Quốc Vương Vạn Tuế (Dịch Ful)

Chương 720 - Chương 616: Giết Đi Đế Đô

Quoc vuong van tue Full
Chương 616: Giết Đi Đế Đô
 

Mathijsen nghe vậy, cả người run lên, trong mắt hiện lên một cỗ tuyệt vọng, khẽ cắn môi, trở tay một chưởng hướng về phía ót chính mình.

Hắn đúng là muốn tự sát.

Thật sự nhìn tràng diện Thủ hộ giả Delixi bị Tôn Phi dằn vặt khiến hắn bị dọa sợ, triệt để mất đi dũng khí sống sót, so với dằn vặt kinh khủng tới cực điểm, không bằng chính mình tự sát còn đỡ hơn.

Thế nhưng…

- Hừ? Hiện tại sợ? Bản Vương không cho ngươi chết, ngươi sẽ không chết!

Trong tiếng hừ lạnh, ánh mắt Tôn Phi đảo qua, trong nháy mắt nghiền áp thực lực cảnh giới Nguyệt cấp, khí cơ tập trung trên thân hắn, thân thể Mathijsen cứng đờ, động cũng không thể động, bàn tay ở cách ót không đến năm phân thì cứng đờ, muốn chết cũng không xong.

- Ngươi…Alexander, ngươi quá tàn bạo, ngươi không phải là ngươi, chính là ma quỷ!

Mathijsen mang vẻ mặt oán độc hét lên.

- Chỉ có ma quỷ hóa thân mới có thể trấn áp thân là ma quỷ các ngươi. Thế nào? Cảm thấy cách làm của ta vô nhân đạo, ta nghĩ, mười chín vị Chiến Sĩ đế quốc chết thảm lúc trước cũng từng chất vấn qua các ngươi như vậy, tiếng kêu thảm của bọn họ vẫn quanh quẩn âm trầm trong đại điện, ngươi không nghe được sao? Khi ngươi dùng thủ đoạn tàn nhẫn nhất, thời điểm ngươi hành hạ đến chết mười chín vị Chiến Sĩ trung thành nhất, vì sao ngươi không cảm thấy mình tàn bạo?

Nói đến đây, ánh mắt Tôn Phi dường như lưỡi dao sắc bén nhìn chằm chằm mặt Mathijsen khiến hắn cứng họng không nói được gì, lúc này mới trào phúng tiếp tục cười nói:

- Nếu như lúc đó các ngươi cho mười chín vị Chiến Sĩ một cái chết thống khoái, để cho bọn họ không cần phải sống dằn vặt, hiện tại có lẽ ta cũng sẽ cho ngươi một cái chết thống khoái, thế nhưng…Thế nhưng ngươi bây giờ đã không còn tư cách yêu cầu cách chết!

Trong mắt Mathijsen toàn bộ đều là vẻ tuyệt vọng.

Tôn Phi cũng không để ý đến hắn nữa.

Ánh mắt của Quốc Vương Bệ Hạ đảo qua một lượt những người trong đại điện, dừng một chút, nhìn Ribery nói:

- Frank, hai người ngươi và Arthur lập tức trở về đại doanh trú quân, trước hừng đông khống chế Song Kỳ thành, đem những tạp toái những ngày nay dính máu của các huynh đệ, từng tên toàn bộ đều tìm ra, tiến hành phán xét tội ác, nhất định phải bị trừng phạt nghiêm khắc, trước khi mệnh lệnh mới của quân bộ đế quốc đến, tất cả Song Kỳ thành phải do ngươi nắm trong tay!

- Tuân mệnh, đại nhân!

Cõi lòng Ribery đầy cảm kích kính chào một cái theo nghi thức quân đội, nhìn một chút những người trong đại điện, do dự nói:

- Đại nhân, vậy bọn họ…

- Đầu đảng tội ác đều đã đền tội, bọn họ đều bị ta phế bỏ tu vi đấu khí, từ nay về sau trở thành người bình thường, sai người đưa bọn họ đuổi về quân đoàn “Lôi Thần Chi Tiên” đi…Về phần nhóm quý tộc độc ác, ngươi và các tướng sĩ trú quân sau khi thương nghị thì tự mình xử lý đi!

