Quốc Vương Vạn Tuế (Dịch Ful)

Chương 709 - Chương 605: Kế Hoạch Điên Cuồng

Quoc vuong van tue Full
Chương 605: Kế Hoạch Điên Cuồng
 

Màn đêm buông xuống, hắc ám nồng đậm bao phủ Song Kỳ thành khiến người ta cảm thấy hít thở không thông.

Tình huống tựa hồ có chút quỷ dị.

Nửa tháng trước đại quân Ajax rút lui khỏi Song Kỳ thành, chiến sự tàn khốc đã kết thúc, hơi mù chiến tranh bao phủ trên bầu trời Song Kỳ thành đã được giải trừ, theo lý mà nói, Song Kỳ thành phải khôi phục lại nhịp độ sinh hoạt bình thường, lúc này coi như là trình độ ma pháp đèn đuốc sáng còn kém Hương Ba thành, nhưng ít ra cũng có thể tràn đầy không khí ồn ào náo nhiệt.

Ở đây dù sao cũng là cự thành đệ nhất phía Tây Bắc đế quốc Zenit.

Thế nhưng tràng diện trước mắt lại khiến cho Tôn Phi đang đứng bất động trong hư không cảm thấy một tia hoang mang.

Khoảng cách giữa Song Kỳ thành và Hương Ba thành là bảy, tám trăm dặm, đối với người thường mà nói, chỉ sợ lộ trình phải hơn mười ngày mới tới nơi, thế nhưng đối với cường giả như Tôn Phi mà nói, chỉ cần đến vài chục phút mà thôi, coi như là không sử dụng “Loạn Thế Vương Tọa”, tốc độ của kiếm cánh bạch ngân cũng như lưu quang, rất nhanh Tôn Phi đã từ “Ngũ Kiếm Thiên Phong” đi tới bầu trời Song Kỳ thành.

Tính từ lúc bắt đầu đến bây giờ cũng chỉ tốn hơn bốn mươi phút mà thôi.

Dựa theo lý giải khi trước của Tôn Phi với Song Kỳ thành, trừ khi chính thức cấm đi lại vào ban đêm, bằng không lúc này hẳn là thời điểm dòng người đi lại trên đường đông như mắc cửi, đèn đuốc sáng trưng, thế nhưng Song Kỳ thành lúc này lại là một mảnh tĩnh mịch.

Lác đác có vài ngọn đèn phát sáng, phần lớn đều là trong quân doanh và một ít kiến trúc chủ đạo trong thành truyền ra, trên đường cái không có bất cứ một thân ảnh nào, cát vàng nhẹ nhẹ bay, phảng phất như biến thành một tòa quỷ thành trống không.

Trong không khí tràn ngập vị đạo máu tanh.

Tôn Phi mơ hồ có thể cảm nhận được, bầu trời tòa thành này thậm chí có từng sợ linh khí oán độc, quanh quẩn bốc lên từ đâu đó.

- Đây là có chuyện gì? Lẽ nào...

Tôn Phi cau mày lại, suy nghĩ một chút, thân hình lóe ra một cái, không tiếng động lao xuống quân doanh trú quân Song Kỳ thành, trước tiên hắn muốn tìm được đám người Ribery, hỏi rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

...

...

Song Kỳ thành, bên trong đại doanh trú quân.

Gió lạnh thê lương thổi qua, từng sợi yên khí bay lượn trong không trung.

Hai bên hàng rào đại doanh, hỏa diễm từ những chậu than hồng nhấc lên thật cao, vù vù rung động trong gió, tựa hồ tùy thời đều có thể tắt, từng sợi hỏa tinh từ than lửa thổi lên, bay lượn khắp nơi.

Nương theo ánh hỏa quang yết ớt có thể thấy được, không biết từ khi nào hai bên đại doanh tạo nổi lên hai mươi mộc trụ dài đến mười thước, mỗi cây trụ đều giam ít nhất ba, bốn cỗ thi thể, ở trong gió phiêu đãng qua lại, diện mục kinh người, đầu lưỡi thè dài ra, rõ ràng cho thấy lúc sinh tiền bị treo cổ ở nơi này đến chết, những thi thể này trên người mặc trang phục quân đội, còn chưa bắt đầu hư thối, mới chết đi bốn, năm ngày mà thôi.

Mà bốn phía đại doanh có đại đội quân sĩ mặc thiết giáp bày sẵn trận địa đón địch, còn có quân sĩ đi lại tuần tra, trên thân mang theo khí tức xơ xác tiêu điều, thời thời khắc khắc giám thị đại doanh.

Trong vòng đại doanh, tất cả trú quân Song Kỳ thành đều bị yêu cầu nghỉ ngơi, trong doanh trướng không được bén lửa chậu than.

Quang diễm ngân sắc chợt lóe, thân hình Tôn Phi xuất hiện ở cửa doanh.

