Quốc Vương Vạn Tuế (Dịch Ful)

Chương 735 - Chương 631: Hắc Kỵ Sĩ

Quoc vuong van tue Full
Chương 631: Hắc Kỵ Sĩ
 

Thời điểm Inzaghi đi tới Thần Vương điện, trên mặt hắn mang theo thần sắc xấu hổ bất an.

Từ bốn ngày trước, tiến cảnh võ đạo của hắn trì trệ không tiến, lực lượng nguyên tố thiên địa trong “Thiên Không Chi Thành” dị thường nồng nặc, lại được Tôn Phi ban tặng thần dược thôi phát tiềm lực hiếm thấy vẫn là không có bất cứ hiệu quả nào, giống như là đột nhiên gặp bình cảnh, dù hắn chuyên cần khổ luyện thế nào cũng không thể phá vỡ, ngược lại trong lòng càng vội vã càng xao động, tâm tình hắn càng muốn lung lay sắp đổ.

Tôn Phi quan sát Inzaghi một lượt, phảng phất như có thể nhìn rõ nội tâm hắn.

- Nhớ nửa năm trước, ta đi ngang qua khu dân nghèo Ôn Tuyền, quen biết ngươi, lão York, còn có tiểu nha đầu khả ái Malis, không nghĩ tới cuối cùng bởi vì ta mà liên lụy gần trăm người các ngươi bị hạ độc thủ, ngày hôm nay nhớ lại vẫn thẹn trong lòng như cũ.

- Sư phụ, không trách ngài được, là tên thiếu gia Ôn Tuyền quá mức ác độc tàn bạo, mất sạch nhân tính…

Inzaghi nắm chặt nắm tay.

- Ân, hôm nay ngươi theo ta học nghệ đã hơn nửa năm, cảnh giới đấu khí tăng vọt đến thất Tinh cấp, lại phối hợp với dị năng thiên phú, cùng với đại thuật ẩn hình ám sát, thực lực cũng đủ, chỉ cần cẩn thận, trong vòng đế quốc Zenit không chỗ nào là không tới được, vì vậy ta cũng yên tâm để ngươi đi Ôn Tuyền quan, giết cừu nhân, giải quyết xong khúc mắc trong lòng.

Tôn Phi gật đầu.

Lúc nói chuyện, trong lòng Quốc Vương Bệ Hạ cũng khó tránh khỏi một trận cảm khái và đắc ý.

Thời điểm mới gặp Inzaghi, thiếu niên anh tuấn này chẳng qua là một tiểu dong binh ngay cả đấu khí cũng không có mà thôi, gần nửa năm qua, hôm nay Inzaghi anh tuấn nho nhã, tác phong tao nhã, thực lực mạnh mẽ, thậm chí đã sớm vượt qua mình lúc trước, sư phụ như hắn cuối cùng cũng không có nhìn lầm đệ tử.

- A? Sư phụ, ngài là nói, ta có thể đi…

Inzaghi nghe vậy, vui mừng quá đỗi.

- Ân, mấy ngày nay ngươi trì trệ không tiến chính là bởi vì thời gian dài chưa giải trừ được khúc mắc trong lòng, tâm tình bất ổn, cho nên mới khó tiến thêm một bước cao hơn, hơn nữa, đại thuật Thích Khách nguyên bản vốn cần tôi luyện chiến đấu, ám sát, trải qua khảo nghiệm chiến đấu và tiên huyết mới có thể chân chính đại thành, vì vậy, đi đi, tự mình báo thù cho York đại thúc và tiểu Malis bọn họ.

Tôn Phi dừng một chút, hào khí mười phần tiếp tục nói:

- Chuyến đi này, thỏa thích mà làm, nhớ kỹ, môn đồ của Bản Vương, chưa bao giờ phải cố kỵ bất luận kẻ nào!

Trong lòng Inzaghi dâng lên một cỗ cảm kích không thôi.

Hắn không nói thêm gì, quỳ một chân trên đất trịnh trọng hành lễ, sau đó xoay người đi ra khỏi Thần Vương điện.

Ôn Tuyền quan.

Bắc cương đế quốc Zenit, thủ phủ tỉnh Ernst, một trong thập đại thủ phủ đế quốc.

Đây là một trong các cứ điểm chiến tranh quan trọng, như là một cái kìm hắc sắc khổng lồ, vững vàng kìm Hương Ba thành ở giữa, mặc kệ là nam lai bắc vãng, bất luận là người đi đường nào muốn đến Hương Ba thành đều phải đi qua chỗ này, đạt được văn điệp thông quan mới được đi, vì vậy tiền thuế thu cũng nhiều.

Lúc sáng sớm, mưa lất phất.

Chân trời xa xa vừa lộ ra ánh sáng, Ôn Tuyền quan như một nữ tử còn chưa tỉnh ngủ, cửa thành vẫn đóng chặt như cũ, đầu tường thành chỉ có tinh kỳ phiêu đãng trong gió, công sự trên tường thành vẫn chưa thấy binh sĩ tuần tra, toàn bộ thành trì vô cùng an tĩnh trong sương mù.

Một trận tiếng vó ngựa vang dội truyền ra từ trong đám sương.

Rất nhanh đã có năm tên hắc kỵ sĩ thân hình mạnh mẽ cưỡi ngựa chạy đi, khinh khinh phiêu phiêu như U Linh phóng ngựa giơ roi đi dưới thành, sau khi ghìm ngựa nghỉ chân một trận, một kỵ sĩ trẻ tuổi anh tuấn nho nhã khoát khoát tay, năm người đồng thời xuống ngựa, ở dưới chân thành chờ cửa thành mở ra.

Năm người, năm con ngựa.

