Quốc Vương Vạn Tuế (Dịch Ful)

Chương 719 - Chương 615: Đến Phiên Ngươi

Quoc vuong van tue Full
Chương 615: Đến Phiên Ngươi
 

Tôn Phi vừa dứt lời, khuôn mặt xấu xí của Delixi nhất thời co quắp lên.

Đôi mắt luôn lóe ra điên cuồng biến thái lúc này cũng xuất hiện thần sắc sợ hãi sâu sắc, rất hiển nhiên, vị thủ hộ giả nguyên lão viện có sở thích biến thái lột da người này đối với việc tự mình trải nghiệm tựa hồ không có gì là hứng thú.

- Tạp toái, thì ra ngươi cũng sợ? Ta còn tưởng rằng ngươi biến thái như vậy, nhất định sẽ tự mình trải nghiệm loại cảm giác này.

Tôn Phi bước từng bước một tới gần, dùng ngôn ngữ không chút lưu tình kích thích thần kinh đối thủ, đây là một loại dằn vặt vô hình, Tôn Phi chính là muốn tên tạp toái này phải chìm đắm trong sự sợ hãi vô tận.

Tất cả đều ở trong lòng bàn tay Quốc Vương Bệ Hạ.

Thời điểm ngay khi Tôn Phi sắp tới trong vòng ba thước gần Delixi, dị biến đột nhiên nổi lên…

Delixi hiện lên vẻ mặt dữ tợn, hắn đột nhiên giơ tay lên, một đạo kiếm khí kim sắc nhanh như lưu tinh, mang theo một loại sát cơ mà ngôn ngữ khó có thể hình dung, cả phòng phát lạnh, từ quyển trục trong tay hắn bắn ra như bão tố, nhanh như huyễn ảnh hướng về phía trán Tôn Phi bắn nhanh.

Hư không nhanh chóng bị cắt ra những khe nứt.

Đạo kiếm khí kim sắc này cực kỳ sắc bén, xa xa vượt qua đẳng cấp thực lực của Delixi.

Khuôn mặt xấu xí của hắn lộ ra điên cuồng mà đắc ý nhe răng cười kinh tởm.

Sợ hãi, uể oải khi trước đều là hắn giả vờ mà thôi, hắn muốn cho Hương Ba Vương đại ý khinh địch, trong lúc đối thủ không hề phòng bị liền ra một kích trí mạng.

Trong nháy mắt này, Delixi phảng phất như đã thấy biểu tình kinh ngạc của Hương Ba Vương sau khi bị kiếm khí kim sắc xuyên thủng đầu.

Đây là kiếm khí tới từ Yashin đại đế, lực lượng tối cường đại.

Hắn tuyệt đối tin tưởng, kiếm khí này đểu để đánh bại bất cứ địch nhân nào.

Thế nhưng, sự thực tựa hồ vĩnh viễn đều làm người ta tuyệt vọng so với huyễn tưởng.

Ngay trong nháy mắt Delixi nhe răng cười, khóe miệng Tôn Phi cũng hiện ra một tia thần thái đùa cợt.

Chỉ thấy Quốc Vương Bệ Hạ nhẹ nhàng duỗi tay ra đã đem kiếm khí đại biểu cho vô địch trong đế quốc kẹp giữa hai ngón tay, kiếm khí chỉ là khẽ run lên, cũng khó có thể tiếp tục tiến lên được nữa, thậm chí ngay cả cọ xát da thịt của Tôn Phi một chút cũng không được, kiếm khí kim sắc bắt đầu tiêu thất, từng chút từng chút biến mất trong không khí.

Hai mắt Delixi trợn trắng như cá chết. Mà trên mặt của hắn cũng không còn một tia huyết sắc.

- Không có khả năng! Đây…Làm sao có thể? Lẽ nào lực lượng của Hương Ba Vương, thế nhưng…thế nhưng đã vượt qua Yashin đại đế?

Kết quả như vậy quả thực khiến hắn kinh hãi gần chết, nghẹn họng nhìn trân trối, khó có thể tin được, một đạo thủ đoạn bảo mệnh cuối cùng trên thân bị Hương Ba Vương hời hợt phá giải, sợ hãi chân chính ào tới như thủy triều vô tận cuồn cuộn, thân thể hắn bắt đầu không thể ngăn được mà run rẩy.