Ngẩng đầu nhìn thi thể binh sĩ bị treo ở đó, Quốc Vương Bệ Hạ cau mày, một cỗ hoang mang và tức giận bắt đầu tràn ngập trong lòng, bời vì trong số người chết có người hắn nhận ra, là Chiến Sĩ đã từng biểu hiện phi thường dũng cảm trong lúc thủ thành Song Kỳ thành, còn được chính mình khen người, nhưng không biết vì sao vi phạm quân kỷ gì, lại trực tiếp bị treo cổ?

Trong lòng mang theo nghi hoặc, hắn bước từng bước vào trong quân doanh.

Thiết giáp leng keng rung động, đao thương ở trong màn đêm lóe ra hàn quang, nhiều đội binh sĩ thiết giáp không ngừng đi qua, nhưng coi như là gặp Tôn Phi bên người đều không thể phát hiện ra, thực lực của Quốc Vương Bệ Hạ đã xa xa vượt ra khỏi phạm trù cường giả, một cỗ lực lượng vô hình không ngừng nhộn nhạo bên người, cắt đứt mọi tầm nhìn và nhận biết xung quanh.

Tinh thần lực vô biên bắn ra như thủy triều, Tôn Phi bắt đầu tìm kiếm Franck Ribery.

Thế nhưng sau một hồi lâu, Quốc Vương Bệ Hạ kinh ngạc phát hiện, vị quân đoàn trưởng trú quân này thế nhưng không ở trong đại doanh.

...

...

Trong doanh trướng người đứng đầu hiện tại.

Bởi vì không có chậu than, hắc ám đáng sợ cắn nuốt tất cả, chỉ có vài đạo tiếng thở.

Trên chỗ ngồi giữa doanh trướng, con mắt của trung đội trưởng trú quân Song Kỳ thành Fernando Gago như chim ưng lóe ra hàn quang phẫn nộ giữa ban đêm.

Trước đây không lâu, hắn được Hương Ba Vương Alexander ngợi khen thưởng cho một quyển bí tịch đấu khí, mấy ngày nay chuyên cần khổ luyện, một thân thực lực rốt cục tấn chức tứ Tinh cấp, lúc này coi như là một vị tướng có thực lực không sai, có thể nhìn thấy vật trong bóng đêm, vì vậy mặc dù không thắp đèn cũng có thể nhìn thấy thần sắc bi thương của những đồng bạn đang ngồi xung quanh.

- Mọi người nói xem, chúng ta nên làm gì bây giờ? Đại nhân đã bị mời đi tròn ba ngày, đến bây giờ còn không có một chút tin tức, chỉ sợ lành ít dữ nhiều, đám tạp chủng ghê tởm, vây đại doanh, không cho chúng ta đi tìm hiểu tin tức, lẽ nào chúng ta cứ như vậy ngồi chờ chết? Các vị ở đây đều là chiến hữu, huynh đệ mà Frank đại nhân ngày thường tín nhiệm nhất, thời khắc nguy nan, chúng ta phải làm gì đó chứ!

Mâu quang của Gago đảo qua mặt những đồng bạn, âm thanh trầm thấp, rõ ràng đè nén lửa giận trong lòng mình.

- Hôm nay đại doanh bị phong tỏa, đặc sứ quân bộ không cho bất luận kẻ nào đi ra ngoài, bằng không giết chết không cần luận tội, ài... Karen... Lúc chiến đấu là Chiến Sĩ dũng mãnh cỡ nào, cũng bởi vì muốn lén ra ngoài tìm hiểu tin tức của Frank đại nhân mà bị đám cẩu tạp chủng kia treo cổ chết... Nếu thật sự không được, chúng ta làm phản, giết sạch đám tạp toái kia, cứu đại nhân...

- Đúng, Fernando, ngươi nói một câu, ta nghĩ tất cả huynh đệ đều nguyện ý làm, giết sạch bọn chúng, đừng tưởng trú quân chúng ta dễ bị khi dễ như vậy!

- Đúng vậy, chó chết, lũ súc sinh, thời điểm chúng ta đổ máu, đổ mồ hôi bảo vệ Song Kỳ thành thì lũ quý tộc tạp toái chết tiệt đó đang làm gì?

- Phi, bọn chúng đã chiếm đoạt hết tất cả quân công của huynh đệ chúng ta, còn muốn vu khống Alexander đại nhân mưu nghịch phản quốc và cấu kết với người Ajax, thật sự chó má, lại mượn cớ nghiêm hình bức cung, bức tử bao nhiêu huynh đệ chúng ta như vậy...

- Thật sự là làm trái tim người ta băng giá a, các huynh đệ tốt của chúng ta, không có chết ở trên chiến, không có chết dưới loan đao của sa quỷ Ajax, nhưng lại chết trong tay cái gọi là người một nhà, đây quả thực là sỉ nhục, chúng ta thủ thành chiến đấu anh hùng, nhưng đổi lại chúng ta rơi vào cục diện thế nào? Ta xem, cái gì mà đặc sứ quân bộ Mathijsen chó má kia chính là không để cho chúng ta đường sống, rõ ràng là muốn giết chết chúng ta, không bằng chúng ta phản, chỉ bằng những tên tạp ngư kia, không đến nửa giờ, chúng ta có thể giết sạch bọn chúng!