Thế nhưng không phát sinh một chút âm thanh nào, trầm mặc đáng sợ.

Theo thời gian trôi qua, người canh cửa thành mở ra bắt đầu nhiều lên, có cư dân nông trang phụ cận mang rau quả đến, có thương đội đi qua, có dong binh vừa gấp gáp hoàn thành nhiệm vụ trở về, cũng có những người ngâm thơ rong, ai nấy đều chờ cửa thành mở ra.

Ở trong đám người, năm vị hắc kỵ sĩ có vẻ là không phù hợp nhất.

Trên người bọn họ có một cỗ khí tức băng lãnh, người thường tới gần trong vòng mười thước sẽ cảm thấy cả người hàn lãnh, không nhịn được mà rùng mình, ai nấy đều dùng ánh mắt kỳ dị nhìn năm kỵ sĩ anh tuấn trẻ tuổi, bọn họ có thể nhìn ra được năm người này khác với người thường, chỉ là gần đây rất nhiều sứ đoàn cùng Vũ sĩ các quốc gia đi ngang qua Ôn Tuyền quan, vì vậy bọn họ cũng không hiếu kỳ năm người này tới Ôn Tuyền quan làm gì.

Ánh dương lên cao, đại môn Ôn Tuyền quan rốt cục cũng mở ra.

Binh sĩ từ trong thành ngáp ngái ngủ đi ra, cong vẹo đứng hai bên cửa thành, bắt đầu thu thành phí, người tới đợi mãi cũng thành thói quen, từng người từng người nối đuôi nhau vào thành.

Năm hắc kỵ sĩ vẫn trầm mặc dắt theo chiến mã hướng về phía trong thành đi tới.

Vài tên binh sĩ thủ thành còn muón ngăn năm kỵ sĩ thu thành phí, thế nhưng không biết thế nào, vừa bị vị kỵ sĩ dẫn đầu nhìn lướt qua, nhấthời thân thể cứng ngắc tại chỗ, phảng phất như bị dã thú nhìn chằm chằm, động cũng không dám động, đợi đến khi năm người kỵ sĩ đi qua rồi mới dần dần hoàn hồn lại.

- Những người này là ai? Thật là đáng sợ, giống như là tử thần vậy, bị hắn nhìn thoáng qua ta liền cảm thấy linh hồn của chính mình như bị bể nát.

- Đúng vậy, ta cũng có cảm giác giống vậy, thực sự là quá đáng sợ!

- Bọn họ vào thành không biết có phát sinh chuyệng gì không?

Mấy binh sĩ thủ thành nhìn nhau hoảng sợ, đều kinh hãi toát hết mồ hôi lạnh, mới vừa rồi bị kỵ sĩ cầm đầu nhìn thoáng qua, mỗi người đều cảm thấy như có một thanh đao treo trên cổ, cả người rợn tóc gáy.

- Hy vọng ngày hôm nay không có chuyện gì phát sinh đi!

Trong phủ thành chủ.

Toàn bộ Ôn Tuyền quan đều thống hận đối với tên thiếu gia thành chủ, hôm nay không biết vì sao sáng sớm đã kích động đi đến phía khu bình dân, mang vẻ hưng phấn khó có thể che giấu trên mặt.

- Mấy người các ngươi thực sự thấy rõ ràng chứ? Cô ta đã trở về?

Trong mắt tên thiếu gia lóe lên quang thải dâm uế.

- Hắc hắc, thiếu gia, ngài cứ yên tâm, mấy người chúng ta nhìn rõ ràng, cô nàng dong binh kia sáng sớm nay cửa thành vừa mở ra đã tiến vào thành, lúc này khẳng định đã tới xóm dân đen, ngài đến lúc này chắc chắn có thể bắt được nàng ta, hắc hắc, đến lúc đó muốn chơi kiểu nào thì chơi.

Một kẻ xấu xí cười dâm đãng đáp lại.

- Ha ha ha, tốt, thật đúng là khiến bản thiếu gia ngứa tâm a, ta muốn nhìn một chút bộ dáng của nàng ta xem đến lúc đó có còn hung hăng như bình thường không, ha ha ha!

Huyễn tưởng trong lòng dâng lên khiến hắn không nhịn được cười từng đợt điên cuồng.

Đoàn người đẩy nhanh tốc độ, như lang như hổ hung ác xông tới xua đuổi người trên đường, hướng về phía xóm nghèo chạy như bay.

Cùng lúc đó.

- Đi tới xóm nghèo trước xem một chút, hơn nửa năm trôi qua, không biết nơi này thành bộ dáng gì rồi.

Sau khi vào thành, năm hắc kỵ sĩ vô cùng quen thuộc với từng con đường trong thành, kỵ sĩ dẫn đầu nhìn cảnh vật quen thuộc trước mắt, tựa hồ là nghĩ tới điều gì, đột nhiên nói.

Đoàn năm người lần theo hẻm nhỏ, rất nhanh liền đi tới khu dân nghèo.

- Địa phương quen thuộc, chúng ta, đã trở về!

Trong nháy mắt này, trong lòng mỗi kỵ sĩ đều không tự chủ được toát ra ý nghĩ như vậy, nửa năm trước bọn họ vẫn là tiểu hài tử ngay cả vận mệnh mình cũng không nắm được, mỗi ngày đều ở đây mạo hiểm sinh tồn, sinh hoạt ở cái địa phương tràn đầy bạo lực và phạm tội, quả thực giống như là sống trong địa ngục.

Mà hôm nay, bọn họ đã trở về.

Bọn hắn hôm nay đã là Vũ sĩ cường đại, thực lực cường đại, được dẫn dắt bởi người đang làm cả đế quốc rúng động kia.

Bình Luận (0)
Comment