- Vâng, đại nhân!

Ribery mang theo Arthur hướng về phía cửa đại điện đi tới, đi vài bước đột nhiên ý thức cái gì, xoay người hỏi:

- Đại nhân, vậy ngài…

- Ta muốn đi đế đô một chuyến, gặp vị đế quốc quân thần điện hạ kia…

Mâu quang Tôn Phi lóe ra thanh lãnh kiên định, hiển nhiên đã sớm đưa ra quyết định như vậy.

- A? Ngài đi đế đô? Đây…Có đúng hay không có chút không thích hợp, dù sao…dù sao…

Ribery nghe vậy thất kinh.

Ngày hôm nay ở Song Kỳ thành Alexander đại nhân đã huyên náo khá lớn, truyền tới đế đô chỉ sợ là nhấc lên một hồi sóng gió, còn không biết quân bộ đế đô và những tập đoàn quý tộc còn làm ra cái dạng phản ứng lôi đình gì, nghĩ đến cũng là một lần sơn hô biển gầm.

Vốn Ribery đã quyết định chủ ý, sau khi trở lại đại doanh trú quân, không tiếc máu chảy thành sông cũng phải đem toàn bộ người biết chuyện ngày hôm nay giết sạch, sau đó chính mình nhận tất cả tội danh, giải vây giúp Tôn Phi, lúc này nghe Tôn Phi nói muốn chủ động đi đến đế đô, nhất thời lo lắng không thôi.

Dù sao đế đô là trung tâm đế quốc Zenit, so với thành nhỏ biên giới như Song Kỳ thành thì nơi nào cũng là thủ vệ sâm nghiêm, cao thủ nhiều khôn xiết, là nơi đại quân tinh nhuệ nhất đế quốc đóng quân, bên trong thành ma pháp trận và ma pháp tháp san sát như rừng rậm, các loại thế lực thủ vệ cô cùng đáng sợ, lại có cường giả như Yashin đại đế tọa trấn, tuy nói như mặt trời sắp lặn thế nhưng vẫn không thể khinh thường.

Alexander đại nhân đi chuyến này, nếu như nháo lên, chỉ sợ dữ nhiều.

Tôn Phi thế nào lại không biết tâm tư của hắn, thấy thế cười nói:

- Ngươi yên tâm, ta tự có chừng mực, không có bất cứ vấn đề gì. Lúc này đây ở thế phải làm, người gây sự là đại hoàng tử, nếu ta không làm một ít phản kích, hắc hắc, vị quân thần này của chúng ta còn thật sự cho rằng Bản Vương sợ hắn, khó bảo toàn sau này không phát sinh chuyện như hôm nay, ngày hôm nay vừa hay triệt để loại trừ mối họa này.

Ribery há hốc mồm, đã mơ hồ đoán được ý nghĩ của Tôn Phi càng là giật mình hơn.

Thế nhưng hắn biết mình không khuyên được Hương Ba Vương, cũng không tiếp tục khuyên nữa, suy nghĩ một chút, uyển chuyển nói:

- Đại nhân người mệt mỏi cả đêm, hà cớ gì không nghỉ ngơi một ngày, sáng mai từ trong trú quân ta chọn ra mọt đội thám báo tinh nhuệ, hộ tống đại nhân ngài đi…

- Không cần, ta đi một lát rồi về.

Lời còn chưa dứt, một đôi kiếm cánh bạch ngân đã xuất hiện sau lưng Tôn Phi, một tay nắm tên đặc sứ quân bộ Mathijsen còn đang ngây ngốc một chỗ, thân hình lóe lên liền hóa thành một đạo lưu quang ngân sắc, bay lên tầng mây.

