Cỗ lực lượng này tới cực nhanh.
Trong nháy mắt, bên ngoài đã là tiếng kinh hô và tiếng nổ mạnh, phảng phất như địa chấn, loại uy thế này như thần linh giáng trần, mỗi người đều cảm giác đại địa dưới chân mình đang gào thét rung động, tùy thời có thể vỡ vụn.
Trong đại sảnh, ai nấy đều biến sắc.
Chỉ có hai tròng mắt của Frank Ribery thiêu đốt ra quang thải cực nóng, hai mắt đỏ bừng như máu chăm chú nhìn chằm chằm hồng y nhân xấu xí Delixi, quả thật hận không thể đem từng miếng thịt trên người hắn cắn xé ra.
Mà phía sau Ribery không xa, thân binh trẻ tuổi chỉ còn lại đoàn huyết nhục lờ mờ với một tia khí tức cuối cùng tựa hồ cũng minh bạch ra cái gì, toàn thân cao thấp chỉ còn lại đôi mắt hoàn chỉnh rốt cục lóe ra một tia quang thải thuộc về nhân loại.
- Làm sao bây giờ? Hương Ba Vương tới, chúng ta….
Lá gan của tên thành chủ sớm đã bị dọa sợ, cơ hồ là vô thức mà tìm chỗ trốn đi.
- Sợ cái gì? Tới tốt, ngày hôm nay bản tọa sẽ vì hoàng tử điện hạ mà diệt trừ mầm họa này, ha ha ha! !!
Trong đôi mắt hồng y Delixi lóe ra vẻ hưng phấn muốn thử, không có e ngại gì, trái lại còn mang vẻ mặt mừng rỡ.
Đồng dạng mừng rỡ vạn phần còn có đặc sứ quân bộ Mathijsen.
Sau lúc ban đầu hoảng loạn, trong đôi mắt của tên ác hán thân hình cao to này cũng lóe ra vẻ vui mừng.
Hương Ba Vương, ngươi tới vừa lúc, hắc hắc, xông loạn vào nơi dừng chân của đặc sứ quân bộ như vậy, lại giết chết binh sĩ thủ vệ bên ngoài đã là tội lớn, ngày hôm nay lại có cao thủ trưởng lão Thủ hộ giả Delixi, coi như là trực tiếp đem ngươi chém mà bị Yashin đại đế biết được cũng không thể trách tội ta, ha ha ha, đây chẳng lẽ là chư thần thấy lòng trung thành và tận tâm của ta với đại hoàng tử, vì vậy muốn để cho ta lập đại công hay sao?
Trong khoảng thời gian ngắn, mọi người trong đại điện có thể nói là toàn tâm cơ.
Hơn mười tên quan quân đều tự nắm chặt vũ khí, thần sắc nghiêm nghị, hướng về phía cửa điện nhìn lại.
Ở nơi này đã tập kết mấy trăm danh Chiến Sĩ tinh nhuệ nhất, thân mặc áo giáp, tay cầm binh khí, cầm đại thuẫn như tường thành cương thiết, trận địa sẵn sàng đón địch, hai mươi danh Ma Pháp Sư cũng đã hoàn thành ngâm xướng chú ngữ, nguyên tố ma lực kinh khủng bắt đầu khởi động, sát cơ đọng lại, cùng đợi Hương Ba Vương đến.
Đột nhiên, trong dị động đại địa rung chuyển, một chuỗi tiếng bước chân dồn dập truyền đến.
Sau hơi dừng ngắn ngủi, Chiến Sĩ thủ hộ phía trước tách ra để lộ một thông đạo nhỏ, đem một bóng người lảo đảo thả đến.
Người này mang vẻ mặt sợ hãi, giống như là gặp phải chuyện gì bất khả tư nghị, vừa chạy vừa quát:
- Hương Ba Vương tới…Hắn chém giết ba vị Kỵ Sĩ Thẩm Phán…Chạy mau…Chạy mau…Không có ai là đối thủ của hắn đâu, tình báo của chúng ta sai rồi…Chạy mau! !!