- Ngu xuẩn, thật sự quá ngu xuẩn! Sự ngu xuẩn của ngươi cũng không kém so với khuôn mặt xấu xí làm người ta buồn nôn, ta vừa mới nói qua, bốn này trước đã thu thập qua một tên tạp toái tự xưng là Thủ hộ giả nguyên lão viện, ngươi là kẻ thứ hai, kiếm khí như thế cũng là lần thứ hai xuất hiện, ngươi nghĩ rằng ta không có một chút phòng bị nào sao?

Tôn Phi từ trên cao nhìn xuống, khuôn mặt mang sát ý, giọng điệu mỉa mai nói:

- Thế nào? Đây là giãy dụa cuối cùng của ngươi sao? Nếu như không còn thủ đoạn nào khác, vậy ngươi tự trải nghiệm đi, bắt đầu a!

Lời nói băng lãnh, sát cơ dày đặc khiến Delixi như rơi vào hầm băng, cả người đều run rẩy.

Ngoài ý muốn lại xuất hiện lần nữa.

Hắn đột nhiên xoay người quỳ trên mặt đất, giống như thành chủ lúc trước, bang bang dập đầu rối rít, nước mắt nước mũi tràn lan, sợ hãi vạn phần cầu khẩn:

- Không, đừng có giết ta, Alexander Vương cao quý, là dũng sĩ chư thần sủng ái, ta nguyện ý hôn giày của ngài, nguyện ý trở thành người hầu đê tiện nhất, ta nguyện ý vì ngài mà chiến, ta có thực lực Nguyệt cấp, ta là một nô bộc có giá trị, chỉ cần ngài nguyện ý tha thứ, từ nay về sau, dù có đổ máu, ý nguyện của ngài chính là sứ mạng của ta!

Tôn Phi sửng sốt, khóe miệng chợt hiện lên một tia trào phúng.

Nghe đâu rất nhiều người biểu hiện vô cùng hung tàn làm người ta sợ hãi kỳ thực bên trong xương cốt ngược lại lại vô cùng nhát gan, Delixi không thể nghi ngờ chính là loại người này, lấy tôn nghiêm thực lực Nguyếp cấp lại bị sợ đến dập đầu cầu xin tha thứ, kêu rên cầu xin thương xót, thật sự là quá châm chọc.

Tôn Phi đột nhiên tràn đầy ác cảm với cái gọi là nguyên lão viện đế quốc.

- Không, cầu xin ngài, cầu xin ngài, Alexander Vương vĩ đại, cầu xin ngài đại phát từ bi!

Delixi tựa hồ đã dự cảm điều không ổn, sợ hãi vô tận cắn nuốt tâm lý biến thái của hắn, quỳ trên mặt đất điên cuồng mà cầu xin tha thứ.

Tôn Phi nhìn tên mặt xấu dưới chân một chút, vẻ chán ghét chợt lóe rồi biến mất, cuối cùng nhẹ nhàng mà lắc đầu.

- Xin lỗi, đối với ngươi, không có từ bi!

Lời còn chưa dứt, không đợi Delixi nói gì nữa, một cỗ lực lượng vô hình đem hắn lăng không nhiếp lên làm hắn không thể giãy dụa, sau đó da trên thân vị cường giả Nguyệt cấp này bắt đầu từng tấc từng tấc rơi xuống, giống như là lớp sơn cũ kỹ trên bức tường bị bóc ra, hay như thịt gà nấu chín quá bị lột da, cỗ lực lượng vô hình từng chút từng chút rơi xuống.

Tiếng kêu rên như giết lợn nhất thời vang lên toàn bộ đại điện.

Xa xa, dưới sự nâng đỡ của Ribery, thân binh trẻ tuổi Arthu đã chậm rãi khôi phục, đôi mắt rốt cục phóng ra từng đạo thần sắc, hai hàng nước mắt nóng hổi từ hốc mắt chảy xuống, trong miệng phát sinh một trận tiếng khóc “Ô ô ô ô” thâm trầm bi thống, hắn chậm rãi quay đầu nhìn mười chín đống thịt lờ mờ cách đó không xa, bi thống trong lòng khó có thể ức chế được nữa, lên tiếng khóc rống lên.

