Yên lặng!
Yên lặng như chết!
Đelixi đương đương là một trong những thủ hộ giả nguyên lão viện nhưng bị ném trên đất như rác rưởi, tất cả mọi người đều cảm thấy hô hấp có chút khó khăn.
Một cường giả cảnh giới Nguyệt cấp, trong vòng đế quốc chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay mà thôi thế nhưng lại bị đánh bại một cách dễ dàng như vậy, giống như đứa bé ba tuổi đấu với đại lực sĩ, một màn hài kịch như vậy chỉ có thể nói rõ một việc…
Hương Ba Vương, hắn quá mạnh mẽ!
Mạnh đến mức vượt qua cực hạn tưởng tượng của bọn hắn!
Sắc mặt Mathijsen lập tức thay đổi, thân là tướng lĩnh kinh nghiệm chiến trường phong phú, lúc này hắn đã ý thức được, chính mình đã phạm phải một sai lầm lớn, dưới tình huống không biết rõ về Hương Ba Vương, mù quáng lạc quan tin tưởng vào thực lực bên mình, tin tưởng thái quá vào thực lực của Delixi…Hiện tại, Hương Ba Vương như dao thớt, còn mình chính là cá!
Ánh mắt lão giả Alpha lóe ra một tia quang thải hồi hộp, khó có thể che giấu sợ hãi của mình.
Vẻ mặt tên thành chủ đã là tuyệt vọng, sắc mặt tái nhợt, không có một chút huyết sắc, hai chân mềm nhũn quỳ trên mặt đất, bang bang cuống quýt dập đầu rối rít, nói năng lộn xộn cầu khẩn nói:
- Đại nhân…Bệ hạ, tha mạng, ta…Ta là bị bắt buộc, ta cũng không có làm gì…
Ánh mắt Tôn Phi rốt cục dừng lại trên thân hắn.
- Ta không giết ngươi.
Tôn Phi chậm rãi nói.
Nghe vậy, tên thành chủ vui mừng quá đỗi, lại cuống quýt dập đầu:
- Đa tạ bệ hạ, đa tạ đại nhân, đại nhân nhân từ, đại nhân anh minh…
- Ta không giết ngươi, thế nhưng ta sẽ cho ngươi hiểu rõ, thế nào gọi là sống không bằng chết!
Âm thanh Tôn Phi nói lạnh lùng như hàn băng vạn năm, là một người xuyên qua đến dị giới tới nay, Tôn Phi chưa bao giờ phẫn nộ như vậy, tạo ngộ bi thảm trên thân hai mươi danh thân binh khiến Quốc Vương Bệ Hạ quá mức phẫn nộ, nếu như không phải đang cố gắng áp chế chính mình, e rằng toàn bộ chiến đoàn tinh nhuệ Song Kỳ thành đã trở thành từng chồng bạch cốt.
Thân thể mập mạp của tên thành chủ béo nhất thời cứng ngắc ở trên mặt đất.
Tôn Phi chán ghét bắn đầu ngón tay. Một luồng khí tức màu bạch ngân ở dưới ánh đén nở rộ rồi chìm vào trong cơ thể hắn.
Trong nháy mắt điện quang hỏa thạch, tên thành chủ mập giống như là gặp chuyện gì đáng sợ nhất thế gian, kêu lên như lợn bị giết, hiển nhiên là đang trải qua thống khố kinh khủng khó có thể hình dung, toàn thân cao thấp nhanh chóng ướt đẫm mồ hôi, không tự chủ được mà điên cuồng lăn lộn trên mặt đất, giọng khàn đi, âm thanh thảm thiết, tứ chi co quắp, hai mắt trở nên trắng dã, nước mắt nước mũi đều chảy ra giống như là dã thú đang giãy dụa!
- Kế tiếp, là ai?
Ánh mắt Tôn Phi như đao, từng câu từng chữ nói ra như tử thần phán xét.
Tất ở ở đây, vô luận là thực lực cao thấp thế nào, nhất tề đều không thể ngăn chặn được mà rùng mình một cái.
Sau một hồi trầm mặc tĩnh mịch kinh khủng có một tên quan quân tay cầm trường đao, đôi mắt hiện lên một tia hung quang, hét lên một tiếng to, ánh đao lóe ra, hàn quang một mảnh vọt tới hướng Tôn Phi.
Tôn Phi nhẹ nhàng phất tay một cái.
Phanh!
Thực lực quan quân “Thiết Huyết Doanh” này ở tứ Tinh cấp đỉnh phong, ngay cả phạm vị mười thước quanh Tôn Phi còn chưa được tới gần đã bị chấn nổ tung như khí cầu vỡ ra, tàn chi tứ tung.
- Chạy mau, mọi người phân công trốn đi, chạy đi rồi tính, đem chuyện này bẩm báo cho đại hoàng tử điện hạ!
Trong lòng đặc sứ quân bộ Mathijsen đã tuyệt vọng từ lâu, hắn biết ngày hôm nay mình không có khả năng may mắn, sự tình đến bước này, Hương Ba Vương lại là hạng người cuồng vọng không kiêng kỵ gì, căn bản sẽ không để ý tới thân phận đặc sứ quân bộ của hắn, nhất định sẽ giết chết không chút do dự, vì vậy hắn nghĩ tới đầu tiên chính là chạy trốn, lời còn chưa dứt cả người hắn đã lóe ra quang diễm hồng sắc, đấu khí ngũ Tinh cấp trung giai bảo vệ toàn thân, hướng về phía sau thạch điện muốn phá tường mà chạy.
Cùng lúc đó…
Sưu sưu sưu sư, quang diễm bắn ra như bão tố, bóng người lóe lên.
