- Ngươi…Ngươi là ai…Ngươi…
Tên thiếu gia và một đám hồ bằng cẩu hữu bên người bị một màn kinh khủng trước mắt làm cho sợ đến hồn bay phách lạc, nhìn sát cơ phụt ra từ năm vị Hắc Kỵ Sĩ trước mặt, bọn chúng nhất thời nghĩ không ra, chính mình đã trêu chọc qua quái vật đáng sợ như vậy lúc nào.
- Nửa năm trước, ở chỗ này ngươi đã giết bốn mươi tiểu hài tử, còn có một vị dong binh tên York, đem đầu lâu của bọn họ trên trên mũi thương, nếu không phải là Alexander Bệ hạ cứu năm người chúng ta ra, chỉ sợ đoạn nợ máu này cũng không có người có thể đòi lại!
Inzaghi từng bước tới gần, ngữ khí bình ổn, thế nhưng nghe vào trong tai đám người kia lại như âm thanh từ địa ngục xông thẳng vào tai, ánh nắng trên cao cũng trở nên hàn lãnh.
- Hương Ba Vương Alexander…Thì ra…Là ngươi, tiểu tiện chủng ngươi là được Hương Ba Vương Alexander cứu đi…Ngươi…
Sắc mặt tên thiếu gia lập tức trắng bệch vô cùng, không còn mày may chút huyết sắc, mặc dù là hắn không nghề nghiệp, không học vấn thế nhưng cũng biết ba chữ “Hương Ba Vương” ở trong đế quốc Zenit này đại biểu cho cái gì, ác mộng cho toàn bộ gia tộc Ptolemy sắp đến rồi.
- Ta nói rồi, sớm muộn có một ngày ta sẽ trở lại.
Nữ Vũ sĩ Daenerys mở to con mắt mỹ lệ, mặc dù nàng là thực lực đấu khí nhất Tinh cấp thế nhưng vừa rồi cũng không thể phát hiện Inzaghi là xuất thủ như thế nào, loại tràng diện đáng sợ này giống như chỉ cần Inzaghi muốn, tùy ý một ánh mắt có thể cắt yết hầu của đối thủ.
Thuật ám sát thật đáng sợ!
Phương thức tử vong của hai gã “quân đoàn Cuồng Phong” và năm mươi tên binh lính giống nhau như đúc.
- Không…Đừng giết ta! Đừng có giết ta! !! Van cầu ngươi, đừng có giết ta, ta sai rồi, ta biết ta sai rồi…
Hiện chỉ còn duy nhất tên thiếu gia còn sống sót, hắn sợ đến đái cả ra quần, đũng quần bốc ra mùi khai thối, quỳ trên mặt đất khóc rống lên, từng bước bò qua dập đầu cầu xin tha mạng.
Inzaghi nhíu mày, thoáng lùi về sau một bước.
- Ngươi đi đi, hiện tại ta không giết ngươi.
Hắc Kỵ Sĩ suy nghĩ một chút, đột nhiên nói.
- A? Thật…thật sự?
Khuôn mặt đầy nước mắt nước mũi của tên thiếu gia lộ ra thần sắc bất khả tư nghị, chính hắn cũng không nghĩ tới kỵ sĩ lãnh khốc vô tình này lại dễ dàng tha cho hắn như vậy.
- Còn không mau cút đi!
Inzaghi nhịn không được hô lớn.
- A, dạ dạ dạ, cảm tạ, cảm tạ…
Hắn trốn chui như chuột, chỉ hận không thể mọc thêm hai cái chân.
- Không thể để cho hắn đi!
Daenerys lớn tiếng nhắc nhở Inzaghi:
- Filippo ca ca, hắn là con của lão Ptolemy quân đoàn trưởng “Quân đoàn Cuồng Phong”, là đệ đệ của đệ nhất cao thủ Ôn Tuyền quan Dissler, hắn nhất định sẽ dẫn người đến trả thù, giết hắn, các ngươi nhanh rời khỏi Ôn Tuyền quan đi!
Một câu nói này làm tên tiểu tử đang chạy kia sợ hãi vô cùng.
- Chờ một chút.
Inzaghi quả nhiên lên tiếng.