Thù của các huynh đệ, rốt cục đã báo!

Deli, Goosen, John, George, Mueller…Các huynh đệ, các ngươi thấy chưa? Alexander đại nhân đã báo thù cho chúng ta, chết tiệt…ác nhân kia rốt cục cũng phải nhận hạ tràng mà hắn nên nhận…Các huynh đệ của ta a, các ngươi…ngủ yên!

Tiếng khóc thê lương khiến tâm Tôn Phi vô cùng đau đớn.

Ánh mắt Quốc Vương Bệ Hạ thủy chung đều là băng lạnh, không có một chút thương hại.

Toàn bộ quá chừng giằng co vài chục phút, da trên thân Delixi từng chút từng chút bị rơi xuống, máu tươi từ cơ thể lõa lồ rỉ ra, rất nhanh cả người hắn liền trở thành huyết nhục lờ mờ, toàn thân cao thấp chỉ có đôi mắt hoàn chỉnh, tròng mắt trắng đen phân minh kịch liệt chuyển động giãy dụa, một bên không ngừng mà kên rên, một bên lộ ra thần sắc oán độc âm ngoan vô hạn.

- Thế nào? Cảm giác có đẹp giống như ngươi nghĩ không?

Tâm Tôn Phi hàn lãnh như băng vạn năm, không có một chút rung động, chậm rãi nói:

- Nói thật đúng là xin lỗi, dù sao ta cũng là lần đầu tiên, thủ pháp của ta không thể tinh thuần bằng ngươi, vì vậy có thể có một chút da không lột đến, không giống ngươi có thể lột ra một tấm da người hoàn chỉnh!

Những người khác trong đại điện, toàn bộ đều lộ ra thần sắc kinh hãi gần chết.

Giờ khắc này, thân ảnh Hương Ba Vương quả thực giống như ma quỷ tới từ địa ngục, quá mức đáng sợ!

Bất luận là ai phải là kẻ địch với người như vậy, tuyệt đối là ác mộng cả đời!

- Bất quá, ngươi yên tâm, kỹ thuật học hỏi của ta cũng rất tốt, Frank mất đi mười chín vị huynh đệ, đế quốc mất đi mười chín Chiến Sĩ anh dũng, vì vậy, ta quyết định lột da ngươi tròn mười chín lần, thẳng đến lúc nào ngươi không còn kêu được thì thôi!

Tôn Phi lấy ra một lọ “dược tề khôi phục toàn diện”, từng chút từng chút vẩy vào trong hư không trên cơ thể huyết nhục lờ mờ của Delixi.

Rất nhanh, từng mảng da bị lột ra của tên Delixi bắt đầu từng chút từng chút khôi phục, một lần nữa xuất hiện, thậm chí ngay cả da mặt vốn xấu xí gồ ghề của hắn lúc này thế nhưng trở nên trơn tuột trắng nõn, đây tựa hồ là so với tượng mạo trước khi thụ thương còn anh tuấn hơn.

- Lần thứ hai, bắt đầu!

Âm thanh lãnh khốc của Tôn Phi khiến tất cả mọi người không kìm được mà rùng mình.

Cả buổi tối này, một trong các Thủ hộ giả nguyên lão viện đế quốc, Delixi với thực lực cảnh giới Nguyệt cấp phải chịu tổng cộng mười chín lần lột da, đến cuối cùng thanh âm của hắn đã biến thành tê minh như dã thú, hữu khí vô lực, cả người thần trí hoàn toàn tan vỡ, ở trong hối hận và thống khổ vô tận, kết thúc sinh mệnh tội ác của chính mình.

Mà lúc này đây, Tôn Phi rốt cục cũng chậm rãi áp chế sát cơ trong lòng mình.

Hắn quay đầu nhìn những kẻ khác trong đại điện, ánh mắt rơi vào trên thân đặc sứ quân bộ Mathijsen, mỉm cười, lộ ra răng trắng như tuyết:

- Đến phiên ngươi!

Bình Luận (0)
Comment