Daenerys vốn là một tiểu dong binh tự do ở Ôn Tuyền quan, sinh mệnh vốn như ngọn nến trong gió, tùy thời đều có thể tắt.
Thế nhưng đoạn thời gian trước bởi vì một lần kỳ ngộ, thực lực của nàng rốt cục biến đổi về mặt chất, đạt tới tiêu chuẩn đấu khí nhất Tinh cấp.
Lần kỳ ngộ này cải biến vận mệnh của cô gái không đến mười tám tuổi này, rốt cục làm cho nàng có tư cách gia nhập một binh đoàn dong binh coi như có chút thế lực, mà chính nàng ở trong binh đoàn cũng coi như là bán cao thủ…ít nhất…có thể đảm bảo cuộc sống cho nàng, tuy rằng vẫn là sinh hoạt trong kiếm ảnh đao quang như trước, thế nhưng mỗi tháng cũng có thể bảo đảm ăn mặc, không cần lo lắng.
Bất quá, trong binh đoàn dong binh, nàng là nữ hài tử.
Hơn nữa còn là một nữ hài tử có tư sắc.
Xinh đẹp mỹ lệ là ước mơ mà bất kỳ nữ tử nào cũng mong có được.
Thế nhưng, đối với một nữ binh mà nói, đây cũng không phải là chuyện gì tốt.
Bởi vì nó sẽ đưa đến cho nàng không ít phiền toái không cần thiết.
Làm cho người ta cảm thấy kỳ quái chính là, kỳ thực trước khi trở thành một Vũ giả đấu khí Tinh cấp nàng cũng không có chói lọi như bây giờ.
Khi đó nàng vừa đen vừa gầy, mỗi ngày vì sinh tồn, tay cầm đao kiếm đi liều mạng như một nam nhân, áp lực sinh tồn tàn khốc khiến nàng căn bản không rảnh đi lưu ý hình tượng bản thân, thậm chí ngay cả Daenerys cũng quên chính mình là một nữ hài tử.
Thế nhưng bởi vì kỳ ngộ, sau khi đột phá tới cảnh giới nhất Tinh cấp, thân thể của nàng dưới sự tẩm bổ ôn nhuận cảu đấu khí, Daenerys như lột xác, từ nha đầu đen gầy biến thành tư thái lả lướt, mỹ nhân trắng nõn xinh đẹp như hiện tại.
Khuôn mặt đẹp ngoài ý muốn mang đến cho nàng rất nhiều phiền phức.
Tỷ như khi đi chấp hành nhiệm vụ bị các đồng bạn vô tình hay cố ý trêu chọc, động tay động chân.
Thế cho nên sau này nàng không thể không đeo tấm mặt nạ hắc sắc xấu xí mỗi ngày để che đi dung nhan chân chính của mình.
Sau khi có chút danh khí nho nhỏ, Daenerys vẫn chọn ở lại khu dân nghèo như cũ.
Bởi vì chỗ này đã từng phát sinh sự tình ấm áp lóe lên trong cuộc đời u ám của nàng, những ký ức đã từng đẹp đẽ, mỗi lần hồi tưởng lại nàng đều không nhịn được mà cười thầm, đáng tiếc…Hơn nửa năm trước, một hồi giết chóc lãnh huyết vô tình, tất cả hỏa quang đáng sợ đã phá hủy nơi này, cũng mang người kia đi.
Daenerys chọn ở lại khu dân nghèo, ở lại chỗ đã từng đó như việc mà người kia đã làm trong thời gian trước, bảo vệ hai, ba chục cô nhi đáng thương, trở thành trụ cột và hy vọng duy nhất của những hài tử ở nơi lãnh khốc vô tình này.
- Ha ha, đứng vững, thẳng lưng hóp bụng, mắt nhìn phía trước, ra quyền phải nhanh!
Daenerys cười gật đầu.
ở tiểu viện coi như là sạch sẽ có mười mấy hài tử rách rưới mười sáu, mười bảy tuổi đang đánh quyền luyện võ, khuôn mặt trẻ con nhưng lại cực kỳ chăm chú, từng giọt mồ hôi từ trên trán lăn xuống.
Xa xa có mấy nữ hài tử đang nhặt trong đống rác thứ gì đó, thậm chí có thể là thức ăn đã bị hỏng.
Ở khu dân nghèo tràn đầy bạo lực giết chóc này, cái tiểu viện này giống như là một chỗ dựa tinh thần thế ngoại đào viên, dưới ánh sáng chiếu rọi, bọn nhỏ vui cười đùa nhau trong gió lạnh khiến không khí trở nên sinh động hoạt bát hẳn lên.
Một thân bì giáp loang lổ vết rách của Daenerys càng như một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ, lúc này nàng đã tháo xuống lớp phòng bị, lấy tấm mặt nạ xấu xí xuống, khuôn mặt thanh tú xinh đẹp đang mỉm cười, thấy đám hài tử trước mắt này khiến nàng như trở về quá khứ, khi đó hắn vẫn còn ở đây, bọn họ cũng là đám hài tử như vậy…
Đột nhiên, Daenerys phát hiện cái gì, nhíu mày.