Trong giây lát, tiếng xé gió bén nhọn truyền đến, nháy mắt đã tiêu thất tại phía chân trời, nhanh đến cực điểm, trên bầu trời đêm còn lưu lại một đạo dấu vết bạch ngân thật lâu, phảng phất như vòm trời bị cắt đứt ra một đạo vết thương vậy.

Ribery há hốc mồm, lời còn chưa nói xong.

Trải qua chuyện ngày hôm nay, vị tướng lĩnh ưu tú đóng quân nơi biên cảnh bắc cương đột nhiên phát hiện, đây mới là lần đầu tiên thấy rõ ràng mặt của Hương Ba Vương.

Một vương giả tự do tự tại như vậy, căn bản chính là thần long bay lượn trên chín tầng trời, đại hoàng tử đế quốc Arshavin mặc dù đối với nhiều người là cao không thể chạm, thế nhưng ở trước mặt Hương Ba Vương, bất luận là thực lực, nhãn giới hay là ý chí vẫn còn kém quá xa, hai ngươi căn bản là đối thủ không cùng một cấp bậc.

- Có lẽ ở trong vòng đế quốc chỉ có Yashin đại đế lúc toàn thịnh năm đó mới có thể thực sự áp chế vị Quốc Vương trẻ tuổi này đi?

Ribery nhìn lên bầu trời đêm, từ trên thân móc ra miếng huân chương anh hùng, một lần nữa nhét vào trong tay thân binh trẻ tuổi Arthur, nặng nề mà vỗ vai Chiến Sĩ tuổi trẻ mà lại dũng cảm này, cũng không nói thêm gì.

- Ngươi thế nhưng thực sự muốn đi đế đô? Ngươi cái kẻ điên này, ngươi đây là đi tìm chết! Ha ha ha, cũng tốt, đại hoàng tử điện hạ sẽ phái người xé nát ngươi!

Mathijsen bị Tôn Phi nắm trong tay như một con gà, hoàn toàn không thể động đậy, cúi đầu nhìn lại, núi rừng nhanh chóng lùi lại phía sau, bên tai là tiếng xé gió bén nhọn.

Phi hành trên cao là độc quyền của cường giả Nguyệt cấp.

Nếu không phải là có vòng bảo hộ ngân sắc đem tất cả sóng xung kích chắn bên ngoài, lấy thực lực đáng thương cảm ngũ Tinh cấp trung giai của Mathijsen chỉ sợ sớm đã bị nghiền nát thành mảnh vỡ.

Dần dần, đặc sứ quân bộ Mathijsen bất khả tư nghị phát hiện, Hương Ba Vương đáng chết này đúng thật là hướng về phương hướng đế đô Saint Petersburg mà đi, vừa khiếp sợ vừa không khỏi mừng thầm, trong miệng không ngừng phát ra nguyền rủa độc ác.

Ai biết Tôn Phi căn bản không thèm nhìn hắn cái nào, cứ thế nhìn thẳng.

Khoảng chừng ba mươi phút qua đi, đại địa phía dưới bắt đầu truyền đến hỏa quang lấm tấm, tiếp thep là đường chân trời xa xa hiện lên ánh sáng chấm dứt màn đêm liên miên không dứt, phảng phất như toàn bộ quần tinh tụ tập tới chỗ này, đẹp đẽ mỹ lệ chiếu sáng nửa bầu trời, một cỗ quý khí đẹp đẽ uy nghiêm khó có thể hình dung trước mặt.

Đế đô Saint Petersburg, cuối cùng đã tới!

Trong màn đêm, Saint Petersburg có vẻ bao la hùng vĩ, an tường bình tĩnh làm người ta say mê.

Tôn Phi không có giảm tốc độ, dường như lưu tinh từ chín tầng mây đáp xuống, kiếm cánh ngân sắc thật lớn cắt đứt trời cao mang theo một vệt sáng thật dài giống như sao chổi, hướng về phía đế đô lao xuống.

Dưới bóng đêm, hai trong mắt Quốc Vương Bệ Hạ tỏa ra quang huy sáng quắc, sát cơ nghiêm nghị.

Bình Luận (0)
Comment