Người này chính là quan quân Williams khi trước chỉ huy quân đoàn “Lôi Thần Chi Tiên” vây khốn đại doanh trú quân Song Kỳ thành.
Khóe miệng hồng y nhân mỉm cười, ngạo nghễ không nói.
Mathijsen nghe vậy giận dữ, hô lớn:
- Williams, ngươi đang ở đây nói bậy gì đó, làm loạn quân tâm, thật sự là đáng chết…
Một chữ “chết” cuối cùng vừa nói ra, đúng lúc này, đột nhiên dị biến nổi lên…
Chỉ nghe một tiếng ùng ùng thật lớn vang lên, không hề có dấu hiệu bộc phát từ phía cửa, giống như là một cơn lốc đột nhiên hiện lên, mấy trăm danh binh sĩ tinh nhuệ làm sẵn trận địa sẵn sàng đón địch không kịp làm ra bất luận động tác nào, giống như là giấy bị gió lớn cuốn đi, cả người như mất đi trọng lượng, rụng như lá mùa thu bay loạn ra ngoài, biến mất trong bầu trời đêm.
Hưu!
Một đạo kiếm khí mỹ lệ lóe ra từ bầu trời đầy bụi bặm.
Kiếm quang chợt lóe, bão tố bắn tới, không chút lưu tình bắn tới kẻ đang chạy trốn với vẻ mặt kinh hãi.
Cước bộ chạy trốn nhất thời cứng đờ, Williams ngây ngốc tại chỗ, trên mặt hiện ra vẻ sợ hãi khó có thể hình dung, rống lớn lên một tiếng “Không!” sau đó cả người như khí cầu bị bạo, bịch một tiếng, trực tiếp nổ tung ra, huyết nhục tàn chi văng ra khắp mọi nơi!
Ai nấy đều bị biến hóa ngoài ý muốn này làm cho kinh sợ, một tiếng bước chân khác lại vang lên.
Một đạo thân ảnh cao lớn nghiêm nghị từ cửa đại điện dần dần trở nên rõ ràng khỏi bụi mù và lực lượng nguyên tố bạo, từng bước từng bước lướt qua cuồng phong tàn sát bừa bãi, thoải mái đến cực điểm, cước bộ thoạt nhìn như cực kỳ thong thả thế nhưng mỗi một bước bước lên thế nhưng phảng phất như chứa sức nát cả đại địa, một cái lóe ra đã bước hơn mười thước qua đây!
Thực lực thật cường hãn!
Giờ khắc này, trên mặt Delixi hiện ra một tia ngoài ý muốn, thực lực của Hương Ba Vương tựa hồ là so với tưởng tượng của hắn thì cường hãn hơn một chút…Thế nhưng, mặc dù là vậy hắn cũng không quá để trong lòng, hắn đối với thực lực của chính mình có thể nói là tự tin tuyệt đối.
- A a a a …Hương Ba Vương…Alexander…
Tên thành chủ béo mập bắt đầu khó có thể ngăn được run rẩy.
Đèn trong đại điện bị thổi tắt không ít, đại điện trở nên tối sầm xuống, thân ảnh kia bước tới, toàn thân như được bao phủ trong bóng tối, chỉ có đôi mắt giống như bảo thạch ngân sắc, trong bóng đêm phát ra tia sáng ngân sắc khó có thể hình dung, lợi kiếm phá vỡ hắc ám xẹt qua trên thân mỗi người!
Cường đại!
Đáng sợ!
Trong nháy mắt này, trong lòng mỗi người đều không nhịn được mà dâng lên ý nghĩ này.