Nàng nhẹ nhàng vỗ tay, đây là tín hiệu mà bọn họ đã sớm ước định từ trước, bọn nhỏ nất thời như đàn chim nhỏ sợ hãi, cực kỳ nhanh chóng nép vào trong phòng, từng người nhìn qua khe đá và cửa sổ, mang theo vẻ sợ hãi và kinh sợ, mắt to nhấp nháy nhìn ra bên ngoài.
Một trận tiếng bước chân dồn dập truyền đến.
Khúc cua xa xa, một đội binh sĩ áp giáp tiên minh vây quanh một thanh niên quần áo hoa lệ hướng về phía bên này đi tới, thần sắc bất thiện, lớn tiếng huyên náo.
Daenerys nhíu mày, suy nghĩ một chút liền đeo mặt nạ hắc sắc của mình lên.
Từ vẻ mặt của những binh lính và vị thanh niên trẻ tuổi kia, nàng cảm nhận được sự không an toàn, làm cho nàng thấy buồn nôn.
…
…
- Mặc dù đã qua hơn nửa nă, ở đây tựa hồ vẫn như cũ.
Filippo Inzaghi và bốn đồng bạn thả chậm tốc độ cưỡi ngựa lại, từng chút từng chút thong thả chậm rãi đi qua khu dân nghèo.
Trong tầm mắt vẫn là rác rưởi hư thối đầy đất như cũ, ven đường vĩnh viễn vẫn là hắc sắc tanh tưởi, thỉnh thoảng có mấy người đi đường, trong mắt họ đều là biểu tình lạnh lùng, trên thân khoác vải thô mỏng hoặc là bán xích lõa, trong gió rét run lên cầm cập, ở chỗ đống rác xa xa có nhiều chó mèo đào bới, thậm chí cả thi thể hư thối, chuột kết thành đoàn làm loạn trên đường phố, không coi ai ra gì.
Tất cả đều không thay đổi gì.
- Chết tiệt…dưới sự thống trị của gia tộc Ptolemy, phiến khu dân nghèo này đã sớm bị quên lãng, những lão quý tộc cao cao tại thượng ngày ngày ôm hỏa lò sưởi ấm, làm sao nhớ đến mà đặt chân đến địa phương như thế này được.
Kỵ sĩ nhỏ tuổi nhất là Michael Owen, mới có mười lăm tuổi, khuôn mặt ngây ngô, nhìn thấy vậy không khỏi căm giận cảm khái nói:
- So với Hương Ba thành, đây quả thực chính là địa ngục nhân gian, nếu để cho Hương Ba Vương thống trị tòa cổ thành này thì thật tốt biết bao!
Ba thiếu niên còn lại đều trầm mặc không nói.
Phát sinh ở chỗ này nửa năm trước khiến mỗi người bọn họ đều tràn đầy thù hận vớ người thống trị tòa thành này, sát cơ đã vô thanh vô tức lan tràn trong lòng bọn hắn, vì ngày hôm nay, bọn họ đã đợi tròn hai trăm mười bày ngày, hiện tại, nhìn đến địa phương mà đại thúc York cùng những đồng bạn đã từng sinh sống, bọn họ thề sẽ khiến những kẻ máu tanh đó phải trả giá thật đắt.
Gần tới nơi, trong lòng mỗi người đều tràn ngập một cỗ bi thương khó nói nên lời.
Nhưng vừa lúc đó, địa phương quen thuộc phía trước kia lại đột nhiên truyền đến một trận tiếng cười gian chói tai kiêu ngạo…
- Ha ha ha, tiểu cô nương, thế nào? Ngươi cho là thực lực nhất Tinh cấp như vậy có thể cứu được ngươi sao? Ha ha ha, đánh ta? Bây giờ còn không phải là bị bản thiếu gia bắt được? Bắt nàng lại cho ta, trói tay chân lại, hắc hắc, ngày hôm nay tại khu dân nghèo này, trước mặt đám tiểu tử kia bản thiếu gia muốn nếm thử xem vị đạo của nữ binh đấu khí nhất Tinh cấp sẽ thế nào, ha ha ha ha!
Trong nháy mắt, năm người Inzaghi liếc mắt nhìn nhau, sắc mặt đều biến đổi.
Thân là Thích Khách, thế nhưng tay nắm cương ngựa thậm chí đều có chút run rẩy.
Cái thanh âm này, đối với bọn hắn mà nói, thật sự là quá quen thuộc rồi, quả thật chính là khắc cốt minh tâm.
Hai trăm mười bảy ngày qua, mỗi giờ mỗi khắc trong ngày, thứ chống đỡ cho bọn họ mỗi khi tu luyện chính là vô tận sát ý và cừu hận đối với chủ nhân của âm thanh này.
Không nghĩ tới, ngày hôm nay ở chỗ này, nơi mà đối với bọn hắn mà nói chính là địa phương ấm áp nhất, địa phương luôn được bọn hắn khắc sâu trong lòng, là nơi sinh sống đồng thời cũng là nơi an nghỉ cuối cùng của đại thúc York, thế nhưng lại gặp tên gia hỏa đáng chết này ở đây.
Inzaghi nhẹ nhàng vỗ vỗ hắc mã, năm người bọn họ trái lại rất nhanh đã bình tĩnh lại, không ai lên tiếng, bọn họ cùng nhau đi tới hướng mà âm thanh truyền tới.