã được kiến thức qua sự nguy nga của “Thiên Không Chi Thành”, thế nhưng lúc này cũng không khỏi bị tòa cự thành trước mắt làm cho chấn động.
Có lẽ tòa thành này có quan hệ với thạch trụ thần bí trong cơ thể Tôn Phi, thời điểm lợi dụng “Tế Đàn Thần Ma” để tinh lọc “Thế Giới Chi Thạch” bị ô nhiễm, tiên huyết của Tôn Phi thẩm thấu cả tòa tế đàn và thạch trụ, trong lúc đó Tôn Phi và “Thiên Không Chi Thành” đã sớm có một loại cảm giác hô ứng huyết mạch tương liên khó có thể hình dung, vì vậy Tôn Phi có thể thao túng tòa chi thành này ở một trình độ nhất định.
Thế nhưng, dù sao thể tích của “Thiên Không Chi Thành” quá khổng lồ, điều khiển một tòa cự thành như vậy cần vô cùng vô tận tinh thần lực.
Lấy tinh thần lực hiện nay của Tôn Phi cũng chỉ miễn cưỡng điều khiển được mà thôi.
Mấy ngày nay, thạch trụ thần bí trong cơ thể Tôn Phi toát ra một loại tâm tình đơn giản tối nghĩa, khiến Tôn Phi luon mơ hồ có cảm giác huyền ảo đến cực điểm, loại cảm giác này như là xuyên qua từ thời không vô tận, từ trung tâm “Thiên Không Chi Thành” truyền đến, như có như không nói với Quốc Vương Bệ Hạ, không thể để tòa cự thành mãi lưu lạc trong thời không vô tận được, bởi vì như vậy tiêu hao quá nhiều năng lượng, cứ như vậy, đến một ngày cả tòa thành sẽ bị lạc lại trong thời không loạn lưu, cũng khó có thể tìm lại được.
Loại tâm tình kỳ dị này rất khó để giải thích, mấy ngày nay vẫn luôn khiến Tôn Phi bối rối.
Tôn Phi biết, thời cơ khiến “Thiên Không Chi Thành” một lần nữa hiện thế đã ở cận kề.
Thế nhưng Quốc Vương Bệ Hạ cũng hiểu, một khi tòa cự thành thần thánh thật sự xuất hiện, tất nhiên sẽ khiến đại lục Azeroth nhấc lên một hồi sóng gió lớn, đến lúc đó tất nhiên sẽ hấp dẫn các cường giả từ khắo nơi đến tranh đoạt, lấy thực lực trước mắt của chính mình chỉ sợ là khó có thể bảo toàn được “Thiên Không Chi Thành”.
Vì vậy mấy ngày nay hắn vẫn luôn do dự.
Bất quá hôm nay lại phát hiện “Tổ địa cuối cùng” của tộc Ải Nhân, sau khi quan sát chu vi sơn thế, trong lòng Tôn Phi đột nhiên có một tia linh cảm.
Vì vậy, dưới sự điều khiển cẩn thận từng li từng tí của Tôn Phi, “Thiên Không Chi Thành” to lớn cứ như vậy yên lặng phủ xuống từ hư không, không có khiến bất cứ người nào khác chú ý, sau đó chậm rãi hạ xuống dãy núi hắc sắc, nhắm ngay vị trí chỗ hổng “Tổ địa cuối cùng” hạ xuống, huyền sơn đảo ngược, che lấp chỗ hổng chưởng ấn gây ra.
Ùng ùng!
Dãy núi lay động, nham thạch băng liệt!
“Thiên Không Chi Thành” từ từ đè xuống, một ít ngọn núi trên mặt đất bị ép tới nát bấy, tọa huyền sơn đảo ngược này cứng rắn vượt xa nham thạch bình thường, trong tiếng nổ ùng ùng, “Thiên Không Chi Thành” từng chút từng chút áp xuống mặt đất, áp chiết vô số cây cối, mặt đất như sụp đổ xuống phía dưới, đến cuối cùng, toàn bộ tòa thành rốt cục đã hạ trên đất.
Bụi mù tiêu tán rất nhanh.
Tình huống nếu so với tưởng tượng của Tôn Phi thì đã khá hơn nhiều.
“Thiên Không Chi Thành” vừa lúc đem chỗ hổng trên đỉnh “Tổ địa cuối cùng” chặn lại, tuy rằng mấy chục tòa cô phong xung quanh không đứng vững nhưng lại rất hoàn mỹ dung nhập vào những dãy núi liên miên, thoạt nhìn cũng không tính là đột ngột, giống như ban đầu đã tồn tại vậy.
- Tuy rằng “Thiên Không Chi Thành” được lưu truyền trong các cường giả, thế nhưng chân chính gặp qua tòa cự thành này hầu như là không có, điển tịch lịch sử cũng chỉ ghi chép qua loa, hôm nay nó hạ xuống mặt đất, hầu như hòa làm một thể với sơn thế xung quanh, coi như có người phát hiện tòa cung điện này cũng tuyệt đối không nhận ra nó chính là “Thiên Không Chi Thành”, ân, tạm thời có thể đem nó che dấu tung tích của tổ địa của bộ tộc Ải Nhân, chắc chắn có thể che dấu một đoạn thời gian, hắc hắc, đợi một thời gian tiếp theo, lão tử đả thông độ khó địa ngục của thế giới Diablo, coi như là bị người nhận ra lai lịch của nó, có thể thế nào chứ!
Sự xuất hiện của tòa cự thành vừa lúc bao trùm “Tổ địa cuối cùng” phía dưới.