Mọi người ở đây, đại thể đều là hạng người đã trải qua chiến trận, lập tức minh bạch ý tứ của Mathijsen, chạy như bay về bốn phương tám hướng, muốn phân tán chú ý của Tôn Phi.
- Trốn, trốn được không?
Tôn Phi cười nhạt, dậm chân trên mặt đất.
Những bóng người đang chạy như bay, không có một ngoại lệ nào, toàn bộ đều mang sắc mặt tái nhợt rơi xuống đất, miệng phun tiên huyết, vẻ mặt hoảng sợ đến cực điểm, ngay cả Mathijsen cũng không tránh khỏi, không ai có thể chạy thoát được, thực lực chêng lệch như lệch trời, căn bản không đến lượt bọn họ phản kháng!
- Ta nói rồi, ngày hôm nay không ai có thể đi!
Lời của Tôn Phi giống như lời tử thần nỉ non khiến tất cả như rơi vào hầm băng.
Một cỗ lực lượng vô hình khuếch tán ra đem toàn bộ đại điện bao phủ trong đó, không có bất kỳ kẻ nào có thể chạy ra khỏi.
Thực lực tuyệt đối trước mặt, tất cả âm mưu đều là phí công.
- Không, Hương Ba Vương, ngươi không thể như vậy, ta là đặc sứ quân bộ, ta là hoàng thất đế quốc, là sứ giả của Yashin đại đế, ngươi không thể làm như vậy đối với ta…
Rốt cục Mathijsen cũng kinh sợ, kinh khủng vạn phần gầm rú lên:
- Ta sai rồi, ta xin lỗi, ta thực sự sai rồi, thế nhưng mỗi người ở đây đều là quan quân tinh nhuệ của đế quốc, là tương lai của đế quốc, trung kiên với đế quốc…
- Ngươi là tạp toái, các ngươi đều là tạp toái, đám tạp toái đáng chết một vạn lần, các ngươi là sỉ nhục của đế quốc!
Tôn Phi vừa lắc đầu vừa chỉ ra xa xa, nói:
- Liếc mắt nhìn qua các ngươi ta còn cảm thấy bị sỉ nhục, bọn họ, mới là anh hùng đế quốc chân chính, dũng sĩ đế quốc, trung kiên đế quốc, ở trước mặt bọn họ, các ngươi trong mắt lão tử so với kỹ nữ thấp hèn nhất thế gian còn không bằng!
Xa xa, Ribery rốt cục đem toàn bộ lọ “dược tề khôi phục toàn diện” đổ vào trong miệng của Arthur.
Thân binh trẻ tuổi kiên cường này rốt cục cũng khôi phục lại được một ít thần trí, thương thế trên người cũng đã từ từ khôi phục, từng chút từng chút da mới trên thân mọc ra, chỉ là trải qua cực hình cực kỳ thê thảm, tinh thần uể oải, dược tề cũng khó có thể trị hết, thân thể vẫn không nhịn được mà run rẩy, đôi mắt hơi có vẻ vô thần rồi lại kích động lóe lên tia cừu hận.
- Ân? Thế nhưng lại là ngươi?
Ánh mắt Tôn Phi dừng lại trên thân lão giả Alpha, sau khi thoáng sửng sốt trên mặt liền hiện ra vẻ chán ghét:
- Tính ác không thay đổi, tự cho là mình thông minh, tự tìm đường chết, Bản Vương đã cảnh cáo ngươi một lần, ngươi thực sự cho rằng ngươi ở đế đô làm những chuyện mờ ám, Bản Vương thực sự không biết sao? Là Chris Sutton phái ngươi tới hay là tự ngươi tới?
Lão giả Alpha lúc trước bởi vì gây xích mích ly gián, ở Song Tháp phong bị Tôn Phi một quyền xé rách mất một bên tai cảnh cáo, xem ra vẫn ghi hận trong lòng nên hôm nay mới xuất hiện như vậy.
Chỉ là lúc này, cừu hận hơn nữa cũng khó mà áp chế nổi sự sợ hãi trong lòng, đôi mắt lộ ra thần sắc oán độc tuyệt vọng run rẩy nhìn chằm chằm Tôn Phi, không biết nên cầu xin tha thứ hay mạnh miệng nói tới, mất đi tất cả dũng khí.
- Nghĩ chắc là do ngươi tự chủ trương đi, Chris Sutton mặc dù hiếu thắng, hay lên mặt nạt người nhưng cũng coi như là Chiến Sĩ chân chính, mà ngươi, quả thực chính là một con ruồi thấp hèn, ngoại trừ thâm độc ra, ngươi chẳng có một thứ gì khác!
Tôn Phi nhàn nhạt nói.
Những lời này khiến Alpha có một cảm giác muốn khóc, hắn đột nhiên minh bạch, lý giải của hắn đối với chính mình còn không bằng Hương Ba Vương… Đây là một phát hiện quá mức châm chọc làm người ta tuyệt vọng.
Tôn Phi đã không muốn nói gì với loại tiểu nhân thâm độc như vậy thêm nữa.
Phất tay một cái.
Phanh!
Trong vẻ mặt hối hận và tuyệt vọng, Alpha hóa thành một chùm huyết vụ.
Từng sợi kiếm khí bạch ngân không ngừng thoáng hiện, chìm vào trong thân mỗi kẻ ở đây, trong tiếng kêu rên thê thảm, ánh mắt Tôn Phi lại một lần nữa về lại trên thân thủ hộ giả Delixi, hắn đang cố gắng trị liệu thương thế của mình, không biết từ nơi nào đã cầm được một bình dược tề nhỏ, há mồm ăn vào.
- Ngươi rất thích lột da người?
Tôn Phi nhìn hắn, nói:
- Không bằng ngươi tự trải nghiệm cảm giác bị lột da một chút, có được hay không?