Tên thiếu gia sợ đến hai chân mềm nhũn ra, ôm đầu quỳ trên mặt đất hô to tha mạng, rất sợ kỵ sĩ anh tuấn kia thay đổi ý định, chỉ cần một ánh mắt bắn qua cũng làm cho yết hầu của hắn bắn ra tia máu, đột tử tại chỗ.
Ai biết…
- Trở lại nói cho vị phụ thân cao cao tại thượng kia của ngươi biết, còn có tên ca ca tự cho là đệ nhất thiên hạ của ngươi nữa, Filippo Inzaghi rất nhanh sẽ trở lại tìm các ngươi, chuẩn bị sẵn sàng đi!
Inzaghi cũng không có hạ sát thủ mà là nhìn về phía phủ thành chủ rộng lớn trong Ôn Tuyền quan, chậm rãi nói.
Tên thiếu gia giật mình trong lòng một cái, cũng không dám nói gì nữa, vội vàng bỏ chạy, rất nhanh đã biến mất tại một góc đường khu dân nghèo.
- Ngươi…
Daenerys nhìn Inzaghi, cũng không biết nên nói gì cho phải, thả hổ về rừng, hậu họa khôn cùng.
Inzaghi nhìn nữ Vũ sĩ, mỉm cười lộ ra hàm răng trắng noãn khiến cho Daenerys có một cảm giác ấm áp khó nói nên lời, Inzaghi lúc này đâu còn băng lãnh như hàn băng vạn năm phụt ra sát cơ như ban nãy mà là một nam hài ấm áp thân thiết khiến người ta không tự chủ được mà muốn tiếp cận.
- Daenerys, thì ra nàng còn sống, đây thật sự là quá tốt!
Inzaghi vươn cánh tay, chăm chú ôm vị nữ Vũ sĩ hơi có vẻ chật vật trước mặt.
Cùng lúc đó, Michael Owen đã ôm tiểu cô nương khi nãy bị đá bay tới, trên người bọn họ có dược tề mà Tôn Phi ban tặng giúp cho tiểu cô nương không còn để lại chút vết thương nào.
- Daenerys, sao ngươi có thể thoát thân được vậy?
- Thực sự tốt quá, tốt quá rồi, ngươi còn sống a, chúng ta đều cho là ngươi đã…
Cả Raul, Cavani, Owen và Trêzguet đều kích động dị thường vây quanh Daenerys, thân là Thích Khách, dưới sự huấn luyện của Tôn Phi, bọn họ đều có ánh mắt lợi hại và sức phán đoán tinh chuẩn, huống chi vị nữ Vũ sĩ trước mắt này thật ra là đồng bạn của bọn hắn khi trước, rất nhanh bọn họ đã nhận ra thân phận của Daenerys.
Vành mắt nữ Vũ sĩ xinh đẹp ửng hồng, trên mặt mang theo vẻ mỉm cười.
Đêm tàn sát đó, nàng bởi vì ban đêm đói quá mà len lén đến núi rác nhỏ tìm ăn, lại không cẩn thận từ trên trượt xuống va vào một tảng đá dẫn đến hôn mê, đợi đến sáng hôm sau tỉnh lại mới phát hiện khắp nơi đều là máu, những đồng bạn của nàng người thì chết người thì mất tích, đoán chừng là lành ít dữ nhiều.
Khi đó, Daenerys cảm thấy trời như sụp xuống.
Những người thân sống nương tựa lẫn nhau qua một đêm biến mất hết, chỗ sinh sống bị đốt thành tro tàn, chỉ còn một mình nàng cô linh trên thế giới này, giống như là bị cả thế giới quay lưng, nàng điên cuồng hỏi thăm những người xung quanh về chuyện xảy ra tối hôm đó, nghe được tin tức khiến nàng tuyệt vọng…Có người thấy, tất cả mọi người trong tiểu viện đều bị giết sạch trong tối hôm đó rồi!
Không nghĩ tới những hôm nay những thân nhân nàng vốn cho là đã chết rồi lại xuất hiện thần kỳ trước mặt mình, nhất là trong đó còn có người mà nàng mãi mãi không quên, loại hạnh phúc bất ngờ này khiến tất cả có vẻ như không chân thật lắm, Daenerys quả thật có cảm giác như mình đang mơ vậy.
Nàng cố nén không để mình rơi lệ, thế nhưng nước mắt hạnh phúc vẫn không ngừng chảy ra làm mắt nàng đỏ hoe.