Chỗ tuyệt cốc một lần nữa bị mặt đất yểm đắp, từ nay về sau, thi thể hoàng giả tộc Ải Nhân Jadran Bill và bốn mươi đại tướng quân cùng vô tận cốt hài, chân tướng một đoạn lịch sử kinh hãi thế tục sẽ bị bị bụi bặm lịch sử yểm đắp trong thời gian dài nữa, tuyệt đối sẽ không bị người phát hiện.
Điều này cũng vừa lúc hợp ý Tôn Phi.
Không biết vì sao, bản năng của Quốc Vương Bệ Hạ cảm thấy tất cả ghi chép trên huyết thư của hoàng giả Jadran Bill tạm thời vẫn không nên công khai với mọi người.
Làm xong hết thảy đây, Tôn Phi lại làm một ít che dấu xung quanh “Thiên Không Chi Thành”, xóa đi dấu vết từ trên trời giáng xuống, đúng lúc muốn ly khai, đột nhiên biến hóa không tưởng lại xảy ra.
Thạch trụ thần bí trong cơ thể Tôn Phi khẽ run lên.
Cũng trong nháy mắt, giống như là nhận được mệnh lệnh gì, “Thiên Không Chi Thành” đang an tĩnh nằm đó đột nhiên tản ra từng đạo ba quang bạch sắc, ba quang cũng không chói mắt, ở trong đêm đen vô thanh vô tức tràn ra, cuối cùng tạo thành một vòng bảo hộ trong suốt thật lớn, úp ngược trên mặt đất, trong nháy mắt đã bao phủ cả tòa cự thành, đồng thời cũng triệt để bao trùm lên hơn mười ngọn núi xung quanh.
- Đây là…Chẳng lẽ là vòng bảo hộ ẩn hình?
Tôn Phi đột nhiên nhớ ra, lúc mình tới tiểu thế giới khu vực độ khó cấp độ ba mươi sáu “Thần Ma Cung Điện”, thời điểm lần đầu tiên gặp “Thiên Không Chi Thành” cũng gặp tình huống tương tự, lúc đó căn bản là Tôn Phi không nhìn thấy sự tồn tại của tòa cự thành, chỉ là bởi vì đánh bậy, một đầu đâm vào tầng bảo hộ trong suốt, vì vậy mới phát hiện sự tồn tại của “Thiên Không Chi Thành”.
Hưu!
Tôn Phi nhảy lên cao ngàn thước, bay lên hư không.
Quay đầu lại nhìn xuống phía dưới, quả nhiên không ngoài sở liệu, chỉ thấy phía dưới là một mảnh núi non trùng điệp, quần phong liên tiếp, cây xanh tươi mát, một mảnh tươi tốt, đâu còn vách tường ngân sắc và pháo đài bạch sắc, đâu còn sự tồn tại của tòa “Thiên Không Chi Thành” nguy nga hùng vĩ?
Đạo bảo hộ trong suốt quả thật trợ giúp làm cho “Thiên Không Chi Thành” triệt để ẩn hình!
Tôn Phi đại hỉ. Đây thật đúng là hơn cả ý nguyện.
Vốn Tôn Phi đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất có thể xảy ra, mạo hiểm nguy hiểm bị người khác phát hiện tòa cự thành, đem nó đáp xuống đây, mà kể từ bây giờ căn bản không cần lo lắng có người phát hiện tòa cự thành đột ngột xuất hiện mà sinh lòng nghi ngờ, có vòng bảo hộ trong suốt ẩn hình, có thể cắt đứt tất cả khí tức, cũng có thể cắt đứt tất cả ánh nhìn, coi như là Tôn giả Đại Nhật cấp, chỉ cần không tiến nhập trong vòng bảo hộ, cũng khó lòng mà phát hiện ra sự tồn tại của cự thành.
Hiện tại Tôn Phi có thể xác định, thạch trụ thần bí trong cơ thể mình và “Thiên Không Chi Thành” có liên hệ khó có thể phân cách, thậm chí có thể nói thạch trụ thần bí là bộ phận trọng yếu nhất của “Thiên Không Chi Thành”, là đầu mối điều khiển cả tòa cự thành.
Hơn nữa rất hiển nhiên, tòa cự thành thần thoại này còn có rất nhiều công năng thần kỳ mà chính mình còn chưa phát hiện.
Pháo đài vô địch trong truyền thuyết, không thể chỉ có năng lực ẩn hình mà thôi.
Lại hao tốn một ít thời gian để dò xét “Thiên Không Chi Thành” một phen, sau khi không có phát hiện dị trạng gì, tính toán thời gian mình “Biến mất” đã không ngắn, sợ mọi người trong Hương Ba thành lo lắng, Tôn Phi rời khỏi đây, trực tiếp hướng về Hương Ba thành chạy như bay.
Bóng đêm hắc sắc, trong lòng Quốc Vương Bệ Hạ còn đang suy nghĩ kế hoạch kế tiếp.
Trong lúc vô ý quay đầu lại, Tôn Phi chợt thấy từng ngọn núi đột ngột mọc lên từ mặt đất.
- Di? Mấy ngọn núi đây…
Tôn Phi đột nhiên phát hiện, giữa Hương Ba thành và “Thiên Không Chi Thành” đột ngột mọc lên từng ngọn núi rải rác, như từng chuôi kiếm đâm lên trời cao, không nhiều không ít, vừa tròn mười hai tọa.
Đối với kế hoạch của Tôn Phi mà nói, đó là một con số hoàn mỹ.