Từ con đường nhỏ vòng qua đống rác trước mặt, bốn người thấy được một xa xa màn phát sinh phía trước…
Hai, ba chục tiểu hài tử chỉ tầm trên dưới mười tuổi bị binh sĩ “Quân đoàn Cuồng Phong” dùng đao thương áp một bên, khuôn mặt ngây ngô nhỏ nhắn khó có thể nén nổi sợ hãi, như là đàn dê con bị lùa vào cùng một chỗ, trong đôi mắt ngây thơ mang theo vẻ mờ mịt và phẫn nộ nhìn nơi trung tâm đất bằng phía trước.
Nơi đó, mấy thanh niên sắc mặt trắng bệch ăn mặc hoa lệ đang dương dương đắc ý cười ha ha.
Ở trước mặt bọn họ là một nữ Chiến Sĩ mặc bì giáp cũ kỹ rách nát, vóc người hoàn hảo, khuôn mặt thanh tú xinh đẹp bị hai tên quan quân thực lực không tầm thường, cả người lóe ra đấu khí tay đặt trên vai nữ Chiến Sĩ khiến nữ Chiến Sĩ lộ vẻ mặt phẫn nộ vô cùng, không thể nhúc nhích chút nào.
- Hắc hắc, tiểu cô nương xinh đẹp, giãy dụa đi, ha ha ha, tiếp tục giãy dụa đi, ta thích cô nàng có cá tính như vậy, ha ha…
Kẻ đang điên cuồng cười lớn chính là thiếu gia nhà thành chủ đại ác bá người gặp người sợ, đôi mắt hắn híp lại, ánh mặt thâm độc như độc xà, vươn tay hung hăng nhéo khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp của Daenerys sau đó đưa tay đặt ở chóp mũi ngửi ngửi.
- Phi, tạp toái!
Nữ Chiến Sĩ nhìn chằm chằm phẫn nộ, nhổ một bãi nước miếng vào mặt tên thiếu gia thành chủ.
Ba ba! !!
Tên thiếu gia thành chủ trở tay hung hăng tát vào mặt nữ Chiến Sĩ, để lại hai dấu tay hồng trên gò má trắng nõn của Daenerys.
- Không được đánh tỉ tỉ, cái tên súc vật kia! Đại súc sinh!
Một tiểu cô nương chỉ có năm, sáu tuổi vọt ra, huy động quả đấm nhỏ của mình đánh vào đùi tên thiếu gia.
- Cút ngay, tiểu tiện chủng!
Tên thiếu gia giận dữ, mặc dù hắn không có vũ lực gì, thân thể cũng không gọi là cường tráng nhưng dù sao cũng là một người trưởng thành, một cước trúng ngực tiểu cô nương đá ra xa ba, bốn thước, sắc mặt tiểu cô nương đáng thương nhất thời trắng bệch không có chút huyết sắc, trực tiếp ngất lịm trên mặt đất.
- A…Không được…Dừng tay! Súc sinh, ngươi có còn là người hay không, nó chỉ là một hài tử…
Trong mắt nữ Vũ sĩ phun ra lửa giận, điên cuồng mà giãy dụa muốn thoát ra tới ôm lấy tiểu cô nương đang bị ngất trên mặt đất, thế nhưng hiển nhiên là thực lực của hai gã quan quân “Quân đoàn Cuồng Phong” cao hơn nàng nhiều, một trái một phải giữ chặt bả vai nàng khiến nàng không thể nhúc nhích mảy may.
Tên thiếu gia thấy một màn này, trong ánh mắt hắn bắt đầu khởi động tinh quang ác độc, cười hắc hắc nói:
- Ha ha, có vẻ ngươi rất để ý đến đám tiểu tiện chủng này? Ha ha ha, vậy thì tốt, tiểu nương tử, chính ngươi đứng ra, tự mình cởi sạch y phục trên thân, ngoan ngoãn khiến bản thiếu gia thoải mái đi, ngày hôm nay ta sẽ bỏ qua cho đám tiểu tiện chủng này, nếu như phản kháng…Hắc hắc, ta sẽ từng bước từng bước chặt bỏ tứ chi của bọn chúng, cho ngươi nhìn bọn chúng thống khổ mà chết đi…
Nói xong, nháy mắt bọn binh sĩ đã cầm đao trong tay đưa lên cổ bọn nhỏ, đao phong âm trầm hàn lãnh, bọn nhỏ sợ hãi kêu to oa oa, cố nén không khóc ra ngoài.
- Ngươi…
Daenerys ngây dại.
Con người sao có thể có loại ý nghĩ ác độc như vậy được, tên trước mắt kia quả thật chính là ma quỷ tội ác tày trời, hắn nên bị đưa xuống địa ngục vạn lần.
- Thế nào? Còn do dự, trước tiên ta chặt bỏ vài cánh tay cho ngươi nhìn trước!
Tên thiếu gia lời lẽ lãnh khốc, âm trầm độc ác.
Binh sĩ xa xa đã chậm rãi giơ cương đao trong tay, dưới chiếu xạ của mặt trời, quang mang máu tanh lãnh khốc lóe ra.
- Không! Không được! Không được tổn hại đến chúng!
