Hương Ba Vương giơ tay lên, những binh sĩ và cao thủ hộ vệ xung quanh đại hoàng tử Arshavin nhất thời nơm nớp lo sợ, rất sợ dưới sự giận dữ Hương Ba Vương sẽ ra tay liều lĩnh, ở trước mặt bọn họ đánh chết quân thần và hoàng tử đế quốc, vậy thật đúng là trời sụp xuống đầu bọn họ.
Quả nhiên, một vật gì đó chừng nửa thước trực tiếp rơi xuống từ bầu trời.
Thế nhưng đạo hỏa diễm này lại không có bất kỳ lực lượng hay khí tức ba động nào.
- A a a a… Không, điện hạ cứu ta…A a a, cứu ta a điện hạ! !! !! !
Một tiếng thét thảm như lợn bị chọc tiết truyền đến.
Arshavin biến sắc, thanh âm này đối với hắn mà nói chính là hết sức quen thuộc.
- Đều mau tránh ra cho ta!
Hắn đưa tay đẩy binh sĩ thủ vệ trước người mình, tạo thành một khoảng trống phía trước.
Sau một khắc, đạo hỏa diễm lưu quang kia ầm một tiếng rơi trên mặt đất thế nhưng không bị nát, hiển nhiên Hương Ba Vương đã khống chế lực đạo cực kỳ tinh chuẩn, đoàn hỏa diễm thiêu đốt từ từ tán đi, một hình người từ than cốc lộ ra, da cả người bị đốt thành than, hơi chút khẽ động liền băng ra vết thương như thịt bị nướng chín, cả người tỏa ra khói xanh và nhiệt khí, ngũ quan mặt tựa hồ đã được thêm tầng bảo hộ, không bị đốt trụi, nửa chết nửa sống.
Khối “Than cốc” này vươn ra cánh tay phải, nỗ lực hướng về phía đại hoàng tử Arshavin, cực kỳ khó khăn nói ra một câu cuối cùng “Đại hoàng tử…Điện hạ, cứu…cứu…cứu ta a!” sau đó cả người cứng đờ, hoàn toàn không còn chút khí tức, chết thảm tại chỗ.
Người này chính là đặc sứ quân bộ Mathijsen cách đây không lâu được đại hoàng tử Arshavin phái đi Song Kỳ thành. Hắn bị Hương Ba Vương dùng thủ đoạn thị uy, trực tiếp giết chết tại chỗ.
- Alexander! !! !! !! !
Đại hoàng tử Arshavin gằn từng chữ tên của Tôn Phi, hắn ngửa đầu nhìn, ánh mắt như đao, dù sao cũng là nhân vật quân thần đế quốc, trong phẫn nộ tản ra một cỗ uy thế, nếu là người bình thường nghe được hắn nói như vậy, thấy được uy thế của hắn chỉ sợ đã run lẩy bẩy.
Thế nhưng, trên vòm trời, đáp lại hắn cũng chỉ là tràng cười ha hả của Tôn Phi.
- Ăn miếng trả miếng, nợ máu trả bằng máu, đến nhận lễ vật của ta đi!
Tôn Phi sừng sững trên “Loạn Thế Vương Tọa”, cả người tản ra một cỗ ma tính khó có thể hình dung, bao quát quân thần, đạm nhiên nói:
- Ngươi vươn móng vuốt đến Song Kỳ thành đổi trắng thay đen, giết người giá họa, lúc này cũng nên giác ngộ móng vuốt của Bản Vương chứ, thế nào? Cảm thấy Bản Vương tàn bạo? Nếu như ngươi biết những tên chó săn của ngươi ở Song Kỳ thành làm những gì, ta nghĩ ngươi cũng sẽ không biểu hiện ra oán giận như bây giờ!
Tôn Phi ném Mathijsen từ trên không trung xuống chính là vì muốn tên đặc sứ chó chết này nếm thử cảm giác thống khổ sống không bằng chết, vì mười chín danh thân binh trú quân chết thảm mà báo thù!
Từ lúc bắt đầu Tôn Phi đã không có ý định buông tha cho Mathijsen.
- Ngươi tính là cái thá gì? Có tư cách gì mà chỉ trích bản Hoàng tử? Hừ, trong vòng đế quốc, ngàn vạn dân đều ở trong ý niệm của ta, do ta định đoạt, đừng nói giết mấy tiểu binh không nghe lời ở biên cảnh, cho dù đế quốc trăm năm như Spartak còn không phải là bị nhổ cỏ tận gốc, máu chảy thành sông? Ngươi chỉ vì một chút sự tình như vậy mà chỉ trích bản Hoàng tử, thật sự là ngu xuẩn, không có thuốc chữa!
Đại hoàng tử đưa tay chưởng ra một chưởng, trực tiếp đem thi thể cháy đen của Mathijsen đánh bay, cười lạnh nhìn Tôn Phi, thần thái kiêu căng đến cực điểm.