Nữ Vũ sĩ vừa khóc vừa vươn tay ra nhẹ nhàng đánh mấy quyền lên ngực Inzaghi, cái loại xúc giác rõ ràng này mới để nàng biết đây không phải là mơ, cảm giác hạnh phúc này khiến cho nàng hít thở không thông.
Đám trẻ xa xa vội vã chạy tới chăm chú ôm chân Daenerys, có một tiểu tử nhẹ nhàn nói:
- Daenerys tỷ tỷ, tỷ đừng khóc, hay là đệ hát cho tỷ nghe được không, tỷ đừng khóc…
Daenerys nín khóc mỉm cười, nàng đưa tay lau đi giọt nước mắt trên mặt rồi lại xoa xoa đầu đám trẻ, nói:
- Bọn tiểu tử, nhìn, đây chính là Filippo ca ca mà tỷ thường kể cho các đệ, hắn có lợi hại hay không, đánh cho đám súc sinh chạy rồi…
- Lợi hại!
Tròng mắt trong suốt của đám trẻ lóe ra quang mang sùng bái, đồng thanh trả lời.
Năm người Inzaghi đều bị chọc cười.
Một màn này khiến cho bọn họ nghĩ về tám năm trước, thời điểm tiểu Malis còn sống cũng là bộ dạng khả ái như vậy, chỉ là chuyện cũ đã qua, những quái thú vô tình kia đã dùng cương đao tội ác làm tất cả vỡ nát.
Mối thù này, nhất định phải báo!
Daenerys đột nhiên nghĩ tới điều gì, bối rối nói:
- Filippo, vừa rồi các ngươi không nên phóng thích cho tên súc sinh kia về, hắn nhất định sẽ dẫn người đến trả thù, tuy rằng thực lực của các ngươi rất mạnh, thế nhưng sau lưng hắn còn có chỗ dựa là toàn bộ “Quân đoàn Cuồng Phong”, lực lượng cá nhân thì không đấu lại được quân đội và thế lực đế quốc.
Nói đến đây, nữ Vũ sĩ vô cùng sốt ruột, giục bọn trẻ thu dọn đồ đạc, lại bảo năm người Inzaghi nhanh chóng rời khỏi đây, trc khi tên súc sinh mang người đến thì nhanh chóng chạy khỏi nơi này.
Inzaghi cười khoát tay.
- Ngươi yên tâm, “Quân đoàn Cuồng Phong” không dám địch lại chúng ta, coi như là gia tộc Ptolemy chỉ sợ lúc này cũng là sợ đến hỗn loạn một đoàn, tên súc sinh kia tốt nhất nên tự cầu phúc đi, nếu như gia tộc Ptolemy không dạy dỗ được, như vậy chúng ta không ngại khiến hắn biến mất mãi mãi, những năm gần đây cái gia tộc bẩn thỉu này còn dính không ít máu tanh sao?
Theo như lời Tôn Phi nói lúc gần đi khiến đám người Inzaghi không có một chút cố kỵ, căn bản là không để gia tộc Ptolemy vào mắt.
Vừa rồi để cho tên thiếu gia kia chyaj cũng là trong dự định từ trước của Inzaghi, hắn muốn đích thân đến phủ thành chủ thanh toán món nợ, chỉ giết một mình tên súc sinh kia thì thật là quá tiện nghi cho gia tộc này rồi.
- Ngươi…quá tự tin, phải biết rằng thân ca ca của hắn là đệ nhất cao thủ Ôn Tuyền quan, nửa năm trước hắn đã tấn chức lục Tinh cấp, thực lực của mấy người các ngươi không tệ, thế nhưng có thể đối kháng với cao thủ lục Tinh cấp sao? Nghe lời của ta, hiện tại đi nhanh còn kịp, không thì sẽ muộn đấy…
Daenerys vô cùng sốt ruột.
Đúng lúc này…
- Đi? Các ngươi còn đi được không?
Một âm thanh ngạo ý mười phần từ đằng xa truyền tới, tiếp theo là một mảnh tiếng bước chân chỉnh tề, còn có tiếng binh khí và khôi giáp ma sát từ bốn phương tám hướng chạy qua đây, đem toàn bộ tiểu viện bao vây ở giữa.