- Giết bọn chúng, giết đến phủ thành chủ, cứu đại nhân Ribery ra!

Trong đại trướng ai nấy đều phẫn nộ, mọi người đè chuôi kiếm bên hông, trên mặt lộ ra thần sắc điên cuồng, chỉ cần suy nghĩ một chút tạo ngộ của bọn họ trong mấy ngày nay, lửa giận trong lòng mỗi người đều đủ để thiêu đốt toàn bộ cự thành, ai cũng không nghĩ tới, vốn bọn họ là anh hùng thắng lợi thế nhưng lại bị đối đãi như tội phạm ác đồ.

Thấy đồng bạn rống giận khiến Gago chỉ cảm thấy nhiệt huyết trong lòng mình không ngăn được mà sôi trào.

Hắn cầm chuôi kiếm bên hông, có một loại xung động sẽ lập tức rút bảo kiếm, lao ra khỏi doanh trướng thổi kèn lệnh chiến, tập hợp trú quân, giết ra ngoài để cứu quân đoàn trưởng đại nhân Ribery, rửa sạch ngược đãi và sỉ nhục mấy ngày nay mà bọn họ phải chịu...

Thế nhưng ngay trong nháy mắt cuối cùng, hắn không thể không ngạnh sinh kiềm chế xung động điên cuồng như vậy xuống.

- Chúng ta thật sự có thể giết sạch những tạp toái này, có thể cứu Ribery đại nhân ra, thế nhưng, sau khi cứu ra thì làm sao bây giờ? Thực sự phản loạn đế quốc? Làm như vậy chúng ta không thể thừa nhận được hậu quả, chỉ cần đại quân bình định của đế quốc đến.... Không, căn bản là không cần phái đại quân đến, chỉ cần bọn Kỵ Sĩ điện Tài Quyết vừa đến, chúng ta sẽ tan tác... Chúng ta coi như là chết trận cũng không sao cả, thế nhưng, chẳng lẽ muốn hai vạn huynh đệ trong quân doanh cũng phải chôn cùng với quyết định điên cuồng của chúng ta ngày hôm nay hay sao?

Gago mang vẻ mặt buồn khổ, khó khăn nói.

Những lời này tựa như khối hàn băng vạn năm, rơi vào trong lòng mỗi người, để cho ngọn lửa phẫn nộ trong lòng họ từng chút từng chút đè xuống, quân bộ đế quốc cường đại khó có thể chống lại khiến tất cả mọi người cảm nhận được khuất nhục và tuyệt vọng.

- Vậy ngươi nói làm sao bây giờ? Lẽ nào chúng ta lẳng lặng ngồi ở chỗ này, một chút sự tình cũng không làm? Frank đại nhân, hắn...

- Không, chúng ta đương nhiên phải làm một sự tình.

Con ngươi của Gago lóe ra mâu quang mạo hiểm và điên cuồng, hạ giọng, nhìn sắc mặt mọi người, chậm rãi nói:

- Không cần liên lụy đến hai vạn huynh đệ, mấy người chúng ta, thực lực đã đủ, đợi lúc đêm khuya, thời điểm đám tạp toái kia chậm trễ, chúng ta len lén chạy ra ngoài, giết vào phủ thành chủ, chém giết đặc sứ chết tiệt kia và thành chủ, đem Ribery đại nhân cứu ra ngoài, sau đó rời khỏi Song Kỳ thành... Làm như vậy, tính nguy hiểm lớn hơn một ít, các ngươi có dám hay không?

- Được, ta đây nghe lời ngươi, cứ làm như thế!

- Không sai, biện pháp này tốt, vì Ribery đại nhân, coi như là thiên đao vạn quả, ta cũng sẽ không tiếc mà liều mạng!

- Không thành vấn đề, ta cũng đã sớm không nhịn được rồi!

Bất quá cũng có người đưa ra nghi vấn;

- Đợi sau khi cứu đại nhân ra, kế tiếp chúng ta nên làm gì bây giờ? Chuyện này nhất định sẽ kinh động đến Kỵ Sĩ điện đế quốc, đến lúc đó kỵ sĩ Tài Quyết xuất động điều tra, chúng ta không có chỗ ẩn thân, trước hết nên tìm một nơi thật tốt mới có thể động thủ, không thể hành sự lỗ mãng!

Trên mặt Gago lộ ra dáng tươi cười.

- Điểm này, ta đã sớm nghĩ đến, sau khi cứu Ribery đại nhân, chúng ta lập tức suốt đêm cuồn cuộn đến Hương Ba thành tìm Alexander đại nhân nương tựa, Hương Ba Vương là người có tình có nghĩa, cũng rất cởi mở với Ribery đại nhân, thực lực siêu tuyệt, chỉ có hắn mới không sợ Kỵ Sĩ điện đế quốc truy tra!

Những lời này được đại đa số mọi người gật đầu đồng tình.

Đích xác, tựa hồ chỉ có ở phía sau thân ảnh nam nhân kia mới khiến người ta có cảm giác an toàn.

Bình Luận (0)
Comment