Các binh lính và đại lão quân bộ xung quanh hắn nhất thời đều nơm nớp lo sợ, đây là lần đầu tiên bọn họ thấy đại hoàng tử luôn hiền hậu ôn hòa thất thố như vậy, bạo ngược như vậy, xúc phạm như vậy, một mặt cao ngạo như thế, trong lòng mỗi người đều không khỏi nổi lên một cảm giác kỳ quái dị thường.
Trên bầu trời, Tôn Phi dùng ánh mắt bao quát, thần thái kỳ dị nhìn đại hoàng tử một trận.
Sau một hồi trầm mặc, Tôn Phi đột nhiên lắc đầu, nói:
- Tốt, rất tốt, ngươi rốt cục đem lòng mình nói ra, xem ra Bản Vương trước đây thật sự là quá xem trọng ngươi, đây mới là diện mạo chân chính của ngươi đi? Ha ha ha, muốn làm bộ mặt minh quân hiền chủ, từng ấy năm qua không phải là mệt chết đi? Ngày hôm nay vừa lúc kéo xuống bộ mặt dối trá của ngươi, sau này cũng không cần mệt như vậy nữa!
Âm thanh của Tôn Phi quanh quẩn trên bầu trời đế đô.
Đại hoàng tử hầu như muốn thổ huyết.
Đây là lần đầu tiên hắn trải qua cảm giác như vậy, tất cả đều không nằm trong tay hắn, thân ảnh trên bầu trời kia khiến hắn nghiến răng nghiến lợi, khoảng cách trong lúc đó chính là cả một lạch trời, vô luận bao nhiêu quân đội, bao nhiêu vũ khí cũng khó mà chống đỡ được uy hiếp của người này, đây là chỗ đáng sợ của cường giả võ đạo, vũ lực đến cực điểm có thể thoát khỏi ràng buộc của quân đội và cường quyền, tốc độ phát triển của Hương Ba Vương thật sự là quá nhanh, đã không còn ở phạm vị nắm giữ của hắn.
Thế nhưng, hắn không hối hận.
Chưa bao giờ hắn hối hận đã đem chính mình bên phe đối lập với Hương Ba Vương.
Từ một năm trước, trong lúc vô tình thấy được bí mật kia ở hoàng cung, Arshavin chỉ biết, chính mình phải thay đổi, nếu như không muốn buông tha khát vọng với hoàng quyền, trước tiên chính mình phải là nam nhân như thần ma bao quát toàn bộ đế đô, loại bỏ tất cả kẻ địch.
Giờ khắc này, mặc dù khó có thể áp chế được phẫn nộ và không cam lòng trong lòng, thế nhưng Arshavin vẫn không biểu hiện ra chút nôn nóng nào.
Bởi vì, hắn đang chờ đợi.
Đợi vị trong hoàng cung kia đưa ra quyết định.
Đây là một canh bạch, Arshavin không muốn thua, thế nhưng quyền quyết định cũng không ở trong tay mình.
Hắn rất sợ phải nhận kết quả khiến mình thất vọng thậm chí là tuyệt vọng.
Loại tuyệt vọng này không chỉ bởi vì không nắm được hoàng quyền mà là bởi vì…
Hít sâu, gió đêm mang lại cho hắn cảm giác hàn lãnh, Arshavin hừ lạnh một tiếng, không thèm nhắc lại, Hương Ba Vương có thể mang tư thái trào phúng không chút cố kỵ, thế nhưng đối với hắn mà nói, một lần thất thố là đã đủ rồi, hắn không muốn mình thất thố thể hiện ra bộ mặt chân chính của mình.
Bởi vì đối với một người lính mà nói, đó là biểu hiện mềm yếu và vô lực.
Lúc này, lực lượng phòng ngự đế đô rốt cục cũng phản ứng qua đây, quang màng thủ hộ đế đô trên bầu trời cũng không có triệt hồi, thế nhưng cao thủ càng ngày càng hướng nhiều qua đây, sở trị an đế đô, cấm vệ quân, “Thiết Huyết Doanh”, Kỵ sĩ điện, viện nguyên lão…lượng lớn binh sĩ và quân đội đem tàon bộ đại điện nơi đại hoàng tử đứng vây lại ở giữa.
Tôn Phi ngưng lập không nói gì.
Ánh mắt đảo qua, trong đám người thấy được nhị hoàng tử Domingos, tứ hoàng tử Chris, Ma Nữ Paris, Granero, các tộc trưởng gia tộc quý tộc đế đô, tất cả văn thần võ tướng lớn nhỏ, các nhân vật nổi tiếng đế đô…Những đại nhân vật Tôn Phi nhận thức hoặc không, rốt cục toàn bộ đều lộ diện.
Giờ khắc này, toàn bộ đế đô, ngàn vạn thần dân đều ở đây ngưỡng vọng vòm trời.
Ngưỡng vọng vị Quốc Vương trẻ tuổi đang ngồi trên vương tọa bạch sắc.
Mà vị Quốc Vương trẻ tuổi này đang ở trên bao quát tất cả.