Mà cái loại ánh mắt không mang theo chút cảm xúc nhân loại nào, chỉ có vô tận phẫn nộ và sát khí khiến tên thành chủ đã có chút hiểu biết về Tôn Phi minh bạch, Hương Ba Vương lúc này tuyệt đối là ở trạng thái cực kỳ nổi giận, trong khoảng thời gian ngắn không thể ngăn được sợ hãi từ đáy lòng vọt ra như thủy triều, cho dù là có cao thủ như Delixi ở kế bên cũng không thể cho hắn chút cảm giác an toàn nào, hắn đột nhiên hối hận, lúc đầu không nên tham gia vào kế hoạch của đám người Mathijsen…Thế nhưng, hiện tại đã muộn!
- Hương Ba Vương Alexander? Tự giới thiệu một chút, ta là đặc sứ quân bộ Mathijsen được quân bộ đế quốc phái tới chiến khu Ajax.
Trên mặt Mathijsen mang theo biểu tình cao cao tại thượng, dùng khẩu khí chất vấn:
- Ngươi biết mình đang làm cái gì không? Tự ý xông vào nơi đặc sứ dừng chân, giết chết binh sĩ và quan quân đế quốc, đây chính là tử tội, còn không quỳ xuống đất chịu tội!
Thân ảnh đối diện không trả lời, thậm chí còn không thèm liếc hắn một cái.
Con mắt như lợi kiếm thậm chí còn chưa hề dừng trên thân tên đặc sứ quân bộ kiêu ngạo kia mà là lẳng lặng dừng trên thân Frank Ribery.
- Hắc hắc, Mathijsen các hạ, tựa hồ vị tiểu Quốc Vương này không quá thích ngươi…Xin chào, tiểu Quốc Vương, tự giới thiệu một chút, ta là Delixi, một trong các Thủ hộ giả Nguyên lão viện đế quốc, nga, rất xin lỗi, ta đột nhiên nhớ ra, lấy địa vị và thân phận của ngươi còn không được biết đến sự tồn tại và ý nghĩa của nguyên lão viện Thủ hộ giả a, giải thích đơn giản một chút đi, hắc hắc, đó chính là đại nhân vật có thể tùy ý giết chết một tên Quốc Vương nước phụ thuộc mà không bị truy cứu, ta nói như vậy, có phải là ngươi hiểu ra một chút rồi không?
Hồng y nhân mặt xấu xí liếm liếm môi, từng bước đi tới, dùng một loại ngữ khí ngả ngớn đùa cợt, mặt vẻ khinh miệt, thờ ơ nói với Tôn Phi.
Thế nhưng, cao thủ có được đãi ngộ như Delixi cũng không khác gì Mathijsen, thân ảnh đối diện vẫn là không nói gì như cũ, ngay cả liếc mắt cũng không liếc nhìn “Đại nhân vật” này.
- Đại nhân, là ngài sao, đại nhân? !
Ribery đè nén phẫn nộ vô tận, nhẹ giọng hỏi.
Thân ảnh đối diện đi về phía trước một bước, ngọn đèn trong đại điện rốt cục chiếu tới khuôn mặt của hắn, khuôn mặt anh tú đến cực điểm xuất hiện trong tầm mắt mọi người, không phải Hương Ba Vương Alexander thì là ai chứ?
Chỉ là ở thời khắc này, đôi mắt thường ngày trong sáng lóe ra hòa khí đã không còn mà là sát cơ khó có thể hình dung, cuồng bạo phảng phất như trạng thái Ma Thần khiến người ta cảm giác một loại vô tận hủy diệt.
- Đại nhân, Arthur bọn hắn…
Phẫn nộ trong lồng ngực Ribery rốt cục cũng tìm được chỗ phát tiết.
- Không cần phải nói, ta đã biết, xin lỗi, ta đến muộn!
Tôn Phi tìm kiếm một phen khi trước, dưới sự phóng xạ của tinh thần lực, rốt cục cũng tìm được chỗ đám người Ribery ở, biết được tất cả mọi việc, đáng tiếc, tối nay hắn từ Hương Ba thành xuất phát đã muộn…Giơ tay lên, một đạo lưu quang tử sắc rơi vào trong tay Ribery:
- Ở đây giao cho ta, trước tiên đi cứu người!