Daenerys hoảng sợ kêu to lên.
Nàng không còn lựa chọn nào khác, những đứa trẻ này đã là một phần trọng yếu trong sinh mệnh của nàng, giống như là người nhà của nàng, đối mặt với uy hiếp của ác ma, nàng không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể khuất phục mà thôi.
Dưới ánh mắt cực nóng như độc xà của tên quý tộc trẻ tuổi, sắc mặt Daenerys tái nhợt, ngón tay nhỏ và dài nhẹ nhàng chậm rãi đưa lên nút thắt áo, dưới ánh mắt tham lam ác độc của đám nam nhân xung quanh, giờ khắc này nàng đột nhiên nghĩ đến nam nhân mà nàng vẫn dấu trong lòng kia, nàng không khỏi nghĩ đến nếu như lúc này hắn ở đây…
- Hừ! Sự kiên nhẫn của ta rất có hạn!
Ánh mắt của tên thiếu gia quả thực chính là độc xà, hắn không nhịn được mà hừ lạnh nói.
Binh sĩ của hắn xa xa đã giơ cao trường đao trong tay.
Trên mặt Daenerys đột nhiên hiện lên dáng tươi cười khinh miệt kiêu ngạo, nàng không hề có bất kỳ sợ hãi, chỉ là ngón tay vẫn nhẹ nhàng run rẩy như cũ, nàng đang định giật nút thắt áo, vừa lúc đó nàng đột nhiên thấy tầm nhìn của đám nam nhân như sài lang xung quanh đột nhiên đọng lại, vẻ hưng phấn tiếu ý trong mắt bọn chúng không còn, lúc này bỗng đổi thành thần sắc kinh ngạc sợ hãi…
Nàng không nhìn được lúc này phía sau mình đang phát sinh một màn kinh người…
Đầu lâu và thân thể của hai gã quan quân “Quân đoàn Cuồng Phong” thực lực rất cao đột nhiên vô thanh vô tức rời xa, vết cắt cực kỳ chỉnh tề như là bị người dùng lưỡi dao sắc bén chặt đứt đầu lâu của bọn hắn, quỷ dị nhất là, thời điểm đó bên cạnh hai người kia căn bản không có bất kỳ bóng người nào, hết thảy đây phát sinh hết sức yên lặng, không một chút âm thanh phát ra, tiên huyết đỏ đậm đang phun ra ào ào.
Rốt cục Daenerys đã nhận ra dị biến phía sau.
Xa xa, từ cổ hơn năm mươi binh sĩ đang áp giữ đám tiểu hài tử đột nhiên thấm máu, tia máu bắn ra mà tựa hồ chính bọn họ vẫn chưa phát hiện gì, ánh mắt kinh hãi gần chết nhìn đồng bạn mình mới sợ hãi đưa tay lên bưng kín cổ mình, muốn kêu cũng không được, cả người trong nháy mắt như bị rút đi tất cả khí lực, yếu ớt ngã xuống…
Hơn năm mươi người, cơ hồ trong vòng bảy, tám giây ngã xuống như nông phu thu hoạch lúa.
Bọn họ là chết như thế nào?
Nhìn chưa ra!
Là ai giết bọn họ?
Không có ai biết!
Bởi vì từ đầu đến cuối, tất cả mọi người đều không nhìn ra bất luận một Thích Khách nào.
Daenerys mở to hai mắt, nàng cũng hoàn toàn bối rối không biết xảy ra chuyện gì, thời điểm nàng quay đầu đột nhiên thấy, không biết từ lúc nào ở xa ngoài mười thước kia đã xuất hiện năm vị Kỵ Sĩ toàn thân hắc giáp lẳng lặng đứng đó, biểu tình trầm mặc như băng, dưới ánh mặt trời chiếu xạ tản ra khí tức hàn lãnh như tử thần khiến đối thủ tuyệt vọng.
Không biết vì sao ánh mắt Daenerys trong nháy mắt đã tập trung vào trên thân vị Kỵ Sĩ trẻ tuổi nho nhã đứng ở giữa kia.
Con ngươi mỹ lệ của nàng hiện lên thần sắc kích động vạn phần.
Bởi vì nữ Vũ Sĩ nhận ra lai lịch của vị Kỵ Sĩ này.
- Ngươi…Ngươi…Các ngươi rốt cục là ai? Là các ngươi giết thủ hạ của ta? Các ngươi có biết ta là ai hay không? Các ngươi có biết người các ngươi vừa giết là ai hay không? Chết tiệt, các ngươi không muốn sống sao?
Sau khi kinh sợ, thấy đối phươg chỉ có năm người, hơn nữa đều trẻ tuổi như vậy, dũng khí của tên thiếu gia kia một lần nữa lại trở về.
Dù sao đây cũng là Ôn Tuyền quan, là địa bàn của hắn, là địa bàn của gia tộc Ptolemy.
Nhưng mà, loại chất vấn ngoài mạnh trong yếu này chẳng đáng so với sát khí của năm người, vị Kỵ Sĩ anh tuấn ở giữa cười khinh bỉ nói:
- Ta biết ngươi là ai, thế nhưng, ngươi lại có biết ta là ai hay không?