Là một lọ “dược tề khôi phục toàn diện”.
- Vâng, đại nhân!
Ribery đại hỉ, thật nhanh hướng về phía Arthur chỉ còn lại một tia hơi thở cuối cùng, đi được hai bước đột nhiên quay đầu lại, quỳ một chân xuống đất, hai hàng lệ cuồn cuộn chảy xuống:
- Đại nhân, xin tha thứ cho ta làm càn, Frank chưa từng yêu cầu ngài làm cái gì, thế nhưng lúc này đây, hai mươi huynh đệ dũng cảm của ta…Bọn chúng căn bản không phải là người, xin thứ cho Frank làm càn một lần, giết sạch lũ Ác Ma này, ta khẩn cầu ngài, khiến cho lũ tạp toái vô sỉ kia phải chịu báo ứng!
Tôn Phi nghiêm túc gật đầu:
- Bọn chúng, một tên cũng không sống sót!
- Hắc hắc, thật sự là khẩu khí thật lớn, tiểu Quốc Vương, xem ra ngươi vẫn không rõ tình trạng hiện tại lắm, cũng không hiểu ngươi rốt cục là đang đối mặt với ai?
Trên mặt tên Delixi hiện lên một tia lệ sắc, khí tức trên thân đại tác, quang diễm vô tận hừng hực thiêu đốt, hai chân chậm rãi ly khai mặt đất.
Ngưng trệ hư không!
Đây là tượng trưng cho cường giả Nguyệt cấp!
Trong đại điện nhất thời vang lên một mảnh kinh hô, trên mặt Mathijsen càng lóe ra hưng phấn khó có thể che giấu, tên thành chủ thấy một màn như vậy liền há hốc mồm, trong lòng nhẹ nhõm hơn.
Ai biết…
- Thủ hộ giả nguyên lão viện đế quốc thì sao? Nếu như nhớ không nhầm, bốn ngày trước cũng có một gia hỏa tự xưng là Thủ hộ giả nguyên lão viện đế quốc, bị Bản Vương bắt lại, quỳ xuống như chó vẫy đuôi mừng chủ…
Tôn Phi căn bản không thèm động đậy, bất động nhìn Delixi trong hư không, nhãn thần như đang nhìn một vở hài kịch, lắc đầu nói:
- Con kiến hôi thương cảm, kẻ chân chính không rõ tình trạng, là ngươi!
Nói xong, Quốc Vương Bệ Hạ chỉ nhẹ nhàng đưa tay nắm chặt.
Một cỗ lực lượng bàng bạc không gì chống đỡ được đột nhiên xuất hiện.
- Ngươi…Đây…
Delixi đứng trong hư không diễu võ dương oai trong nháy mắt liền cảm nhận được khí tức nguy hiểm khó có thể hình dung, tóc gáy cả người dựng đứng, kinh hãi gần chết.
Nhưng mà, hắn căn bản không có chút cơ hội nào né tránh hay giãy dụa.
Trước cỗ lực lượng không gì chống đỡ được này, cả người hắn trong nháy mắt như một con gà bị người nắm cổ, không có một chút lực phản kháng, bị Tôn Phi lăng không nhiếp tới, nắm lấy cổ hắn.
Hắn liều mạng giãy dụa, nỗ lực thế nào cũng không được, hắn vốn vẫn ngạo nghễ với một thân thực lực Nguyệt cấp của mình, ở dưới thiết chưởng của Hương Ba Vương giống như trâu đất xuống biển, căn bản không kịp phát huy được gì, trong cơ thể bang bang tuôn ra từng đợt huyết vụ.
Trong tiếng kêu thê thảm, đồ đằng Nguyệt ảnh trên trán và thông đạo đấu khí trong cơ thể hắn bị phá hủy trong khoảnh khắc!
Đây căn bản là một hồi chiến đấu không tương xứng.
Phanh!
Tôn Phi tiện tay đem Delixi đang chết khiếp ném qua một bên, ánh mắt hắn đảo qua một vòng quanh đại điện.